Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


Đuôi mắt thường hay căng thẳng giờ bình thản, mi dày rậm rạp khép xuống, ánh đèn trắng từ trên cao chiếu xuống, in bóng lên mí mắt anh. Anh cởi bỏ vẻ sắc bén thường ngày, thay vào đó khoác lên mình sự hiền hòa và bình lặng.

Nói rồi cô nhét túi vào cặp sách, lại chột dạ bổ sung: "Thật đấy, xấu lắm, lúc về tôi sẽ vứt xuống đáy hòm, không lấy ra nữa đâu."

Mơ hồ, nóng rực.

Ánh mắt Trì Liệt trầm xuống.

Sau đó, anh rất tự nhiên vươn tay, luồn thẳng vào túi sách bên hông của Dụ Kiến, lấy ra bình giữ nhiệt của cô.

"Em thật sự không định nói với Viện trưởng à?"

Toàn con trai với nhau nên anh cũng không có gì phải e ngại, Bùi Thù ào vào phòng, tùy tiện lấy một quyển sách trên giường Trì Liệt. Ra ngoài kéo ghế ngồi cạnh Dụ Kiến, rót thêm một tách nước nóng nữa.

"Không cần không cần." Dụ Kiến nói đến giữa câu, Bùi Thù bắt chước cô mở miệng, "Bé Kiến à, tình thầy trò giữa hai chúng ta, nói tiền thì xa cách quá."

Chỉ khác phía Trì Liệt có thêm một khung ảnh, còn lại giống y chang.

Hôm đó Trì Liệt chẳng hề quan tâm tới mấy tấm ảnh, rõ ràng chỉ muốn trêu chọc cô thôi, nhìn cách anh nhét túi vào áo cẩu thả, về nhà chắc chắn ném vào thùng rác, không đem bán cho Ngô Thanh Quế là may lắm rồi.

Dụ Kiến hơi ngượng nhìn Bùi Thù, nói nhỏ với Trì Liệt: "Tôi có nước nóng rồi." Cô Đổng đã pha sẵn cho cô trước khi đi.

Trong đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ lung tung.

Dụ Kiến: "..."

Anh đưa phần của Dụ Kiến cho cô, rồi kéo khóa áo, không liếc nhìn, rất thong thả, nhét luôn túi ảnh vào trong.

*

Bùi Thù dừng xe ở đầu hẻm, chỉ vài bước đường ngắn ngủi mà mặt mày anh đã tái mét, vừa bước vào nhà liền la lên: "Có tôi xin một ngụm nước nóng được không!"

Bao dung những móng vuốt sắc nhọn hung hăng anh cố tình đưa ra để tồn tại, gai góc thô bạo. Tha thứ sự lạnh lùng thờ ơ, chế giễu khinh miệt của anh, cùng suy nghĩ bí mật che đậy sau vẻ bề ngoài kiêu ngạo, muốn tiến lại gần nhưng lại cố gắng tránh xa.

Cô vội đứng dậy vỗ lưng Bùi Thù, ánh mắt vừa ngước lên, tay đông cứng giữa không trung.

Một lúc sau, cô không còn cố thoát khỏi vòng tay Trì Liệt nữa, cô nhẹ nhàng đưa tay lên, đặt tay lên mu bàn tay anh đang vòng qua eo cô.

Dù nói vậy, nhưng khi về ký túc xá, Dụ Kiến vẫn lấy từ tủ ra một quyển album dày cộp.

Cây nho có thể ra trái ngọt đã được cắt tỉa cành lá từ sớm, cành khô nâu xám quấn quanh giàn, im lìm chờ đợi tiếng chim hót ríu rít đầu tiên của mùa xuân tới.

Không ai quan tâm, Bùi Thù chỉ có thể tự rót nước cho mình, nói khẽ với Dụ Kiến: "Em làm bài đi, làm xong thầy chấm cho."

Lấy cớ uống nước để che giấu, ho nhẹ một tiếng, rồi lấy bài tập ra làm.

