Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Kỷ Anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Lý Hoài Chu cau mày: “Vẽ tôi?”
Anh ta vẫn chưa động đậy.
Đã có mấy lần, Khương Nhu bắt gặp ở anh ta một chút kháng cự mơ hồ, tưởng đâu sẽ bị đuổi khéo, nhưng thứ cảnh giác ấy lại lặng lẽ biến mất, như hòn sỏi rơi xuống đáy hồ, chỉ gợn mấy vòng sóng rồi lại chìm vào tĩnh lặng.
Khương Nhu lẩm bẩm oán than: “Lúc trưa ra khỏi nhà là gió đã ghê gớm lắm rồi. Ban đầu còn định xin nghỉ, nhưng hôm nay học phần quan trọng nên vẫn phải đi…”
Khương Nhu mừng rỡ, lấy từ ba lô ra quyển sổ ký họa và bút chì, bước tới gần quầy thu ngân.
Cô ngắm một lúc rồi cúi đầu bắt đầu vẽ: “Tôi mới học nên tay nghề vụng lắm, anh đừng kỳ vọng gì nhé.”
Giống như lần đầu đưa cho anh ta xiên thịt viên, Khương Nhu đẩy tuýp kem vào phía trong quầy, kèm theo vài viên kẹo sữa cô hay mua: “Trời lạnh thế này, đừng để bị cóng hay nứt nẻ tay.”
Khương Nhu mỉm cười: “Chỉ là luyện tập thôi mà.”
Ngòi bút chì lướt đi, bên tai chỉ còn lại tiếng ma sát sột soạt trên giấy, giống như tiếng tằm xuân gặm lá dâu. Đúng như cô nói, vì kỹ thuật chưa thuần, đường nét ngắt quãng, khó tạo thành những nét liền mạch.
Ý nghĩ lóe lên như tia chớp, Khương Nhu lấy hết can đảm: “Dù sao tôi cũng định ở đây chờ gió ngớt, anh cho tôi vẽ tay anh thử nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Hoài Chu yên lặng nghe cô nói.
“Sao vậy?”
Một bàn tay trắng bệch, nhìn kỹ có không ít vết chai và sẹo nhỏ.
Sau nửa ngày liền ngồi học ký họa, Khương Nhu vừa mệt vừa đói. Cô xoa xoa những ngón tay tê cứng, đi lại quanh quầy đồ nóng, tìm thứ gì đó lót dạ cho bữa tối.
Bây giờ trông mình chắc thảm hại lắm đây.
Khương Nhu ngồi xuống bàn, nuốt một miếng, hạt cơm thấm đẫm nước sốt thịt bò bung nở trong miệng, khiến cô chân thành cảm thán: “Món này ngon thật!”
“Không phải lần trước cậu nói đã quen với anh nhân viên ở đó rồi à? Anh ấy thế nào?”
“… Chờ đã.”
Lý Hoài Chu sẽ mỉm cười rất nhẹ, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.
Tâm trạng cô tốt lên, động tác trên tay cũng dần nhanh hơn. Tuy vẫn chưa thuần thục, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng phác được đường viền bàn tay của Lý Hoài Chu.
Trần Ấu Nghi học khác trường với cô, thắt chặt khăn quàng xong còn véo nhẹ má Khương Nhu, dịu giọng dặn dò: “Tuyết to thế này, nhớ về ký túc sớm.”
“Tính tình anh ấy khá tốt.”
“Nhận đi.”
Thấy Lý Hoài Chu gật đầu, nụ cười của cô càng rạng rỡ: “Mai gặp nhé.”
Qua mấy ngày quan sát, trong mắt cô, anh chàng nhân viên này càng thêm trầm mặc, bí ẩn.
“Tầm hơn hai tuần.”
“Tư thế tùy anh, thoải mái thôi, đừng căng thẳng.”
Trong lúc bị ánh mắt cô dò xét, Lý Hoài Chu cũng đang nhìn cô: “Không đi học ở Giang Đại à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì đứng ngược sáng nên gương mặt Lý Hoài Chu hơi mờ: “Cô có mang ô không?”
Khương Nhu bỗng thấy như mình vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu, thoáng hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
Trần Ấu Nghi liếc cô một cái, thấy khăn quàng của Khương Nhu đang xộc xệch, bèn dừng bước, nghiêng người giúp cô chỉnh lại: “Khăn lại lệch rồi, không sợ bị cảm à?”
Người này rất gầy, trong mắt chẳng có bao nhiêu ánh sáng, đen sâu thẳm.
“Tôi ăn no là được, không quá để ý hương vị.”
