Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3


Viên Phi vừacắm tai nghe vào, tiếng rètừ đài lập tứctruyền đến. Anhlần đếnnút chuyển đàirồiấn nhẹ thế làchiếc radio trong tay phát ra một bài hát.

Cô đứng ở cửa gọi “Trợ giảng Viên”. Viên Phi ngẩng đầu lên, nói: “Chiếc radio em làm rơi này, đến lấy đi.”

Mọi người đều tiếc nuối “Ồ” một tiếng. Trong mắt bọn họ, nhữngcáigì liên quan đến giảng dạy hay thầygiáođều khôngcùng thế giớivới họ.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai tò mò hỏi Hứa Đồng: “Làđàn ông à?”

“Cậu không cầnphảilo mấy chuyện này nữa.” Viên Phivừa dứt lờiđã ngay lập tứcgiật lại chiếcradio,rồiđưa tay kéo cửabướcra ngoài. Mỗi ký túc xá đềucó nhà vệ sinh và bồn rửa mặt riêngngoài ban công. Ở đây,phòng ngủ vàban công được ngăn bằng cửa kính trượt. Khi rađếnbênngoài, giọng nói của ba người bạn chung phòng cũng bị chặn lạibởi cánh cửa.

“Cậu ấy muốn tự mình trả lại.”

Chỉ nghe người ở đầu dây bên kia nói: “Tôi là Viên Phi,mờiem đếnphòng 402,khoa tiếngTrung.”

Dương Hồng Quyên nhìn thấy nụ cười của anh thì vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. tốt nhất là cô không nên gặp anh nữa, tiết học tự chọn ngồi ở phía sau là được rồi.

“Lắng nghe mùa đông qua, em thức giấc giữa những tháng năm nào. Em nghĩ, em chờ, em mong đợi, nhưng tương lai nào có được an bài trước. Mây mờ giăng kín bên ngoài ô cửa xe, tương lai có người vẫn sẽ đợi em…” (*) (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ.”

Lý Sơn Sơn nói:“Bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện gái đẹp đâu, cậu lo cho cái bản vẽ của cậu trước đi.”

Nói xong câu này anh, nở nụ cườirồinhanh chóng xoay người rời đi.

Cả bađang nói chuyện thì đèn trong ký túc xá chợt tắt. Viên Phiphảichạmtayvàothànhban côngđểtìmlối về phòng.Khi vào đến phòng, Anh leo nửa người lên giường, rồi giơ tay tìm radio. Sau đóleolên giường.

Trưahôm sau, Dương Hồng Quyênăn xong rồitrởvề kí túc xá ngủ. Cô vừađặt lưngnằm xuống,thìđúng lúc tiếng chuông điện thoại reo lên.

Trương Tiểu Phongtỏvẻ khôngthể nàotin được: “Cậu ấy đi học, đọc sách rồi vẽ suốt ngàythìcó thểtìmtin tức tốt hơn tớ sao?”

Liêu Cường bổ sung thêm: “Lại còn làm trợ giảngnữa chứ.”

Cô nghephía bên kia đầu dâynói qua một lầnrồitrả lời: “Đượcạ.”

Chương 3: Chương 3

Thời tiết bên ngoài rất nóng, khi cô đến bên ngoài văn phòng 402, trên trán đã chảy đầy mồ hôi. Cô gõ cửa, nghe đượctiếng“vào đi”thì lập tứcđẩy cửa đi vào. Côvừa mở cửa ra đãthấy mộtngười con trai, mặc áo sơ mi trắngngồi sau bàn làm việc,đangcúi đầu đọc sách, bên tay trai của anh ta có một cái máy radio, nhìn hệt nhưcáicủa cô.

Đâyquả thậtkhông phải là thể loại nhạc anh thích.bởi vậyngheđược một lúcliền tắt radio, lấy tai nghe xuống, nhắm mắt lại đi ngủ.

Hứa Đồng gật đầu: “Ừ,làmột ngườicógiọng nói rất dễ nghe.”

Dương Hồng Quyên biết họ nói đến chuyện gì, cô bất đắc dĩ cười: “Các cậu đừng có suy nghĩ lung tung, là trợ giảng tiết học tự chọn củamìnhthôi.”

“Ôi, cái điện thoại đáng thương của tớ mãi vẫn không ai gọi, hôm nay cuối cùng cũng được kêu lên tiếng chuông đầu tiên.”Hứa Đồng đangngồi tán dóc qua máy tính,phấn khíchnhìn sang. Sau đóvui vẻđứng dậy nghe điện thoại.