Chủ cửa hàng rất tận tâm, đặc biệt chuẩn bị túi giấy hình trái tim cùng màu hồng với máy ảnh.

"Thầy Bùi à."

Tiếp tục suy nghĩ đoạn code vừa viết.

Trở lại khởi đầu, trong con hẻm đầy gió nóng và tiếng ve. Anh che vết thương, ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy góc váy trắng mềm mại từ xa tiến lại gần.

Điều Dụ Kiến quan tâm hơn bây giờ, là chuyện khác: "Em cảm thấy lớp học của chúng ta vẫn..."

Mắt cô nàng lăn tăn quay, lập tức đoán ra: "Là cậu ta phải không! Có phải hay không! Mau cho tớ xem nào!"

"Bốp" cô đóng sầm quyển album lại.

Mi mắt Dụ Kiến run lên.

Thình thịch, nhịp tim cô rung lên, từng nhịp từng nhịp.

Nghĩ gì thế.

Xương cốt thiếu niên cứng, cánh tay rắn chắc, nhưng động tác lại rất dịu dàng, cẩn thận, trân trọng ôm lấy cô gái trong vòng tay.

"Sao thế." Anh hiểu cô đang tức giận cái gì, khóe miệng cong lên, cố ý hiểu lầm, "Hay là cảm thấy phần thưởng này quá ít, muốn bù thêm chút nữa?"

Từng chữ từng chữ rõ ràng, lại như quấn quýt vào nhau.

"Lạnh c·h·ế·t lạnh c·h·ế·t, gió thổi ghê thật đấy!"

Dụ Kiến mặt hơi đỏ lên.

Có lẽ từ rất lâu rồi, Trì Liệt đã muốn làm thế này.

Lúc nãy sao cô không đá anh ra ngoài luôn chứ!

Dụ Kiến lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Theo lời Bùi Thù, dù Trì Liệt đã đồng ý cùng anh viết code, nhưng thái độ vẫn rất lạnh nhạt. Nếu Bùi Thù chủ động 10 lần thì cả 10 lần đều bị thiếu niên đóng sầm cửa trước mặt.

Dụ Kiến bắt đầu làm bài, Trì Liệt vẫn đang code, Bùi Thù nhàn rỗi, nhớ ra những quyển sách cho Trì Liệt mượn hồi trước: "Những quyển sách lần trước tôi cho cậu mượn đâu rồi, cho tôi xem lại tí." (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt của chủ cửa hàng khi đưa ảnh cho hai người rất ẩn ý, Dụ Kiến gần như không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể trốn sau lưng Trì Liệt, im lặng.

Dụ Kiến: "..."

Có tấm ảnh anh ôm cô đang nằm giữa trang sách.

Khi code, trạng thái của Trì Liệt hoàn toàn khác so với bình thường.

"Kiến ơi!" Vừa bước vào lớp, Thẩm Tri Linh đã nhìn thấy túi giấy hồng: "Cậu chụp ảnh với ai vậy?"

Dụ Kiến vừa nghĩ tới đây thì lắc đầu, xua suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Dụ Kiến cắn môi: "Không phải, tôi tự chụp lung tung thôi, chụp xấu lắm, không cho cậu xem đâu."

*

Tâm trí anh từ đầu đã không để ý đến những bức ảnh!

Những tấm ảnh này được chụp rất bình thường, không có kỹ thuật đặc biệt gì, cũng chẳng cầu kỳ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất lâu sau.

Sau khi trả lại đưa bình nước vào túi Dụ Kiến, Trì Liệt dường như quên mất còn hai người trong phòng, anh vô cùng tập trung, nghiêm túc viết lên giấy nháp, không còn động tác thừa nào khác.

Bùi Thù lật sơ qua, lập tức quay mặt vào trong, ho dữ dội.

Hai cái bàn đặt song song, giống hệt nhau.

Nhưng dần dà cũng thích ứng với việc Bùi Thù đón cô đến nhà Trì Liệt mỗi Chủ nhật.