Lần này anh ta không giữ được vẻ ung dung thường ngày, giống như một chiếc radio cũ tiếp xúc kém, phải điều chỉnh vài giây mới đáp:
Còn mái tóc cô thì rối bời như tổ chim, nước tuyết tan chảy men theo lọn tóc nhỏ xuống, trông hết sức nhếch nhác.
“Rất tốt.” Giọng Lý Hoài Chu khẽ vang: “Có lẽ… cô còn có nhiều năng khiếu hơn cô tưởng.”
Cô thở dài đầy chán nản: “Nhưng vẫn khó lắm.”
Ánh đèn tủ lạnh hắt lên những bao bì đủ sắc màu, khiến cô nhìn hoa cả mắt, bỗng nhiên nổi hứng:
“Hôm nay bài tập lớp ký họa là vẽ một đôi tay.”
Lý Hoài Chu đặt mu bàn tay lên quầy: “Thế này à?”
Lý Hoài Chu không giỏi an ủi người, chỉ nói một câu: “Luyện nhiều sẽ khá thôi.”
Cô nghiêm túc giải thích, ngòi bút hơi khựng lại, để lại một chấm tròn xám nhạt trên giấy: “Thời gian rảnh nhiều quá, nên tôi muốn học thêm cái gì đó. Thật ra từ nhỏ tôi đã thích vẽ, nhưng tiếc là thần nghệ thuật chẳng đoái hoài.”
“Ừ. Trời kiểu này, gọi đồ ăn về cũng khổ mấy anh shipper, chi bằng mình đến đó ăn luôn món gì nóng cho ấm.”
“Nhưng chắc cũng phải có món mình thích chứ?”
Khương Nhu ngoan ngoãn mỉm cười, ngẩng cằm lên để bạn dễ chỉnh khăn: “Ít nói, rất kiên nhẫn, không biết bọn lưu manh lần trước có còn định gây sự với anh ấy không, quá đáng thật.”
Khương Nhu thở dài: “Tôi chẳng có chút thiên phú nào, học cả chục ngày rồi mà tiến độ vẫn giậm chân tại chỗ.”
Bước chân cô ra khỏi cửa nhanh hơn thường lệ, tán ô bung ra giữa màn tuyết, như một đóa hoa đang nở.
Nói xong câu tự giễu ấy, Khương Nhu không hề ủ rũ, mà còn bật cười: “Tôi có một người bạn rất có năng khiếu, hồi trước nhìn cậu ấy tiện tay là vẽ xong một bức phác họa phong cảnh, tôi cứ tưởng chuyện này dễ lắm, ai ngờ khi tự mình làm thì ngay cả đường thẳng cũng không kẻ nổi.”
Hôm nay anh ta không để lộ cổ tay, ống tay áo ngay ngắn, ôm sát xương cổ tay, che đi vết sẹo dữ tợn bên dưới.
Khoảng cách quá xa, qua màn đêm, cô không thấy rõ gương mặt đen tối của Lý Hoài Chu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người quen nhau đã nhiều năm, hồi bé là hàng xóm đối diện cửa nhà nhau, giờ đều đang học đại học ở Giang Thành, quan hệ rất thân thiết.
Cô mở to mắt nhìn, trong ánh mắt là sự mong chờ không che giấu, khiến người ta khó mà từ chối.
Bàn tay cũng như cả con người anh ta, dài và gầy yếu, các ngón khẽ cong đặt trên quầy thu ngân, mạch máu hơi nổi lên.
Vì giữ lễ độ và khoảng cách, dù rất tò mò, cô cũng không hỏi nguồn gốc những vết sẹo ấy.
Không biết từ khi nào, Lý Hoài Chu đã hơi nghiêng người, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào cô.
Khương Nhu kết thúc buổi học vẽ ký họa, vừa chống chọi với cơn gió lạnh thổi tạt ra từ con phố trước tòa văn phòng, vừa than thở với cô bạn đi cùng: “Vẽ tranh khó thật đó, phối cảnh với ánh sáng của mình rối tung cả lên, hoàn toàn không có chút thiên phú nào như cậu.”
Đôi vai anh ta khẽ căng, trông không được tự nhiên: “Ô dự phòng của cửa hàng, cô có thể dùng để chắn gió.”
Khương Nhu khựng lại một thoáng, nhận lấy chiếc ô, nụ cười lấp lánh từ khóe mắt lan ra: “Cảm ơn anh.”
Từ góc nhìn của Khương Nhu, cô chỉ thấy những ngón tay thon dài và lòng bàn tay hơi thô ráp, vài đường sẹo mảnh vắt ngang như từng bị vật gì sắc cứa qua.
Mấy lọn tóc bị nước tuyết đông lại, càng chải càng rối tung và vểnh lên.
