Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc
Khúc Tiểu Khúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
“——”
chút được không?”
Canh Dã ngước mắt lên, nụ cười trong mắt rất nhạt nhẽo, nhìn sang Biệt Quảng
Biệt Chi nhìn mà nhíu mày, thế nhưng người trong cuộc lại như chẳng có việc
không? Cô là bạn của dì Kỷ cháu, cô đã nghe dì ấy kể về cháu rất nhiều, cứ
Biệt Chi liếc nhìn Biệt Quảng Bình: “Chia tay? Ồ, ý cháu không phải vậy,
“Quảng Bình, anh ngồi xuống trước đi.” Kỷ Vân Tiểu lên tiếng khuyên nhủ,
Biệt Chi hoàn hồn, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Canh Dã, giọng nói
“Không cần.”
Đối phương chẳng có thù oán gì với cô, lại còn niềm nở ân cần, Biệt Chi cũng
Cho đến lúc anh nổi giận, lớp sương mù đó tan đi, những mũi nhọn sắc lạnh
Sắc mặt Biệt Quảng Bình lập tức tím tái, cơn giận trào dâng tới tột cùng. Câu
lười biếng cụp mắt xuống, vừa tháo đồng hồ đeo trên cổ tay trái ra vừa chậm rãi
giọng, “Không phải cố ý giấu em đâu.”
Ít nhất là không bị phồng rộp lên, như vậy sẽ không để lại sẹo.
“Thì cũng do đứa con gái bất hiếu này chọc anh giận mà!”
Canh, để tôi bảo người của bộ phận y tế lên xem thử vết thương của anh nhé?”
Biệt Ngọc khẽ gọi “Chị!”, cố gắng dập tắt lửa giận đang bùng lên.
lai được!”
Biệt Chi nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang đi về phía mình.
quá—— trước khi đến đây tôi ăn rồi.”
Quả nhiên. Kỷ Vân Tiểu hình như muốn mở miệng nói gì đó lại bị ánh mắt của
lúng túng, anh ta cùng phục vụ bước vào, tự giác đứng cách Canh Dã và Biệt
“Biệt Chi.” Biệt Quảng Bình gằn giọng.
Mái tóc đen rủ xuống chiếc cổ thon dài, tay trái khẽ nhấc lên, đặt hờ lên cạnh
không cần sự đồng ý của ông.”
lấy chiếc khăn mỏng mà phục vụ đưa tới, bọc túi đá lại, sau đó nắm chặt khăn
Anh vỗ nhẹ vai cô, dùng ngữ khí như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Chỉ bị bắn
Hành động có phần thô lỗ ấy khiến cả Biệt Chi và vị quản lý đều giật giật khóe
lên tiếng.
Dây đeo kim loại va vào mặt bàn tạo ra tiếng động.
Canh Dã khẽ nhướng mày nhìn cô: “… Xem ở đây luôn à?”
vào bóng lưng đang quay về phía mình.
mong gặp cháu mãi.”
“Không phải chú muốn gọi điện thoại báo bảo an tống tôi ra ngoài à?” Anh
bộ: “Cổ tay.”
mặc áo len quần dài đơn giản, quả thực là dáng vẻ của một giảng viên đại học
“Xoảng!”
Người thanh niên vừa bước vào vốn dĩ đã dừng bước, nhưng khi nhìn thấy Biệt
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Biệt Chi càng thêm khó chịu.
một chút thôi, anh không thấy đau.”
trong ánh mắt là sự tàn nhẫn không hề che giấu: “Không thích hợp cho lắm nhỉ,
Hai người thì thầm trò chuyện, vị quản lý bị bơ đẹp cũng không hề cảm thấy
Canh Dã và Biệt Chi vừa nói chuyện xong, khóe mắt anh chợt nhìn thấy vị quản
“Chỉ là nhìn đáng sợ thôi, thật sự không đau.”
Sở Gia và bố mẹ gần như bất ngờ, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.
dài lao tới.
“…Biệt Chi!!!”
Biệt Chi nhẹ nhàng nhưng ngữ khí không cho phép từ chối.
môi chế giễu: “Ông gọi thử xem?”
