Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 - Chương 105

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 105


– Đây làviện củata,lát nữata sẽsaihạ nhânchuẩn bị phòngcho ngươi.

Triệu Sơ nhíu mày trầm giọng nói, tiếp đó liền lấy nghiên mực qua bên cạnh, hắn chuẩn bị tự mình mài mực. (

Trong lúc hai người tiếp tục đi vào trong sân, trước mặt xuất hiện một vị cô nương xinh đẹp, có một đôi mắt hạnh, sau khi nhìn thấy Triệu Sơ, nàng liền mừng rỡ:

NhìnXuân Mainhư vậy, trong lòng Mộ Dung Thưnhưcó một dòng nước ấm chảy xuôi, Mộ Dung Thư cũng không giảithích, thân phận Lưu Dung đúng là mười bảy tuổi, nàng gật đầu cười nói:

Hà sự trường hướng biệt thời viên.

– Vương gia không có việc gì.

Nếu Vũ Văn Mặc biết được, chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.

anh này đáng iu.haha…nha đầu mà sai hạ nhân đi làm.haha (đọc tại Qidian-VP.com)

–Ta trở về đúng làhơivội, không cần chuẩn bị cơm trưa đâu,tađi vấn an tổ mẫu và mẫu thân, sau đó sẽ dùng cơm vớihọ.

Triệu Sơ không phải là người nói nhiều, mỗi ngày nói chuyện với nàng chưa tới mười câu, lại hay để ý quy củ, bình thường lúc nhìn nàngcũng không dám nhìn thẳng.

Cất chén hỏi trời xanh:

Khi tỉnh lại, Mộ Dung Thư cảm giác khóe mắt ươn ướt, bên giường còn ngồi một người.

Khóe mắt Mộ Dung Thư âm thầm lướt qua Triệu Sơ, lại liếc qua Triệu Thần, vừa hay nhìn thấy Triệu Thần đang nhíu mày.

Ðời người vui buồn li hợp,

Nàng kia ân cần hỏi han.

Người bên cạnhvộiphụ họa:

Lúc xuống xe ngựa Mộ Dung Thư đã tháo mũ sa xuống. Hiện tại nàng chẳng qua chỉ là một nha hoàn, không cần che mặt. Nhưng mà nàng nhất thời quên mất, dung mạo của nàng thanh lệ thoát tục, quốc sắc thiên hương, cũng khó trách bọn họ lại lộ ra thần sắc kinh ngạc như vậy.

Nhìn nụ cười tươi sáng trên mặt nàng, Triệu Sơ không cách nàotừ chối, gật đầu. Hắn đặt những ngón tay thon dài trắng nõn lên thất huyền cầm.

–Ngươi là thế nàođượcNgũ thiếu gia mua về? Ngũ thiếu gia có phảitính đểngươi làm nha hoàn thông phòng hoặc là thiếpkhông?

Trên cao kia lạnh buốt.

Mộ Dung Thư cũng không muốn giải thích, hắnmuốnnghĩ thế nàothìtuỳ, dù sao nàng cũng không phảilàtài nữgì, đốivới thơtừcổđại cũng khônghiểu biếtnhiều. Nếu hắn hỏi thêm vài câu, chắn chắn nàng sẽ lộ tẩy.

Nữ tửcúi ngườithi lễ.

–Sợ là người phóng hỏa hại ta và dùng mê hương với mọi người trong phủ Nam Dương Vương không phải cùng một người. Hơn nữa ta nghĩ mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy? Xin cho ngườinhắn vớivương gia một tiếng, mọichuyệnphải cẩn thận.

)

– Ngũ thiếu gia, đã đến.

Trăng quanh gác tía,

Trên đường đi đôi khi cũng gặp phảicướp bóc, nhưng sau khi Triệu Sơ nói ra thân phận, bọn họ liền lập tứctránh đường, không dám chặn lại. Mộ Dung Thưcảm thấykinh ngạc, khôngngờtrong dân gian Triệu Sơ lại nổi tiếng như vậy, vừa nói tên là được người ta nể mặt.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhướng mày:

Mộ Dung Thư cười nhạt đáp.

Mộ Dung Thư nhìn về phía nàng ấy, gật đầu mỉm cười nói:

Cao xứ bất thắng hàn.

Mộ Dung Thưthao thức,đếnkhi trời sắp sáng mới ngủ được. Lúc nàng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

–Đáng thươngmà cũngđáng buồn cho nữ nhân, nam nhân đúng là hèn hạ lại vô sỉ.

Trước cửa phủ có tám thủ vệ. Sau khi nhìn thấy Triệu Sơ, bọn họ lập tức hành lễ;

)

Trên xe ngựa, Triệu Sơ thần sắc có chút ngưng trọng nói với Mộ Dung Thư:

–Làm phiền Xuân Mai cô nương.

– Thì ra là thế.

– Đại ca còn không biết tính đệ sao? Trước trở về nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó đệ lại muốn đi ra ngoài. Giang sơn Đại Hoa ta rộng lớn, cùng lắm đệ chỉ mới đi được một nửa mà thôi.

Lúc này nàng lại suy đoán một việc, hoàng đế thật sự có năng lực lớnđến mứccó thể không một tiếng động mà xuống tay với phủ Nam Dương Vương sao? Nếu như có thể,vậytại sao trước kia hắn khônghành độngmà hiện tại mới ra tay? Hơn nữacònhao tốn nhiều tâm tư chỉđểphóng hỏa thiêuchết một mìnhnàng?Nhìn thoáng qua Triệu Sơ, Mộ Dung Thư thu hồi nghi hoặc trong lòng. Nếu vậy dựa theo sự thông minh của Triệu Sơ và Vũ Văn Mặc, thì khi tỉnh táo lại bọn họ sẽ có nghi ngờ như nàng không?

–Khôngphải aicũng có số mệnh tốt như Xuân Mai tỷ tỷ đâu, làgia nô củaquý phủ. (

Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

–Haiz, nhưng mà, dung mạo ngươi như vậy, sợ là sẽcóphiềnphức.

May mà nàng vốn đã trải qua nhiềubiến cố tang thương, nếu không những đau xót này rất nhanh sẽ khiến nàng suy sụp.

Triệu Sơ nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, sau đó xếp trang giấy lại bỏ vào ống tay áo.

Mộ Dung Thư đứng lên, sau khi sửa sang lại tóc, bỗng thấy hơi khát nước, theo bản năng nhẹ giọng kêu:

–Ta biết. Nếu như Triệu phủ không thể bảo vệ ta an toàn, vương gia cũng sẽ không giao ta cho ngươi.