Lý Hoài Chu không do dự: “Ừ.”
Được khen, Lý Hoài Chu chỉ phản ứng nhạt nhẽo, nâng cánh tay phải lên, tùy ý liếc qua.
“Chắc anh biết ở đây món gì bán chạy nhất đúng không? Có thể giới thiệu cho tôi được không?”
Đây vốn không phải yêu cầu gì khó, Lý Hoài Chu gật đầu: “Được thôi.”
“Cả học kỳ năm tư gần như chẳng có tiết.”
“Tôi mới học thôi, những thứ phức tạp chưa vẽ được, nên chỉ có thể luyện từng bộ phận cơ thể một.”
Khương Nhu nhớ lần đầu tiên trò chuyện với Lý Hoài Chu là vào một buổi tối, cô vô tình thấy anh ta có một vết sẹo nằm im lìm nơi xương cổ tay, tựa như lớp vỏ cây bị nứt.
Khương Nhu ngắm nghía bức vẽ tới lui mấy lần, hài lòng giơ quyển sổ ký họa lên, như khoe báu vật đưa tới trước mặt Lý Hoài Chu: “Xem này!”
Trước khi cửa cảm ứng khép lại, Khương Nhu ngoái đầu nhắc: “Đừng quên bôi kem dưỡng tay nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cơm nắm gà teriyaki, sandwich, bánh dứa, ba món này bán chạy nhất.”
Khương Nhu không vội về, nghĩ một chút rồi quay người đi tới giá hàng: “Đợi tôi một lát.”
Lý Hoài Chu khẽ cười: “Vậy nên… cô cứ nhìn tay tôi mãi thế à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay tuyết rơi dày đặc hơn hẳn mọi khi.
“Quà.” Khương Nhu nói: “Cảm ơn anh đã chịu làm người mẫu cho tôi.”
Chương 3
Trái tim lơ lửng bấy lâu của cô rốt cuộc cũng hạ xuống.
Khương Nhu lập tức nghe theo, mua cả hai món.
Cô khổ não vô cùng.
Anh ta chưa kịp phản ứng: “Gì cơ?”
“Tôi vẫn chưa nắm rõ hướng cơ của bàn tay, vẽ cứ lệch lạc mãi. Anh chỉ cần đặt tay lên mặt bàn thôi, coi như giúp tôihoàn thành bài tập về nhà, được không?”
Tệ đến vậy sao?
Lý Hoài Chu nâng cánh tay, đưa ra một chiếc ô trong suốt.
Bất tri bất giác, sương mù ngoài cửa sổ đã nhạt bớt, cơn gió bắc gào thét suốt cả ngày cuối cùng cũng mỏi mệt. Cô liếc thời gian trên điện thoại, giật mình nhận ra mình đã ở cửa hàng tiện lợi tròn một tiếng đồng hồ.
Đôi mắt lướt từng hàng đồ ăn trên kệ, Khương Nhu quay đầu: “Còn anh thì sao? Anh thích ăn gì nhất?”
Khương Nhu thở phào: “Cảm ơn anh nhé.”
Không nghi ngờ gì, Lý Hoài Chu là người khép kín. Khách quan mà nói, công việc hiện tại rất hợp với anh ta.
Vừa bước vào cửa, hơi ấm lập tức ập đến bao trùm lấy cô. Cô vừa ngẩng đầu liền chạm ánh mắt với Lý Hoài Chu.
Tiếng gọi khẽ giữ chân cô lại, Khương Nhu nghiêng đầu ngoảnh lại.
Giọng nói trầm thấp khiến cô giật mình, nửa thìa cơm rơi trở lại bát.
Bộ đồng phục trên người anh ta phẳng phiu tươm tất, gương mặt tĩnh lặng như tượng, như thể mọi xáo động ngoài kia đều bị cánh cửa chắc chắn của cửa hàng chắn lại.
Trần Ấu Nghi hỏi: “Lát nữa cậu còn ghé cửa hàng tiện lợi không?”
Đối với anh ta, cảm giác yên tĩnh khi một mình sắp xếp hàng hóa, trông coi cửa hàng dễ chịu hơn nhiều so với giao tiếp xã hội.
Khương Nhu cắn thìa, tò mò quan sát.
Lý Hoài Chu không đáp, bóng anh ta in trên cửa kính, hòa vào màn tuyết trắng xóa bên ngoài, mơ hồ khó thấy.
Gió to, tuyết lớn, quãng đường từ lớp ký họa đến cửa hàng tiện lợi vốn chẳng xa, nhưng Khương Nhu đi chật vật đến mức khó nhọc.
