Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Gặp nhau trong ngục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Gặp nhau trong ngục


Giang hồ, vốn khắc nghiệt đến như vậy…

Nhưng đột ngột, lọt vào mắt Trường An, ở song sắt đối diện có một bóng lưng!

Mà sau đó, người lính cũng rời đi, hắn ta đến gặp Kim Thành Chủ, định báo cáo chút chuyện này cho ông.

“Không, phải tỉnh táo lên, nhất định người ta sẽ trở về!”

Cả hai im lặng nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp, dường như bọn hắn chưa bao giờ ngờ đến điều này.

Chỉ là nếu đem ra xét xử thật, không biết kẻ này có sợ vỡ mật ra không nữa…

Trường An đang cực kỳ hoảng, thực sự rất hoảng.

Khi nào anh lính đó mới trở về cơ chứ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Người sau bi thương cất giọng, mà Trường An mở to mắt ra, hắn hoang mang đứng bật dậy, chiếc ghế cũng đổ ầm xuống mặt đất, hai mắt run run.

Có thể ngươi không tin, nhưng tháng trước ta chỉ vừa giải cứu thế giới khỏi một tên Nghịch Thiên Giả tên Điền… Điền gì ấy nhỉ?

Mẹ nó hàm oan, rốt cuộc là kẻ nào đổ tội cho huynh, mới khiến cho ngươi phải bị lột sạch áo quần?

Ai ngờ, đối phương cũng nghi vấn hỏi lại một câu, cuối cùng cả hai ngớ người, trong lòng gào thét lên.

Cuối cùng, Trường An quyết định phá vỡ bầu không khí này, chỉ thấy hắn nghi ngờ hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ phút này, chỉ có thể thấy được vẻ kinh hoàng trên mặt mũi của Trường An, hắn sợ hãi mấp máy môi định nói gì đó, nhưng người sau đã mỉm cười, giọng nói có ý cười, lẫn buồn thảm trong đó:

Giờ phút này ở bên trong Hoàng Thành, tại một căn phòng giam không lớn không nhỏ, một tên Trường An, một cái bàn nhỏ, một cái ghế gỗ, một người binh lính phấn đấu trong công cuộc bảo vệ và xây dựng Xuân Quốc.

Cũng chẳng phát hiện cửa vốn đang mở ra…

Hai người nói chuyện qua lại, chỉ có Trường An vẫn không dám tùy tiện hành động, hắn sợ hãi run lẩy bẩy, hoang mang nhìn khắp căn phòng giam nhỏ bé.

Thiệu Tổ thở dài, hắn yếu ớt lẩm bẩm, nhưng bóng lưng vẫn đầy vẻ kiên định, chỉ là tại sao Trường An thấy được bóng lưng của hắn? (đọc tại Qidian-VP.com)

Có cái quái gì mà ta đội nón xanh cho người khác?

“Giang hồ, không hẳn là nhiệt huyết như vậy, hào kiệt cũng không nhiều như ta tưởng tượng.

Hắn ngồi thẳng người, dẫu cho có b·ị b·ắt giam, khí chất phong trần lãng tử lộ, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng triệt để mô tả được hình ảnh của một đấng anh hào!

“An đệ, ta vốn đã nói hữu duyên sẽ gặp lại, chỉ ai ngờ được rằng…”

Trong đầu suy nghĩ lan man, dần dần khuôn mặt của Trường An cũng trở nên cứng rắn, đôi mắt cũng sắc bén, giống như tuyệt thế kiếm khách!

“Hắn giúp cháu gái ta hoàn thành di nguyện, nhưng gây hỗn loạn Hoàng Thành vẫn là tội. Ngươi giữ cửa khóa hờ khép, nếu như hắn phát hiện mà trốn ra ngoài thì cũng đừng để ai ngăn cản.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“An đệ, đệ khát tới mức b·ắt c·óc bà già rồi?”

Không, không thể nào…

“Thế nào? Người kia có hành động gì chứ?”