Ngã d·ụ·c thừa phong quy khứ,

Xuân Mai trừng mắt nhìn, xem ra là nàng chuyện bé xé to. Người ta mới đến, đương nhiên là có chút không tự nhiên rồi. Là khí thếcủanàngquábức người. Nghĩ vậy Xuân Mai liền đặt chén tràlên bàn rồingồi xuống bên cạnh Mộ Dung Thư, sau đó nhìn ra phía ngoài, nhỏ giọng nói:

– Ngươi đã tỉnh? Vừa rồi nằm mơ sao? Khóc rồi lại cười.

Mộ Dung Thư đương nhiên nghe đượcgiọng điệuXuân Mai không tốt, nàng liền hơi tươi cười hòa khí nói với Xuân Mai. Hiện tại nàng ăn nhờ ở đậu, tiếnlùi đềunên cẩn thận. Đối với mấy tiểu nha đầu, có thể tránh xung đột thì nên tránh.

–Cũng không.

Triệu Sơ quả nhiên ở đây. Lúc nàng đi vào, hắn đang chuyên tâm đọc sách. Để tránh quấy rầy hắn, nàng cầm chổi lông gà bắt đầu quét dọn tro bụi trên giá sách. Cũng may sống an nhàn sung sướng một năm không làm cho nàng quên cách làm việc nhà.

–Ngũ thiếu gia đã trở về! Sao lần này Ngũ thiếu gia trở về đột ngột như vậy? Nô tì chưa chuẩn bị cơm trưa cho người.

Xuân Mai lau lau nước mắt, trừng mắt nhìn người vừa tới, mắng:

– Vừa rồi Ngũ thiếu gia có hỏi thăm ngươi, cũng dặn ta đưa cơm trưa tới cho ngươi. Lát nữa ăn xong, ngươi phải đến thư phòng hầu hạ. Xế chiều mỗi ngày Ngũ thiếu gia đều đến thư phòng luyện chữ đọc sách.

Triệu Thần dung nhan tuấn tú trầm thêm vài phần, thuyết giáo Triệu Sơ.

– Ừ, lát nữa ta sẽ cho người đi làm. Xem ra cũng không phức tạp lắm, nay mai là có để dùng.


– Một tháng mới lau một lần? Như vậy sẽ rất nhiều bụi, rất dễ ảnh hưởng đến hô hấp, tốt nhất mỗi ngày nên lau một lần. Có điều lau như vậy đúng là khá mệt. Xem ra phải làm phiền Ngũ thiếu gia rồi.

Triệu Sơ kinh ngạctrước sựlạnh nhạt của nàng. Hắn đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, cũng không phải chỉ có nàng là thông minh. Có điều Mộ Dung Thưthật độc đáo, tựa hồ thế gian không một người con gái nào có thể sánhđược. Đối mặt với sự chuyển biến thân phận to lớn như vậy, nàng cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận. Khó trách kẻ luôn luôn lạnh lùng như Vũ Văn Mặc sẽ động tâm vì nàng.Vũ Văn Mặc cũng khẳng định với hắn, nàng tuyệt đối có thể tiếp nhận thân phận mới.

–Khoảng năm, sáu ngày nữa chúng ta sẽ đến Bình Thành.

Từ lúc tiến vào Triệu phủ, nàng cũng không nghĩ tới sẽ đượcyên tĩnh. Nhưng mà tốt nhất vẫn nên tránh gây thêmchuyệncho Triệu Sơ.

–Thế sự vô thường, khôngngờ lại cóbiến hóa lớn như thế. Một giây trước ta còn là vương phi của phủ Nam Dương Vương, lúc này lại trở thành nha hoàn Triệu phủ.

Mấy lúc có trăng thanh?

Phố lớn ngõ nhỏ vô cùng náo nhiệt, những gian hàng bán hàng rong buôn bán tấp nập. Mộ Dung Thư rất hứng thú ngắm nhìn.

Xuân Mai không để cho Hạ Hoa chút mặt mũi nào,vừanói mấy câu đãkhiếnsắc mặt nàngtaxanh trắng lẫn lộn như một bảng pha màu!

Triệu Sơ nghe Mộ Dung Thư nói vậy, hắn nghĩ rằng nàng đanglo lắng, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng an ủi.

Nàng dời mắt, cúi đầu đứng phía sau Triệu Sơ, đi theo hắn vào Triệu phủ.

Triệu Sơ đi về phía Triệu Thần, đỡ Triệu Thần từ tay nha hoàn.

Kim tịch thị hà niên.

Ðứng dậy múa giỡn bóng,

Mộ Dung Thư cười khẽ, cũng không để trong lòng. Chờ sau khi Xuân Mai nói thêm mấy câu mới rời đi, nàng liền nằm trên giường ngủ một chút.

Khi nàng đến gần lại nghe hắn nói:

Nghe vậy, Triệu Sơ cúi đầu nhấp một ngụm trà, như không quá để ý nói:

Triệu Sơ kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thư, cuối cùng nàng là một nữ tử như thế nào? Cho dù là một nam tử đối mặt với chuyển biến to lớn về thân phận như vậy, cũng không thể thản nhiên tới mức ấy. Nhưng nàng vẫn có thể bình thản ung dung, cũng không dựa vào quan hệ với Vũ Văn Mặc mà duy trì khí thế Nam Dương vương phi, nàng lại có thể nhanh như vậy làm được việc của một nha hoàn!

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Triệu Sơ cũng nhìn thấytình cảnh trước mắt, hắn nhìn về phía Mộ Dung Thư, nhướng mày,giọng điệu bình thảnnói:

Xưa nay đâu có vạn toàn.

Mộ Dung Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triệu Sơ, nàng muốn tiếp tục hỏi vì sao. Nhưng lúc này trong lòng nàng lại có mộtý tưởngkhác, chẳng lẽ Triệu Sơ cũnglàngười hiện đại?

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư có vẻ như cũng không nghĩ nhiều, nàng gật đầu:

Vừa mới lên tiếng, Triệu Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tay hắn run lên, bút lông trong tay rơi xuống trên giấy trắng.

Giọng hátMộ Dung Thưtrong trẻo, lời ca êm tai.Bài hát nàyTriệu Sơ chưa từng nghe qua, hiện tại hắnngheđếnmê muội, chờtiếng hát nàng vừa dứt, hắn kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư, hỏi:

–Đa tạ Ngũ công tử.