Dụ Kiến không kể với Trì Liệt về nơi cất giữ những bức ảnh này, và Trì Liệt cũng không đề cập đến cái ôm kéo dài ngày hôm đó. Hai người im lặng ăn ý không nói về buổi chiều mùa thu ấy.

Chương 47

Cằm hơi nghiêng về phía phòng ngủ.

Bao gồm ảnh quảng cáo của cô nhi viện, ảnh sinh nhật mỗi năm vào Trung thu, sticker cổ xưa chụp cùng các anh chị, và những bức ảnh cũ mà cô Đổng rửa từ cái máy ảnh phim cũ.

Ảnh chụp mỗi người giữ một bản.

Cô gái ngồi trước bàn, ôm đầu gối.

Cô Đổng đang bận dọn dẹp đồ ăn, không ngẩng đầu lên: "Đi đi! Nhớ cẩn thận khi đi đường!"

Nói thật, những bức ảnh này chụp khá ổn, đặc biệt là tấm cuối cùng.

Nhưng Dụ Kiến vẫn rất trân trọng.

Không biết anh xử lý thế nào với những bức ảnh hôm đó...

Dụ Kiến gật đầu ngoan ngoãn.

Vượt qua bóng cây đầy vết nứt và gạch xanh lởm chởm, chậm rãi nhưng kiên định tiến về phía anh.

Trì Liệt thì rất tự nhiên: "Của em nè, tự mình cầm lấy đi."

Anh nhắm mắt, để mình chìm đắm trong khoảnh khắc quý giá hiếm hoi này: "Để anh ôm thêm chút nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại một Chủ nhật nữa đến.

Dụ Kiến giật mình: "Thầy có bị sặc à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi rời nhà họ Sầm, điều khiến Dụ Kiến băn khoăn nhất không phải chi phí sinh hoạt, mà là tiền thù lao gia sư của Bùi Thù. Với tư cách sinh viên Đại học Bình Thành, mức phí gia sư của Bùi Thù là con số đắt đỏ gần như vô lý, ngay cả khi Dụ Kiến được học bổng mỗi kỳ thi, cô cũng rất khó để trang trải được.

Giọng Trì Liệt khàn khàn, không còn tùy tiện, biếng nhát như trước.

"Đừng cử động."

Đôi mắt dài hẹp của thiếu niên dưới ánh trăng, đôi môi nóng rực áp lên lòng bàn tay, những bí mật ngây ngô chưa nói ra, nhưng lại hiểu rõ trong lòng.

Dụ Kiến vẫn giấu kín chuyện nhà họ Sầm, giờ chuyển đến ở kí túc xá trong trường, cũng không nói với Viện trưởng Trình. Vẫn mỗi cuối tuần đến cô nhi viện đúng giờ, chiều Chủ nhật rời đi đúng giờ như ngày trước.

Từ khi cô đến vào cuối tuần, phòng khách đã thêm một cái bàn học, cũ kỹ nhưng đã được làm mới, không có gỗ dựng đâm tay, cũng không có đinh nhọn đâm vào chân.

Anh không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, có ý nghĩ như vậy. Có thể là đêm trăng tròn, lòng bàn tay cô gái vươn tới, trong buổi dã ngoại cổ tay cô đeo chiếc vòng tay từ hoa dại, chén chè hạt sen mát lạnh nhiều hoa quế, hay ly chè đậu xanh mát lạnh dưới ánh nắng gay gắt.

Ở viện ít người, vài cô giáo chăm sóc các em rất vất vả, tạm thời không để ý đến, người đón đưa Dụ Kiến dường như trẻ hơn rất nhiều so với trước đây.

Trì Liệt ngồi bàn, không ngẩng đầu lên, bình thản chỉ về phía bình nước ấm để bên cạnh: "Kia đấy, cốc của anh ở ngăn tủ bếp thứ hai."

Thiếu niên đang viết lách trên giấy nháp ừ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt, anh đưa bình trở lại chỗ cũ.

Có nên lồng những bức chụp hôm nay vào không nhỉ?