“Tổ huynh, huynh làm gì vợ người ta rồi bị phát hiện?”

Ông trời ơi, thế này thì hắn sống nổi không? Liệu chuyện lúc trước bản thân quịt tiền Hồng Đào Viện, lại phá đám hội bán đấu giá sẽ bị người khác biết chứ?

Cho nên, bây giờ hắn nước mắt nước mũi chảy xuống, run lẩy bẩy ngồi tại bàn nhỏ, đưa mắt dán về phía cửa ngục, chờ bóng dáng người lính đi vào.

Trái tim Trường An giật thót, khuôn mặt hắn xám xịt, cảm thấy cuộc đời bi kịch của mình lại chất chồng thêm bi kịch.

Thế gian ngập tràn mưu mô, cuối cùng ta cũng không thể tránh khỏi…”

“Xin chớ lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu xét xử”

Hắn bưng kín mặt lại, run rẩy lùi lại ra xa, mà người sau chỉ khẽ cười, nhẹ giọng nói:

Người lính ngẫm nghĩ, nghi ngờ cất giọng, ai ngờ ông chỉ cười và lắc đầu.

Cái gì? Còn phải xét xử nữa?

“Vâng vâng, tôi thực sự rất oan uổng mà…”

Kim Thành Chủ nghe thế thì hài lòng lắm, chỉ thấy ông phất tay một cái, giọng nói già nua vang lên:

“Tình huống của ngài, ta đã hiểu được đôi ba phần”

Ngoài ý muốn là, Kim Thành Chủ vừa thấy hắn vào đã cất tiếng cười hỏi. Khuôn mặt người lính lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng cũng thành thật đáp lại:

Mọe nó nhìn ta giống thể loại hám gái đến mức b·ắt c·óc bà già ư?

Trường An lúc này trông không thể nào thảm hơn, trong lòng đã khóc không thành tiếng mà nói với giọng vô cùng cực khổ.

“Không có chống đối gì, vẫn đàng hoàng ngồi ở trong đó” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng, ngoại trừ mảnh vải quấn ngang hông để che đi cái cần che, tên này không mang gì trên người cả.

Từ nhỏ, hắn đã được tiếp nhận mười hai năm giáo d·ụ·c bắt buộc, thành ra đối với việc b·ị b·ắt giam vào ngục, chờ ngày xét xử như thế này, Trường An rất sợ.

Trường An quệt nước mũi, hắn sụt sịt rồi nghiêm túc nói, nhìn chăm chăm vào cửa ra vào.

Không, tỉnh táo! Trường An, ngươi phải tỉnh táo, ngươi đã sống chín đời… Giờ phút này chính là trời đất đang thử thách đạo tâm của ngươi!

“Vậy thì để hắn ở trong đó, xem như cảnh cáo một lần cho hành vi làm loạn đấy”

Chương 50: Gặp nhau trong ngục

Không phải nên nói cho mình kết quả, sau đó dẫn đi sang chỗ khác ở tạm một thời gian sao? Tự dưng lại lạnh lùng đối với Trường An như vậy?

Đường Dã?

“Thành Chủ, lỡ như người sau không biết…”

Người lính gật gù ghi chép cái gì đó, hắn nhìn Trường An và mỉm cười thân thiện.

Huynh đệ tương phùng, chỉ là lần gặp mặt này, lại là ở trong lao.

Bởi! Vì! Tên! Này! Không mặc áo quần!

“Buồn cười lắm đúng không? Ai ngờ anh tài hào kiệt như Tổ huynh đây cũng bị hàm oan”

Nhưng hành động của hắn có ý tốt cơ mà? C·hết tiệt đám b·ắt c·óc buôn người, dám làm Trường An đây bị vạ lây vào.

Kẻ b·ắt c·óc bà già phải chịu lấy lạnh lùng khinh miệt, lạnh lùng như vậy ư?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Gặp nhau trong ngục