LúcXuân Mai đi tới đã nhìn thấy Mộ Dung Thư, nhưng cũng khôngđểýlắm, lúc này nghe Ngũ thiếu gia chủ động đề cập đếnmớinhìn theo ánh mắt Triệu Sơ. Không nhìn thìthôi, vừa nhìn, mắthạnh củaXuânNhi đã mở lớn, cô nương này nhìn thế nào cũng không phải là nữ tử bình thường, sovớiTiền tiểu thư còn xinh đẹp hơn vài phần, chẳng lẽ Ngũ thiếu gia mua về để làm nha đầu thông phòng?

Bên ngoài truyền đến một tiếng cười sảng lãng. Ngay sau đó cửa mở ra, một nam tử trẻ tuổi chống quải trượng đi vào. Bên cạnh hắn có nha hoàn dìu đỡ.

Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,

Xuân Mai nhíu nhíu mày, thái độ nàngta sao lại hờ hữngnhư thế? Bọn nha hoàn trong viện có người nào mà không nể mặt Xuân Mai nàng chứ? Nàng là nha hoànNgũ thiếu gia tín nhiệm nhất.Giọng điệuXuân Mai lập tứcmấtvui nói:

Mộ Dung Thư đáp.

Lúc nãy, khi bọn họ nghỉ ngơi ở một tửu lâu trong thôn trấnđãnhìn thấy một cảnh tượngnhư thế.

Nghe vậy, lúc này Mộ Dung Thư mới giật mình một cái, nàng tự giễu cười cười, thói quen này không được rồi, khẽ lắc đầu trả lời:

Xe ngựathời xưaquả thật rất không thoải mái, chỉ ngồi một, hai canh giờcòn tạm ổnnhưng nếu ngồi cả ngày thì thật sựkhiếnngườikháckhó màchịu nổi.Dườngnhư Triệu Sơ nhìn ra được nàng không thoải mái, ngày thứ haikhilên đường, nàng phát hiệnởchỗ ngồicóthêm mộtlớpda hổ, lại lót thêm một cái đệm thật dày. Đúng làtừ đó, Mộ Dung Thưthấythoải mái hơn nhiều.

–Dung nhi, ngươi và ta đều là đại nha hoàn, hầu hạ trong thư phòng. Ngươi nói Dung nhi như vậy, không sợ Ngũ thiếu gia trách tội sao? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chẳng qua là thấy Dung nhixinh đẹp như thế, mànhan sắcngươi bình thườngnên mới nổilòngghenghét. Đừng ở chỗ nàyhô to gọi nhỏ, cẩn thận ta mang những lời ngươi vừa nói một từ cũng không sót nói lại choNgũ thiếu gia đó!

Quyển 1 - Chương 105

Hà tự tại nhân gian.

Sau khi trở về phòng, Mộ Dung Thư liền nằm xuống. Ở hoàn cảnh xa lạ,trong thời gian ngắnnàng không thích ứngngayđược.

Triệu Sơ nghẹn lời, khôngngờnàng có thể suy nghĩrõ ràng chu đáonhư thế! Lúc đầu bọn họ cứ nghĩ do Hoàng Thượng gây nên, căn bản khôngsuy nghĩ theo hướng khác, mànhìn thái độ này củaMộ DungThư, có vẻ nhưđãsớm đoán được.Nữ nhân này, không thể không khiến hắn kính trọng vài phần.

–Tại hạ không muốn bị nữ nhân ràng buộc, vẫn chưa thành thân.

Triệu Sơ dừng bước, xoay người nói với Mộ Dung Thư.

Bả tửu vấn thanh thiên.

Thấy thế, Triệu Sơ khó tránh có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được?

Triệu Sơ tuyệt đối là thiên tài trong âm nhạc, hắn vừa nghe Mộ Dung Thư cất tiếng hát, lập tức điều chỉnh tiếng đàn phối hợp với tiếng hát củanàng, chỉ trong thời gian ngắncả hai đã có thểdung hoà.

– Cha mẹ ta đều mất, ca ca duy nhất lại ở biên quan tham gia quân ngũ, đã nhiều năm không có tin tức.Một tiểu nữ tửnhư takhông chỗ dung thân, dựa vào bán đậu hũ để sống, một ngày ta bị ác bá khi dễ, tên ác bá kia muốn đùa bỡn ta, may màNgũ thiếu gia thương hại, chấp nhận thu lưu ta.

–Nàng là nha đầuta mua được trên đường trở về,tên là Lưu Dung. Sau này để nàng hầu hạ trong thư phòng. Xuân Mai,lát nữa chuẩn bị cho nàng một căn phòng.

Dọc theo đường điTriệu Sơcũng không nói gì nữa, hai người dừng lại trước một biệt viện, bên ngoài đề là Nhã ĐứcUyển.

Từ ngoài cửa đi vào một nha đầu mặc quần áo nha hoàn, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, chỉ là vẻ mặt có chút ngạo mạn, nhìn người với bộ dáng khi dễ khẽnhếchcằm. Nàngtanhìn lướt qua Xuân Mai và Mộ Dung Thư, sau đó quyệt miệng chanh chua nói với Mộ Dung Thư:

Mộ Dung Thư lại hỏi tiếp.Phần lớn đàn ônghơi cótiền tài quyền thế, nếu chưa thành thân, đều sẽ có nha đầu thông phòng, nàng nghĩ Triệu Sơ cũng không ngoại lệ.

–Dung nhi, sau này ngươisẽ ởđây, cùng phòng với Thu Diệp.

Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu. Mặc kệ tình hình lúc này ra sao thì Vũ Văn Mặc gặp nguy hiểm chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ không toàn mạng.

–Vừa rồi vương gia cho người truyền tin tức, người phóng hỏa muốn thiêu c·h·ế·t vương phi thật sự là Thẩm quý nhân.

Sau khi Triệu Sơ đỡ Triệu Thần ngồi xuống thì ngồi một bên, trong mắt thoáng hiện tia sáng khác thường, lắc đầu nói:

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt, nhìn Triệu Sơ, cười nói.

– Nữ tử nhiều lời, ngươiđừngđể để ý.

Mộ Dung Thư gật đầu, đi qua uống vài muỗng canh, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Triệu phủ đối với hạ nhân cũng không tệ lắm, đồ ăn khá phong phú, ba món ăn và một chén canh.

Đôi khitrên đường đi ghé tửu lâu ăn cơm, nàng vẫn có thể nghe được mọi ngườibàn tánchuyện có liên quan đến hoàng thất,elà trong sinh hoạt hàng ngày,dân chúngkhôngthể tiếp xúc được vớingườihoàng tộc tôn quý chonên trong lúc trà dư tửu hậu mới lấyhọra làm đề tàitán gẫu. Cũng coi nhưgiúpnàngnắm được một chút tình hình ở kinh thành sau khi mình rời khỏi.