Anh không nhìn cô, mà mắt nhắm lại.

Đó là dáng vẻ Dụ Kiến chưa từng thấy ở anh.

Sau gáy vẫn còn vương lại hơi thở nóng bỏng của anh, Dụ Kiến đưa tay, không tự nhiên sờ sờ, ngước lên liếc Trì Liệt một cái.

Dụ Kiến do dự, lật từng trang một, đến trang trắng cuối cùng, cô nhớ lại cái không gian mơ hồ, nhỏ hẹp bị tấm màn hồng bao quanh, mặt bỗng nóng lên.

Hoặc thậm chí còn sớm hơn.

Giọng Trì Liệt rất nhẹ, gần như không nghe thấy được. Nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, giác quan được khuếch đại đến cực điểm, Dụ Kiến run rẩy mi mắt, cơ thể cứng đờ, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả lên làn da.

Đùi Dụ Kiến mềm nhũn, cô vịn vai Trì Liệt định đẩy ra. Nhưng anh lại ôm chặt cô hơn, cằm tựa lên vai cô, tay trái vòng qua eo cô.

Bùi Thù không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo Dụ Kiến đến để gõ cửa: "Vừa học vừa lập trình, hai việc không trễ nhau mà!"

Đây không phải lần đầu Dụ Kiến đề cập vấn đề này với Bùi Thù, nhưng Bùi Thù kiên quyết không đồng ý cô nghỉ học, càng không nhận tiền của cô.

"Em không để thầy bù tiền cho em đã là may lắm rồi!" Anh hớn hở nắm chặt vô lăng, "Bé Kiến nè! Em đừng bỏ rơi thầy! Không có em thầy không thể vào cổng nhà cậu ta đâu!"

Dụ Kiến ngồi trên đùi anh, bị ôm chặt, cả người cô vừa bối rối vừa căng thẳng. Cô ngước lên, thấy chính mình trên màn hình đang mím môi, còn có Trì Liệt đang vùi đầu vào hõm vai cô, chỉ lộ ra đôi mắt.

Mi mắt Dụ Kiến dần hạ xuống, lông mi cong dày tinh tế khép lại, tạo thành một vùng bóng nhỏ nửa vòng cung.

Cho đến khi cô đứng trước mặt anh.

"Khục khục khục!"

Thiếu niên không ngẩng mặt lên.

Rèm cửa chỉ kéo một nửa, vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh trăng thanh thoát dịu nhẹ, y như đêm thu yên tĩnh đó.

Được rồi.

Cô mở album ra, mặt đỏ bừng, từ từ lồng từng tấm ảnh vào trong.

Cô thực sự không muốn gây thêm rắc rối cho Viện trưởng Trình, Viện trưởng Trình đã lớn tuổi, chạy ngược chạy xuôi đã vô cùng vất vả rồi, không cần vì cô mà cãi nhau với vợ chồng nhà họ Sầm.

Từng bước một.

Lúc đầu Dụ Kiến không quen cho lắm.

Cô hơi tức tối, gò má trắng nhợt vô thức phồng lên, còn đọng chút hồng hào chưa phai.

Đây là thứ cô mang theo khi rời Cô Nhi Viện Ánh Dương, bên trong chứa tất cả những bức ảnh Dụ Kiến chụp suốt những năm qua.

Bùi Thù đạp chân ga, cho đến khi rời khỏi con hẻm cô nhi viện, mới quay đầu nhìn cô gái bên ghế phụ.

Cằm anh siết chặt, không còn vẻ lười biếng nhàn hạ, mí mắt nhướng lên, vẻ mặt xa cách, lạnh lùng.

Trang sách Bùi Thù đang mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dụ Kiến cầm túi giấy, thấy động tác của anh, lẩm bẩm: "Tôi biết mà..."

Dụ Kiến theo thói quen, ăn trưa xong ở cô nhi viện, đeo ba lô lên: "Cô Đổng, em đi đây ạ!"

Rồi cầm đồ của mình chạy mất.

Cuối thu đã đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47