Trần Ấu Nghi đi bên cạnh bật cười: “Bởi vì mình học từ nhỏ rồi. Cậu chịu qua được giai đoạn mới bắt đầu thì sau này cũng sẽ ngày càng thuần thục thôi.”
Số lần cô và Lý Hoài Chu tiếp xúc đếm trên đầu ngón tay, dù có gặp nhau thì cũng không bao giờ trò chuyện sâu.
Đó là một tuýp kem dưỡng tay màu xanh bạc hà.
Tờ giấy trắng dần được lấp đầy, đến khi nét bút cuối cùng hạ xuống, chiếc bút chì đã được hơi ấm từ lòng bàn tay ủ đến nóng lên.
“Hay là..”
Khương Nhu nhướng mày: “Tôi xin nhận vía lành của anh.”
Cô không cho anh ta cơ hội từ chối, quấn khăn lại quanh cổ, xách ba lô bên cạnh: “Tôi đi đây, mai anh vẫn làm ca tối à?”
Bên ngoài, tiếng gió rít như dã thú gào thét, từng đợt từng đợt khiến người ta bất an. Khương Nhu sờ vào chóp mũi đỏ ửng của mình, rồi quyết định thương lượng: “Tôi có thể ngồi đây đợi gió nhỏ bớt rồi hẵng đi được không?”
Khương Nhu cúi đầu, vội vàng chỉnh lại mái tóc dài bị gió thổi loạn, giọng nói nhanh hối hả: “Bên ngoài gió to quá…”
Lý Hoài Chu để hai tay trên quầy, chẳng làm gì khác, bèn tiện miệng trò chuyện để g·i·ế·t thời gian: “Cô học bao lâu rồi?”
Đến đây quá nhiều lần, cô thuộc làu cách bày biện trong cửa hàng. Chẳng mấy chốc, cô đã quay lại quầy thu ngân với một món đồ mới trên tay.
Câu hỏi thẳng thắn ấy khiến Khương Nhu bối rối, đôi tai đỏ lên. Cô chỉ còn cách gật đầu: “Bàn tay anh… có khớp xương đẹp lắm.”
Thời gian từng chút trôi qua, cơ thể dần thích nghi với nhiệt độ trong phòng, cô mới hít sâu một hơi, cảm giác dòng máu trong mạch lại chảy ấm lên.
“Dù là lưu manh hay anh nhân viên kia thì đều chưa rõ lai lịch. Gần đây Giang Thành hơi loạn, cậu mà đi một mình bên ngoài thì nhớ an toàn là trên hết, biết chưa?”
Giọng Lý Hoài Chu từ quầy thu ngân vang tới, không lớn nhưng rõ ràng: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới sẽ tiếp tục rét đậm.”
Như một sự thỏa hiệp, Lý Hoài Chu nói thật: “Cơm bò sốt và xiên gà rán.”
“Cái thời tiết quỷ quái này.”
Tuy tay nghề chưa tinh xảo, nhưng từng nét đều rất chăm chút. Lý Hoài Chu nhìn những đường bút đậm nhạt không đều trên giấy, vẻ mặt như có chút khó xử.
Cơm bò sốt được bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, vừa mở ra liền tỏa mùi mặn thơm, hơi nóng bốc lên, quấn lấy hàng mi của cô.
Cô lắc đầu.
Đây là một câu hỏi đã vượt ra khỏi ranh giới “nhân viên – khách hàng”, khẽ cạy mở bức tường vô hình, lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cửa hàng tiện lợi lặng đi năm, sáu giây.
“Ba món đó tôi ăn thử hết rồi.”
Khương Nhu lập tức cụt hứng, còn chưa kịp mở miệng thì đã bắt gặp khóe môi anh ta khẽ cong lên, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Vết sẹo dài, mang sắc nâu nhạt cũ kỹ, khiến cô không kìm được mà tự hỏi: nó để lại từ khi nào, và vì điều gì?
Khương Nhu đỏ mặt cười khẽ, liên tục xua tay: “Thôi thôi thôi, đừng tâng bốc tôi, không khéo tôi tin thật đấy.”
Giữa mùa đông, sau khi bị bão tuyết hành hạ, chẳng có gì dễ chịu hơn một bát cơm nóng hổi.
“Biết rồi mà.” Khương Nhu mỉm cười gật đầu: “Cậu cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Ý là cho cô mượn?
Lý Hoài Chu vẫn thản nhiên quét mã, lặp lại động tác đã làm cả ngàn lần, thì bất ngờ nghe cô nói: “Tặng anh đấy.”
“Tại sao lại học ký họa?”
“Tôi à?” Lý Hoài Chu nhướn mắt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.