Triệu Sơ ôn nhu cười nói:

Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,

Cũng may dọc theo đường đi có rất nhiều phong cảnh để thưởng thức, Mộ Dung Thư cũng không đến nỗi quá mức buồn chán.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

–Ngũ công tử thành thân rồi sao?

– Hồng Lăng.

Triệu Sơ nói với Mộ Dung Thư. Dứt lời, hắn khom người xuống trước, Mộ Dung Thư gật đầu, bước xuống theo.

Đôi mày kiếm đen như mực của Triệu Sơ nhíu lại, một tia sáng thoáng qua trong mắt, nhưng khi ý thức được bản thân đang nhìn thẳng Mộ Dung Thư, hắn lập tức cúi đầu, trầm giọng nói:

– Ánh mắt Ngũ đệ thật tốt.

Thu Diệp gật đầu;

Triệu Sơ gật đầu, nở nụ cười ôn nhuận như gió hỏi.

–Thẩm quý nhân cũngquáto gan lớn mật, ngay cả vương phi cũng dám ám hại, may mà Hoàng Thượngcông bằng, nếu không, Nam Dương vương phiđúng làchết khôngđượcnhắm mắt.

Minh nguyệt kỷ thời hữu?

Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng phu xe:

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày, hắn giải thíchnhư vậy, giống như vơ đũa cả nắm, có cả nàng bên trong. Nhưng hắn nói cũng khôngsai, nhiều nữ nhân, thị phi cũng nhiều. Chỉ có vài câu bàn tán nhưvậynàngcũng không để bụng.

– Được.

Tai nàng rất thính, trong mơ hồ nghe thấy đám nha hoàn, bà tử nhỏ giọng bàn tán:

Xuân Maigật đầu. Nàng thu hồi ánh mắt đánh giá Mộ Dung Thư, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, hầu hạ trong thư phòng, đây không phải là công việc của đại nha hoàn sao?

Xuân Mai tùy ý ngồi xuống, sau khi tự rót chén trà, liền nói với Mộ Dung Thư.

– Sao lại là ngươi? Loại việc nặng nhọc này sai hạ nhân làm đi.

Chuyển chu các,

– Tất cả đứng lên đi, gần đây trong phủ có xảy ra chuyện gì không?

–Vậy nhất định là cóvài tiểu thiếp và nha đầu thông phòng rồi.

– A, Ngũ đệ trở lại cũng không đến thăm đại ca. Ta mới vừa từ bên ngoài về, sau khi đi vấn an mẫu thân mới biết!

–Người này thích bắt nạt kẻ yếu, Dung nhi ngươi đừng sợ, nhìn vóc dáng của ngươi so với ta nhỏ hơn một chút. Sau này ta xem ngươi là muội muội, sau này nàng đừnghòng ăn h**pngươi.

Nghe vậy, Hạ Hoa nhướng mày, tay chống thắt lưng chỉ vào Xuân Mai;

–Dám quản chuyện của gia. Ngươi muốn phạm vàotộighen tịtrongthất xuấtchi điều, để gia bỏ ngươi đúng không?

– Kính xin Ngũ thiếu gia gọi talàDung nhi đi.

– Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ, nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất đi. Cha mẹ đều sốt ruột lắm. Con trai lớn của Đại ca cũng đã năm tuổi rồi, mà đệ còn không có tin tức gì hết. Duyệt Nhi biểu muội vẫn chờ đệ kia kìa. Mẫu thân nói, Duyệt Nhi biểu muội tuy rằng môn hộ có chút thấp, nhưng dù sao cũng lớn lên trong phủ, nàng khá hiểu chuyện, sau này có thể hầu hạ đệ tốt hơn, đồng thời hiếu kính với cha mẹ.

Triệu Sơ gật đầu,nhưnghắnvẫnhơi hoài nghi quan sát nàng, hiển nhiênhắnkhông tin lí do thoái thácđó. Lúc này, hắn vậy mà lại quên mất quy củ, nhìn nàng chằm chằm.

– Chỉ là cổ họng hơi khô. Kêu hai, ba tiếng. Không có chuyện gì.

–Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồiNgũ thiếu gia có nói, ngươi và ta đều mười bảy tuổi, mà ta từ nhỏ đã sốngở đây, cho nênchưa từngchịu khổ. Nhìn ngươi dung mạo thanh lệ, nhưng thật không ngờ ngươiđãtrải qua đau khổ như vậy, hoàn cảnh rất đáng thương. Ngươi yên tâm, sau này có gì cần ta giúp đỡ, cứ việc nói thẳng.

Sau khi nghe đám người đó bàn tán xong, Triệu Sơ nhìn Mộ Dung Thư, khẽ nói:

Nghe vậy, Mộ Dung Thưlúcnày mới nhớ,đây làcổ đại không có trong thời không, không có Tô Thức. Nàng cũng khôngcónăng lựcvàtư cách thừa nhận là nàng làm bèn cười cười lắc đầu trả lời:

–Phòng tại hạ ởngay bên cạnh, nếu có chuyện gì, người chỉ cần gõ hai cái lên vách tường là được.

Nàng khôngmuốn gặp phiềnphứcgìở Triệu phủtrong thời gian sắp tới,đây là biện pháptốt nhất,dù sao vừa rồitrên đường tớiđây,mấy ánh mắt bình luận đó đãlàmnàngphiềnchết rồi.

Mộ Dung Thư giật giật khóe miệng, trong mắt người đương thời đúng là như thế.Không thể tráchTriệu Sơlạicó suy nghĩ như vậy! Cũng giống như suy nghĩ của Vũ Văn Mặc. Nghĩ đến Vũ Văn Mặc, ánh mắt Mộ Dung Thư tối sầm lại, nàng và người đương thời có suy nghĩ khác nhau một trời một vực,elà đời này nàng sẽ vìđiềunày màchịu không ítđaukhổ.

Triệu Sơ gật đầu:

Nghe vậy, Mộ Dung Thư buông khăn lau xuống, tới cạnh Triệu Sơ.

– Cảm ơn Ngũ thiếu gia. Ngũ thiếu gia không cần phiền phức như thế,ta ở chỗnha hoànbình thường thì được rồi.

Triệu Thần theo ánh mắt Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, đúng lúc cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng. Không ngờ nàng lại xinh đẹp như thế! Hắn không khỏi tán thưởng:

–Dạ, nô tì tuân lệnh.

Dòm kẻ thao thức,

Dứt lời, nàng liền đi dọn đồ ăn lên bàn.