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, không biết là aigọi cho mình. Cô đứng dậy đi xuống giường.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai từ trên giường ngồi dậy nhìn Hứa Đồng đang nghe điện thoại,tò mò muốn nghe lén xemailà ngườigọi đến. Đương nhiên hai người họ khôngthểnghe được. Chỉ có một mình Dương Hồng Quyên không quan tâm đến, vì căn bản không có khả năng gọi cho cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy mà Hứa Đồng vừa nghe điện thoại xong liền ngẩng đầulênnói: “Dương Hồng Quyên, tìm cậunày.”

“Hả, ý cậu ấy là sao?” Trương Tiểu Phong chỉ vào Viên Phiđang đứngbên ngoài,quay đầuhỏi hai người ở giường đối diện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng nói trong điện thoại rất trầm,mang theo vẻ nam tính và rất dễ nghe. Tuy nhiên, Dương Hồng Quyên hoàn toàn cảm nhận được người nói mấy lời này rất nghiêm trang, côcòn có thểtưởng tượngđượcvẻ ngoài của anh ta rất cứng nhắc. Cô không ngờ trợ giảng lại gọi đếnthế nênsửng sốt một chút mới nói: “Văn phòng củakhoatiếng Trung ở đâu vậyạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Hồng Quyên còn kinh ngạc hơn. Tại saolạicóđàn ônggọi cho côchứ? Cô cầm điện thoại “alo” một tiếng.

Lần sau đừng mà đi nhầm nhà vệ sinh nữa.

Ngược lại,chỉ vì mất chiếc radio nênDương Hồng Quyênkhông tài nàongủđược. Cô muốn hỏi trợ giảngcủa lớpphổ thông. Nhưng mỗi tuần chỉ códuy nhấtmột tiếthọc cho môn này, vì thế nên côbuộc lòngphải đợithêmmột tuần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đang chìm trongsuynghĩ thì cảm giác có người vừa đi lướt qua mình.Dương Hồng Quyênnhìntheobónglưng cao lớnrồitrầm ngâm. Đột nhiên người phía trước quay lại, anh đứng dưới cầu thang ngẩng đầu lên, nói: “Lần sau đừng có mà đi nhầm nhà vệ sinh nữa.”

Dương Hồng Quyên lập tức xoay người, vội vã rời khỏi văn phòng. Côlao đinhư chạy trốn. Viên Phi đóng sách lại, cũng đi ra khỏi văn phòng. Anh ngồi trong văn phòng để trả lại radio cho cô,bởivì trongvăn phòngcó danh sách học sinh học tiếng phổ thông,ngoài ra còncó cả số điện thoạinữa.

Tuy cô không biết trợ giảng tìm cô vào giữa trưa để làm gì nhưng cô cũng có việc muốn hỏi anh ta. Vậy nênsau khitắt điện thoạicôliền đi ra ngoài.

Dương Hồng Quyên đi tới, nóilờicảm ơn,côcầm cái radio lên,rồi lật sang phíasau,nhìn thấynhãncủacôvẫn còn ở đó.Tìm được chiếc radio, trong lòng cô rất vui mừng, nhưng cô không muốn gặp anh vì cảm thấy xấu hổ. Cônói vớiViên Phi: “Vậy,tôi đi đây.”

Trương Tiểu Phong thở dài: “Tôi vẫn muốn xemthửcủa con gái khoa tiếng Anhcó đẹp không.”

Lý Sơn Sơn gật đầu: “Không có gì mà cậu ấy không giải quyết đượccả.”

Viên Phi gật đầu.

Dương Hồng Quyên đi xuống tầng hai, nghe thấy có tiếng bước chânở phía sau,khiquay đầu lạithì nhìnthấy Viên Phi. Cô hơi nhíumày, tại sao mình lại quay đầu lại? Lỡ rồi thì có nên chào một tiếng không nhỉ?

“Câu ấy nóicậu không cần dò la tin tức nữa.”

Dương Hồng Quyên ra khỏi phòng ngủ liền đi xuốngcầu thang tầngsáuvội vàng đi đến văn phòng ngành ngôn ngữ Trung.

Lý Sơn Sơn và Liêu Cường mỗi người một câu.

Trongphòng này, ngoài Dương Hồng Quyên ra thì bangười còn lại ai cũngđềuđãcó điện thoại.Bọnhọ thường dùng điện thoại di động để liên lạc chứ không dùng đếnmáy bàncủakítúc xá.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3