Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa
Chipendipro
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Chương 43: Thông tin
“Pằng”
- Chỗ khác cơ – Rồi mình chỉ lên môi (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ở đây vẫn chưa an toàn đâu. Tất cả di chuyển về căn cứ - Lão đại nói rồi quay lưng đi
- Chúng là những thành viên phản bội chúng ta – Điếu thuốc trên tay I bị vò nát. Chắc hẳn I đang rất giận dữ
- Còn chuyện gì nữa sao? – I lên tiếng
- Hết giận nha – Bé đặt hai tay lên má mình
- Withdraw(Rút lui) – Hình như là tiếng của Peter
- Ơi! Mình về đi. Mai thi nữa – Mình cất chiếc usb vào túi
“Pằng”
- Vâng. Tôi xin phép
- Chúng tôi không sao – Tất cả cùng nói (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không – Bé quay lưng đi
- Tại sao lại gọi là người vận chuyển? – Mình hỏi
- Họ là những thành viên cũ của chúng ta
- Bụng như con heo ấy
- Hai đứa chúng mày có về không? – Hoàng từ đâu chạy tới
- Vâng. Anh ấy là một sĩ quan. Anh ấy là thần tượng của Hoàng
- Mẹ mày. Tau sợ còn thằng nào
- Không sao là tốt rồi. Các cậu về nghỉ ngơi đi – I nói
- Đó là nhiệm vụ của tôi
- Anh – Bé vẫn luôn chờ mình (đọc tại Qidian-VP.com)
- Vâng thưa ngài – Mình trả lời. Đứng lặng một chỗ
- Thôi về. Mất hết cả hứng – Mình xua tay nói
- Tôi biết cậu muốn hỏi gì rồi. Người Vận Chuyển, cậu ra ngoài đi
- Ơ. Không biết. Có gì cứ tiếp tục đi. Tao ra ngoài trước
- Thưa ngài, tôi chưa thấy được ngoài việc cậu ấy là cao thủ về võ thuật
Ba
- Thưa ngài. Tôi vẫn khỏe – Hoàng trả lời
Bé níu lấy tay mình rồi khẽ nói (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chụt”. Bé hôn vào má mình. Mình quay sang nhìn Bé
- Hổ Vương, Người Vận Chuyển. Hai cậu ở lại
“Pằng”
- Vâng thưa ngài – Hoàng trả lời và đi ra ngoài
- Vâng
- Sao? – Nó trả lời
- Vâng. Thưa ngài – Tất cả trả lời
- Vâng
- Bé đợi anh ở ngoài – Bé thì thầm
- Mai các cậu thi cuối kỳ II đúng không? – I đốt điếu thuốc khác
Mình lên đ·ạ·n.
- Ukm. Rồi anh ra – Mình nói nhỏ lại
- Sao kỳ? – Mình cau mày
- Tư liệu lần trước cậu lấy được đã giúp ta khá đấy
- Gia đình cậu ta là thành viên chủ chốt của tổ chức ta. Sắp tới sẽ có cuộc họp. Cậu và Miêu Nhân hãy cùng đến.
- Chắc cậu biết anh trai cậu ta?
- Người Vận Chuyển. Dạo này cậu sao rồi? – I hỏi
Chúng đã rút đi theo đường sườn dốc. Rất nhanh và chuyện nghiệp. Quả thực chúng không hề tầm thường
- Lại hả?
- Thôi mà! Bé đùa. Đứng giận nữa – Bé chạy lên cầm tay mình
- Cậu muốn hỏi về Hoàng? – I lên tiếng
- Thui nào đang đói à – Mình giả vờ ôm lấy bụng
- Bé chê anh
< To be continue>
.
- Có. Hic – Bực cả mình
.
.
- Vâng, thưa ngài – Mình nói
- Rồi sau này cậu sẽ biết
- Không – Mình quay mặt đi
Bé quàng tay mình đi ra ngoài
- Xin lỗi. Thưa ngài – Mình cắt ngang
Chương 47: Chương 43: Thông tin
Một
Mình dơ s·ú·n·g ra định bắn.
Hai
Ngôi biệt thự hướng ra biển (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hix – Mình chỉ giả vờ thôi
“Sao chúng lại biết vị trí di chuyển đến căn cứ vậy? Chúng thật ra là ai? Anh Cường lại còn quen chúng nữa?”- Mình đang nghĩ trong đầu
- Gia đình mày là
- Các cậu không sao chứ? – Là lão đại ở phía sau
- Những người hôm nay tấn công chúng ta
- Cậu khá đấy. Không kém gì anh trai cậu
.
- Rõ
- Đúng vậy. Đây cũng sẽ là nhiệm vụ của cậu
.
- Cậu muốn hỏi gì nữa?
- Vâng
- Hả? – Mặt mình -_-
- Thưa ngài
......
- Về chuẩn bị tốt đi
- Có chiếc usb trên bàn đấy
- Anh kỳ lắm – Bé đẩy tay mình ra
- Ấy. Dừng lại. Là tao đây – Là thằng Hào
- Hoàng này – Mình gọi nó
- Sao nữa? – Bé hạ giọng
- Nhiệm vụ
- Cậu phải diệt được chúng. Toàn bộ hành động, cần những ai, công cụ, tất cả do cậu quyết định không cần thông qua bất kỳ ai. Kể cả tôi
- Tôi muốn hỏi...
- Vâng – Mình và Hoàng lên tiếng
Căn phòng không còn ai, ngoài ba người.
- Cậu chưa thấy khả năng của cậu ấy đúng không?
- Không có gì. Hihi
- Anh vẫn thấy đói. Đi ăn đêm đi – Nói rồi mình ngoắc vai Bé đi
- Cậu nói đi
- Vâng. I nói gì với anh mà lâu thế ạ
- Không đúng sao? Không biết luyện tập kiểu gì cho nhỏ đi
- Thì sao ạ?
Còn mình và I.
- Bà mày. Đi lại này còn lên đ·ạ·n làm gì? – Mình quát nó
“Cạch...”. Tiếng lên đ·ạ·n. Phải làm sao đây?
- Vâng – Mình nói rồi lại chiếc bàn để lấy chiếc usb
- Sau rồi anh sẽ nói cho Bé biết. Giờ thì
Mình đi ra ngoài. Công nhận I lạnh lùng thật. Dù có bất kỳ điều gì, ông ấy cũng không bao giờ để lộ gương mặt của mình
- Hix. Không đi ăn nữa – Mình nói rồi đi lên phía trước
Không để Bé chạy. Mình ôm chầm lấy Bé. Nhắm đôi mắt để chuẩn bị thì
- Anh trai – Mình nói. “Anh Phi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.