– Không phảita viết. Mà làtatừng nghe người khác hát quamột lần,tacảm thấy khúc nhạcnàyrấtmới mẻ,cho nên chép lại thôi.

–Dạ, nô tì hiểu rồi.

– Ừ.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mộ Dung Thư lắc đầu nói:

Xuân Mai nghe vậy, không khỏi đồng tình, cũng không nhớ tới việc mới rồi còn không thích Mộ Dung Thư, bây giờ nước mắt đã lưng tròng nắm chặt tayngười ta, an ủi:

Mộ Dung Thư lại nói tiếp.

–Cô nương này dáng người thướt tha, mặc dù nhìn không rõmặt mũi, nhưng lại đi theo bên cạnh Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ làthiếp của Ngũ thiếu gia?

– Ngũ thiếu gia yên tâm, không có việc gì.

Thế nhưng, khi Triệu Sơ thấy đôi tay trắng nõn của nàng cầm khăn nhúng vào nước để lui chùi, hắn khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng, nhưng mà nếu nàng kiên trì như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm. Thôi thì từ ngày mai, buổi sáng hắn sai cận vệ bớt chút thì giờ quét tước trong ngoài thư phòng một lần, đến lúc đó nàng chỉ cần cầm chổi lông gà quét bụi là được.

– Ừ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi hắn dừng bút, Mộ Dung Thư cũng đã lau dọn thư phòng sạch sẽ. Khi nàng đứng dậy, đúng là thắt lưng hơi đau.

Đối mặt vớikhuôn mặt tuấn tú bức người vô cùng chói lọi củaTriệu Sơ, Mộ Dung Thư không dám nhìn nhiều. Nàng khôngngờcó một ngàymìnhsẽ vìvẻ ngoàicủa một chàng trai mà không khống chế được cảm xúc. Mộ Dung Thư quay đầu nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xuyên qua một đám cây xanh um tùm, ngẫu nhiên trongtiếngquay vòng của bánh xe, nàng còn nghe được tiếng kêucủa chim chócxung quanh. Sự thanh bình đó khiến cholòng ngườitĩnh lặng theo. Nàng cong khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, trấn định thong dong trả lời:

Nhất thời, tiếng đàn du dương êmái vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hành trình.

Triệu Thần bỗng nhiên chuyển đề tài, tươi cười sáng lạn lại xuất hiện trên mặt. Sau đó có chút mờ ám dựa sát vào Triệu Sơ, nói.

Triệu Sơ gật đầu. Nàng lập tức cầm bút lông phác thảo hình dạng cây lau nhà, sau đó viết cách làm bên cạnh. Sau khi vẽ xong, nàng cười nói với Triệu Sơ:

– Mài mực cho ta.

Nàng lặng lẽ quan sát Thu Diệp, dung mạo Thu Diệp bình thường, nhưng khuôn mặt mang theo vẻ nhu hòa, chỉ cần nói chuyện hai ba câu với nàng, tâm tình liền có thể tốt hơn rất nhiều. Không ngờ, ba nha đầu bên cạnh Triệu Sơ đều không phải là người đơn giản! Nếu là người khác, e là đã thu ba người này làm tiểu thiếp hết rồi.

Năm ngày sau, cuối cùng cũng tới Bình Thành.

Chiếu vô miên.

Sau khi Triệu Sơ bỏ bút lông xuống, nhìn bộ dạng Mộ Dung Thư như thế thì khẽ cau mày nói.

Tám người đồng thanh trả lời.

Mộ Dung Thư gật đầu:

– Chẳng qua chỉ là thư giãn gân cốt một chút thôi, đừng quá để ý. Ngũ thiếu gia không phải ngại, nếu ngài vẫn kiên trì muốn mài mực, vậy ta đây đi lau chùi tiếp.

Thu Diệp ôn nhu cười nói.

– Dung nhi, ngươi đang gọi ta sao?

Thu Diệp nghi ngờ hỏi.

Xuân Mai dặn dò cẩn thận.

–Việc này thường xuyên xảy ra trong dân chúng. Nữ tử làm như vậy sẽ có thanh danh tốt, sẽ đượckhen ngợi.Sao lại đáng thương, đáng giận? Nam nhân phần lớn là phong lưu, nạp thiếp là chuyện bình thường.Có điềutrên đường cái mà làm chuyện như vậy, khó tránhkhiếnngườikhácxemthường.

Mộ Dung Thư thần sắc lạnh nhạt, trong mắt lóe lên mộttiasáng lạnhlẽo, nàng nhìn thoáng qua Hạ Hoa, chợt cảm thấy chán ghét, ả ta quáầm ĩ!

–Được

– Mực phải mài đậm một chút.

Triệu Sơ lại lắc đầu:

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

– Ở đây ai không có hoàn cảnh khốn cùngchứ? Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu thông minh một chút, làm tiểu thiếp tên ác bá kia thì có thiệtthòigì? Có lẽ sau này cuộc sống có thể an nhàn,ăn ngon mặc đẹp rồi.

Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng ngồi xuống cái giường mà Xuân Mai chỉ,định nghỉ ngơi một chút.

Triệu Sơ lập tức gạt đi. Sau đó nhìn về phía khóe miệng đang tươi cười của Mộ Dung Thư, chứa đựng ý tứ hàm xúc không rõ. Nữ tử này thuộc về Vũ Văn Mặc. Nàng và hắn không có quan hệ gì.

Người vợkia nghe vậy, lập tức quỳxuốngxin tha thứ, đến cuối cùng còntìnhnguyện lấy của hồi môndành đểdưỡng già, vào Câu Lan Viện chuộc thân cho kỹ nữrồinạp làm thiếp chochồng mình.

Sau đókhông ai nói thêm câu nào, hai ngườiđều lặng lẽ dùngcơm trưarồitiếp tục lên đường.

–Ừ, Dung nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đê ỷ hộ,

Bài “Thủy điệu ca đầu – Trung thu” của Tô Thức – bản dịch của Nguyễn Hiến Lê

Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,

(

Bất ưng hữu hận,

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.Triệu Sơ cố ýchờlúc nàng vừa vào phòng, đứng cách nàng vài thước nói:

Mộ Dung Thư nói xong thì bước về phía Triệu Sơ:

Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,

Gãvừa nói chuyệnrung đùi đắc ý, ra vẻ rất đáng tiếc nói.

Mộ Dung Thư cười nhạt nói, cũng không lấy lại nghiên mực trong tay Triệu Sơ.

Dám có coi anh Mặc có “thiến” huynh hông, hê hê

– Vương gia thật đúng là thâm tình đó! Tuy rằng thành thân với vương phi mới hai năm, nhưng nghe nói rất sủng ái vương phi. Đáng tiếc, một trận hoả hoạn lại kết thúc cuộc đời hồng nhan!

Nàng tùy ý đánh giácănphòng. Vì là phòng của nha hoàn cho nên bài trírấtđơn giản. Hai cái giường, một cái bàn và vài cái ghế dựa, bởi thế nên nhìn có vẻrất rộng lớn.

Từ trước tới nay,phản ứngcủaMộ Dung Thư luônkhálinh mẫn, tại thời điểm Xuân Mai đánh giá nàng, nàng đương nhiên là phát hiện được. Haiz, quả nhiên ứng câu nói, nơi có nhiều nữ nhân sẽ có tranh đấu, phủ Nam Dương Vương như thế, Triệu phủ cũngchẳng khác gì. Lúc ởvương phủ, sao nàng lại không biết cấp dướingấm ngầm tranhđấu? Hiện tại nàng đang ở Triệu phủ, Triệu Sơ lại có dung mạo anh tuấn và thân phận cao quý, không cần nghĩ cũng biết, phiền toái nhất định khôngít.

Mộ Dung Thư tuy ngoài mặthờ hững, nhưng trong lòng nàng lại đang suy nghĩ. Hoàng đế thật sự xuống tay ác độc với Thẩm quý nhân như vậy?Rõ ràngông tabiết chuyện này không phải do Thẩm quý nhân gây nên, nhưng vẫn định tộinàng ta. Thẩm quý nhân chắc chắn có mang thai, nhưng hoàng đế vẫn có thể xuống tay được, không thể không nói,ông tathật sự làtàn nhẫn,vô tình đến cực điểm, khó trách thế nhân đều nói vô tình nhất chính là đế vương.

Hạ Hoa ấp úng, Xuân Mai nói với Mộ Dung Thư:

Triệu Sơ là người tài giỏi, lại cam tâm làm việc cho Vũ Văn Mặc, xem ra tình huynh đệ giữa hai người rất sâu đậm. Ởnơinhà cao cửa rộngnhư vậy, tình cảm là vật xa xỉ nhất. Mà bọn họ lạitin tưởnglẫn nhau, đúng là hiếm có.

Bình Thành không phồn hoa như kinh thành, mà là đất đai rộng mênh mông, đồng ruộng rất nhiều, cho nên trong khi dân chúng ở nơi khác mất mùa, thì Bình Thành lại không bị ảnh hưởng gì.

Cô Hacphong nổi hứng bình loạn đó bà con (đọc tại Qidian-VP.com)

– Có thứ này, cho dù mỗi ngày có lau chùi cũng sẽ không bị mỏi xương sống hay đau thắt lưng.

Xuân Mai thu lại tươi cười, thần sắc cóvẻ nặng nềnói.

Quét xong tro bụi, nàng lại bắt đầu lấy khăn lau tỉ mỉ mấy cái bàn, vẫn nhẹ tay nhẹ chân, lúc này Triệu Sơ cũng không đưa mắt nhìn về phía nàng lần nào.

Mộ Dung Thưvờlau lau khóe mắt, mặc dù là cười, nhưng trong mắt đã lóng lánh lệ.

– Mượn giấy bút Ngũ thiếu gia dùng một chút.

Xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ nguy nga, tráng lệ.

Triệu phủ không hổ là đại viện trong đại viện, rất giống phủ Nam Dương Vương, hai đại nha hoànchungmột gian phòng.

Triệu Sơ quay đầu nhìn nàng,vẻ mặtxin lỗi nói.

Triệu Sơ lắc đầu:

– Ta cũng không ngờ chỉ nằm có một chút mà cũng nằm mơ được nữa. Ngươi là Thu Diệp đúng không?

Mộ Dung Thư gật đầu cười đáp.

–Vương phi đừngđau lòng, Triệu phủ nhất định có thể bảo vệ người an toàn.

–Được, cám ơn.

Triệu Sơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư sau đó nói với Xuân Mai.

– A, sau khi thức dậy thì cổ họng đúng là hơi khô một chút, hay là ngươi uống một chút canh trước đi.

– Đệ xem Duyệt Nhi như muội muội, tuyệt không có ý gì khác.

Ðêm nay là đêm nào?”

Giọng nói trầm thấp của Triệu Sơ vang lên. Sau khi hắnbỏngọc tiêuxuống, khẽ cúi đầu.

– Ngày mai ngươi không cần lau chùi, thư phòng khá lớn, vốn một tháng lau một lần. Hôm nay lau rồi, tháng sau hãy lau tiếp.

“Cung khuyết trên chín từng,

Chẳng nên ân hận,

Thời gian tám gã hộ vệ ở Triệu phủ cũng không ngắn, bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Thư thì ngây ngẩn cả người. Bên cạnh Ngũ thiếu gia rất ít khi có nữ nhân đi cùng, hơn nữa cô gái này da trắng hơn tuyết, lông mày như vẽ, là một tuyệt sắc mỹ nhân, lại nhìn khí chất thượng thừa này, xem ra cũng thuộc dòng dõi quý tộc. Không lẽ thiếu gia muốn nạp thiếp?

Thiên lý cộngthiền quyên.

Có điềunhờlần hợp tác này màquan hệ giữaTriệu Sơ và nàngdường nhưcó chút thay đổi. Nếu nói trước kiahai người tương đốixa lạ, hiện tạicó vẻquen thuộc,khágiốngbạn bè.

– Dạ.

– Đây là Triệu phủ. Xuống xe đi.

Thái độ cung kínhnhư vậy sao? Mộ Dung Thư nhịn không được lại cười, nếuđám nha hoàn mà nhìn thấy, sợ là lạicó thêm những phiền toái không cần thiết.

Ngay tại lúc nàng định ngồi xổm xuống lau chùi sàn nhà, bỗng nhiên nghe thấy mệnh lệnh của Triệu Sơ:

Ngũ thiếu gia anh tuấn như vậy, đám nha đầu ở Nhã Đức Uyển đều muốn tìm cách leo lên giườnghắn, đáng tiếc chưa ai thành công, mà nữ tử tên Lưu Dung này lại đi theo bên cạnh gia, Xuân Mai nhíu nhíu mày, trong lòng nàng có chút không thoải mái.

Triệu Thần sảng lãng cười to ba tiếng, thần sắc hình như có chút phức tạp nhìn về phía Triệu Sơ, nói:

–Sẽ có phiềnphứcsao?

– Đại ca đang nói gì thế? Làm sao có thể? Đệ chưa bao giờ có suy nghĩ này. (

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

Chỉ nằm một chútmànàng cũng không tránh khỏiviệcnằm mơ. Mộng như thật, Hồng Lăng, Vân Mai, Thanh Bình đều ở bên người nàng nói chuyện dí dỏm, tay Hồng Lăngkhá có sức, lúc xoa bóp cho rất thoải mái khiến nàng buồn ngủ. Nha đầu Thanh Bình kia rất đáng yêu, ngẫu nhiên sẽ gây ra chút chuyện ngốc nghếch làm cho người tavô cùng vui vẻ, nàng biết nha đầu kia có đôi khi là cố ý, muốnchọcnàng cười. Vân Mailại nhưtri kỷ của nàng, cũng thật đáng yêu đơn thuần, khi đãnhận địnhchuyện gìlàkhông dễ dàng thay đổi, vì nàng c·h·ế·t còn không sợ. Nhưngđều đã rời bỏ nàng mà đi.

Một nam tử mới từkỹ việnđi ra,vợ hắn đứng chờ ở cửa. Người vợ vừa bướclên nói mấy câuđã bị chồng tát một bạt tai:

–Ừ…

– Lau sạch miệng của ngươimột chút, đừng để cho tất cả mọi ngườibiếtHạ Hoa ngươi độc mồm độc miệngnhư vậy, không phải thường ngày ngươi không có việc gì làmthìtìm cách leo lên giường đàn ông sao?Saolúc này có thời gian tớiđây?Hiện tại Ngũ thiếu gia đã trở lại, ngươi không đi dọn dẹp phòng cho Ngũ thiếu gia, tới chỗ này làm gì?

Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày. Những người này đều xem nàng là thiếp của Triệu Sơ sao? Nhưng lại đương nhiên, hay hoặc giả là nha đầu thông phòng.

Thời gian ngồi trong xe ngựa rất nhàm chán, đôi khi Triệu Sơ cũng thổi tiêu, hoặc đánh đàn. Trong khung cảnh non xanh nước biếc, bên tai lại nghe được tiếng tiêu, tiếng đàn êm tai,ngẫu nhiên, tâm tình nặng nề của Mộ Dung Thư cũng dần dần thả lỏng.

Bất tri thiên thượng cung khuyết,

– Khi đệ vừa về đã đến thăm đại ca. Đại tẩu nói đại ca xuất phủ. Không ngờ đại ca lại đến thăm đệ.

–Ngũ công tử, ta có thể nghe ngươi gảy một khúc nhạc nữa không?

–Lát nữa ta sẽ cho người may cho ngươi mấy bộ y phục. Nhớ lấy, chức trách của ngươi chính là hầu hạ trong thư phòngNgũ thiếu gia, đừng để xảy ra chuyện khônghay chọc giậnngười. Về phần những chuyện khác ngươi đừng quan tâm.

Mộ Dung Thư cảm kích với sựsắp xếpcủa Triệu Sơ, công việc trong thư phòng chắc cũng đơn giản, hơn nữa cũng không cần tiếp xúc nhiều với người khác, rất thoải mái.

Mộ Dung Thư cúi đầu nhìn chén trà trong tay, thổi nhẹ một cáirồihỏi.

Sao cứ biệt li thì trăng tròn?

Tiếng đàn của hắndườngnhư có thể trấn an lòng người,khiếnngườikhácsung sướng.Vì vậy, khoé miệngMộ Dung Thưkhẽ cong lên, nghe đàn đến nhập tâm, nàng bắt đầu hát ca khúc《Thủy Điệu Ca Đầu》của Tô Thức:

–Thì ra là thế.

Thời đại nàyphụnữbị hạn chế khá nhiều, mà Triệu Sơ dù sao cũngđược hun đúc trong môi trườngvăn hóaphong kiến như vậy, mặc dù đối với Mộ Dung Thưrất quan tâm, nhưng bởi vì thân phậncủa nàng màdọc đường hắn để Mộ Dung Thư mang mạng che mặt, không cho phép nàng xuất đầu lộ diện.Hai ngườiđi cùng,trên suốt hành trình,Mộ Dung Thu nhìn thấyphụnữ đều không cómục tiêu lý tưởng to lớn gì, đều cho rằng giúp chồng dạy con mới là chuyện nên làm,đàn ôngđương nhiên là phải đượcphụnữ hầu hạ.

Cách biệt với nhân gian!

– Ừ, sau này ta và ngươi cùng phòng. Ta đã nghe Xuân Mai nói qua hoàn cảnh của ngươi, ngươi yên tâm, hai chúng ta sẽ chung sống rất tốt.

Mộ Dung Thư lẳng lặng từ thư án lui xuống, đứng một bên.

Quyết định xong, Triệu Sơ cúi xuống bắt đầu luyện chữ.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu cười nói:

E rằngthế gian sẽ không còn nữ tử thứ hai nào như nàng!

Giọng nóiMộ Dung Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt nói.

cả nhà đời đời bán thân vĩnh viễn cho phủ

–Ngươi chính là nha đầu mới tới tên Lưu Dung?

Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thư đi theo Thu Diệp đến Nhã Đức Uyển. Nàng vừa đi vừa ghi nhớ đường, cuối cùng cũng đến thư phòng.

)

Thu Diệp đỡ Mộ Dung Thư dậy, còn nói thêm:

Phủ đệ ở cổ đại cũng không khác nhau nhiều lắm, đều tinh xảo và hoa lệ. Thế nhưng, Triệu phủ không hổ là đại gia tộc trăm năm, phủ đệ so với phủ Nam Dương Vương còn muốn hoa lệ tinh xảo hơn.

– Nghe nói lần này trở về đệ dẫn theo một vị nữ tử xinh đẹp. Nếu là có ý, vậy lập nàng làm thiếp đi. Mẫu thân tất sẽ đồng ý.

Đây là Triệu Thần, Đại thiếu gia Triệu phủ sao? Vẻ ngoài khá giống Triệu Sơ, nhưng không có dung mạo tuyệt diễm như đệ đệ mình, chẳng qua cũng có thể xếp vào hàng ngũ mỹ nam. Hai người này đều là con vợ cả. Có điều khi bảy, tám tuổi, bởi nghịch ngợm mà Triệu Thần bị rắn độc cắn, vì không có thuốc nào chữa được, nên xem như bị tàn phế. Vốn dĩ gia nghiệp trăm năm của Triệu gia là do hắn kế thừa, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn này, hiện tại toàn bộ Triệu phủ xem trọng nhất chính là Triệu Sơ.

Kỳ thực Triệu Sơ không biết rằng, Mộ Dung Thư làm như vậy chính là không muốn có thêm phiền phức. Kiếp trước nàng lăn lộn trên thương trường, loại chuyện co được dãn được này không phải chuyện khó. Huống hồ chút chuyện này đối với một linh hồn hiện đại như nàng thì có nhằm nhò gì, chằng qua là tạm thời chưa quen mà thôi.

Mộ Dung Thư nhìnrangoài cửa sổ, trời cũng không còn sớm.Không ngờ trong vòng hơnmười canh giờngắn ngủiđã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảnh còn người mất.

Nạp thiếpphảiđi cửa sau, không cóhôn lễ, mà Mộ Dung Thưlạiđi theo Triệu Sơ,đúnglà có vài phầngiống. Mộ Dung Thưchemiệng, cười khẽ một tiếng.

Cuối cùng ngay khi nàng muốn lau sàn nhà mới gặp phải khó khăn. Thời đại này không có cây lau nhà, tất cả đều dùng khăn ngồi xổm xuống lau chùi, vốn ở phủ Nam Dương Vương bất kể thế nào nàng cũng không có cơ hội làm loại chuyện lặt vặt này, hiện tại tự mình trải nghiệm cảm giác ngồi xổm nhích tới nhích lui rất khổ sở, nàng lập tức có một ý tưởng. Xem ra nàng phải nghiên cứu một chút về cây lau nhà. Dù sao thư phòng lớn như vậy, nếu nàng cứ ngồi xổm mà lau như thế, bảo đảm eo mỏi lưng đau.

–Ngươi đừng ỷmìnhđã hầu hạ bên cạnh Ngũ thiếu gia lâu hơn ta thì có thểlên mặt dạy đờita, ta và ngươicùng làthân phận nô tì. Ta nói với một nha đầu mới vào phủ thì có liên can gì tới ngươi?Ngươi chorằngnàng là một cô nương thuần khiết sao? Vớidáng vẻnày của nàngta, không biết chừng đã sớm bị mấy nam nhân ngủ qua rồi.

– Lần này đệ về sẽ không đi nữa chứ?

Dọc theo đường đi, may mà nàng cúi đầu, nếu không sẽ bị choáng ngợp với ánh mắt tìm tòi quan sát của đám nha đầu bà tử, nhưng mà khí chất và dáng người thì không cách nào che giấu, vẫn có vài tia nhìn sắc bén đánh giá nàng. Dáng vẻTriệu Sơvốnhoa lệ khiếp người, đương nhiên nơi hắn xuất hiện sẽ không thể thiếu ánh nhìn của mấy cô gái, những người đi ngang qua đầu tiên là nhìn hắn, cuối cùng lại đánh giá nàng.

Nàng lập tức mở hai mắt ra, nhìn người đang cầm khăn tay lau khóe mắt cho nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nói, nữ tử đã đứng bên cạnh Triệu Sơ, hơi cúi người,giọng điệu vô cùng cung kính.

Rồi nàng quay sang Xuân Mai:

– Phải không?Trong viện củaNgũ thiếu giacòn chưa cóngườithiếpnàođâu. Có điều cônươngnày khí chất bất phàm, nếu nói làthiếu phu nhân cũngcó người tinđó.

Xuân Maithật đúng là tiểu nha đầu đơn thuần! Mộ Dung Thư trong lòng khẽ cười, thật ra nàngtacó vài phần giống Vân Mai. Vân Mai… ánh mắt Mộ Dung Thư nhất thời tối sầm lại.Sau nàycó cơ hội nàng nhất định phải thu xếp tốt cho cha mẹ Vân Mai,đểbọn họ cả đời không lo cơm áo. CảHồng Lăng, Thanh Bình, hai nha đầu nàykhông ngoài dự đoán sẽ không chịu chạy khỏi đám cháy tìm đường sống, khôngngờhôm qua bọn họ còn cười nói, mà hôm nayđã thiên nhân vĩnh cách. Đặc biệt là Hồng Lăng, đã đi theo nàng gần một năm, từ khi xuyên qua, Hồng Lăng luôn luôn ở cạnh, làm việc gì cũng nghĩ đến nàngđầu tiên.

– Hiện tại ta là nha hoàn của Ngũ thiếu gia, nhiệm vụ là hầu hạ trong thư phòng, nếu để cho người khác đi làm, ta đây sợ người khác sẽ nói ra nói vào. Ngũ thiếu gia không cần để ý, không cần xem ta là Nam Dương vương phi.

–Tiền tiểu thư vẫn luôn thích Ngũ thiếu gia, rất có khả năng sẽ gả chongài ấy. Hiện tại chuyện ngươiđược Ngũ thiếu gia tự mìnhđưa vềphủ,chắc chắnTiền tiểu thư đã biết, khôngquáhai ngày,nàng tasẽ tìm đến làm phiền ngươi.Tớilúc đó ngươi tốt nhất nên im lặng chịu đựng. Tiền tiểu thưgây sựmột hai lần thì sẽngừng thôi. Ngươi vừa mới vào phủ sợ là không biết Tiền tiểu thư,mẹcủa Tiền tiểu thư là biểu muội củaĐại thái thái, vì sức khoẻcủamẫu thânnàng takhông tốt nên khi Tiền tiểu thư được ba tuổi bà ta đã qua đời. Trước khi c·h·ế·t, bà ta sợ Tiền tiểu thư bị mấy di nương khi dễ, cho nên nhờĐại thái tháiđể ý chăm lo giúp. Tiền tiểu thưcũng thầm mếnNgũ công tửnhưcác cô nương trong phủ chúng ta.

– Nô tài thỉnh an Ngũ thiếu gia.

Mộ Dung Thư nhún vai, cười nói. Nàng xoay người đi lấy khăn bắt đầu lau chùi.

Sau khi hai người dùng xong điểm tâm, lập tứclên đường.

– Ta vốn định để ngươi đợi ở thư phòng, không có chuyện gì thì có thể đọc sách g·i·ế·t thời gian, loại việc nặng nhọc này chẳng lẽ lại để ngươi làm.

Nhìn vẻ mặt tò mòcủaXuân Mai, Mộ Dung Thư cười nói:

Thử sự cổ nan toàn.

Kế tiếp hai người lại hàn huyên vài chuyện khác, vui có, buồn có,dần dần xa khỏi chủ đề ban đầu,cũng không liên quangìđến Mộ Dung Thư.

–Bài hát này là do người viết sao?

Cúi xuống cửa son,

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 105