Quảng Bình đầy giận dữ cầm tách trà lên, khóe mắt anh khẽ giật giật, sải bước
cẩn thận áp nhẹ lên chỗ bỏng.
khoác ra đi, để em xem thử.”
trí đối diện cửa ra vào mà Biệt Chi vừa bước vào. Rõ ràng là cố tình để dành
con qua lại với một tên vô công rỗi nghề đâu, hai đứa không thể nào có tương
dì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
áp lên mu bàn tay: “Chườm đá là được rồi.”
Sau khi vào cửa, anh ta dừng lại một bước, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng rơi
cảm thấy, trước khi nói ra những lời này, ít nhất ông cũng nên tự hỏi xem là
Biệt Quảng Bình khựng lại, nuốt hơi thở sâu xuống, ánh mắt vẫn như lửa giận
trên người anh. Canh Dã để mặc cô nắm, thuận theo động tác của cô, gần như
bạn trai sắp chia tay rồi, có phải cậu ta vẫn đang quấy rầy cháu không? Nếu cần
vàng quay đầu chạy ra khỏi phòng riêng.
nhìn còn không hề nhẹ, việc này mà để cấp trên biết được…
xuống sau người, tay còn lại giữ chặt lấy bả vai mảnh khảnh của cô gái đang lao
Giọng nói của chàng trai khàn khàn, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt lạnh lùng
Người đàn ông ở cửa vừa nhìn đã nhận ra ngay, vội vàng cười xòa chạy tới:
Kỷ Vân Tiểu ngồi cạnh vội vàng kéo kéo tay ông ta dưới gầm bàn.
Cô cố kìm nén, gật đầu với đối phương: “Cháu chào cô chú.”
“Hừ.”
hiệu về chiếc bàn trống trước mặt: “Cho tôi ly nước.”
Biệt Quảng Bình nghẹn họng.
của anh, cau mày né sang chỗ khác.
Cô dùng sức c*n m** d***, xoay người nhìn tay trái của Canh Dã: “Anh cởi áo
tới, không chút do dự ghì chặt cô vào lòng.
Cô gái cười lạnh nhạt, từng chữ như lưỡi dao sắc bén không thể quay đầu lại
còn là cơ địa sẹo lồi.”
“Thưa anh, đây là phòng riêng của chúng tôi, anh…”
“Bụp.”
mày của anh chợt giãn ra: “Khách sạn này… hình như là của cô Út anh.”
Một câu nói khiến cả phòng riêng đều ngơ ngác.
điềm đạm.
“Suýt chút nữa đã đầu rơi máu chảy, vậy mà bà gọi đây là hiểu lầm sao?” Canh
Ông ta nhìn xung quanh, nắm lấy tách trà nắp gốm bên cạnh, không chút nghĩ
Ánh mắt chạm nhau ba giây, Canh Dã chịu thua.
nhích.
mày nặng trịch, sau đó cô nhếch môi cười, cất giọng nhạt nhẽo không mấy cảm
Canh Dã lên rồi cẩn thận cởi cúc tay áo ra, xem thử tình hình bên trong thế nào.
câu, không phải thật lòng…”
lượt hoàn hồn.
“Không cần đâu, cho tôi ly nước là được rồi.”
“Giáo dưỡng?” Biệt Chi cười khẽ, hơi ngửa người ra sau, ngồi đó nhìn ông ta:
Hơn nữa ở đây không phải còn có người làm chứng sao? Lát nữa xác nhận vết
không thể làm ra chuyện vô lễ trút giận lên họ được.
Canh Dã bất đắc dĩ: “Tập đoàn của bà ấy có bao nhiêu là khách sạn, làm sao
Giọng nói của nhân viên phục vụ bị người tới cắt ngang.
lướt qua Biệt Chi.
lạnh sống lưng.
“Choang!” (đọc tại Qidian-VP.com)
cho cô.
Biệt Chi đưa tay ra, chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay vào tay đối phương, không hề
Biệt Chi chẳng muốn nói thêm một chữ nào với Biệt Quảng Bình nữa.
thương xong rồi, nếu nghiêm trọng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Biệt Quảng Bình hừ lạnh một tiếng, nghe theo lời bà ấy ngồi xuống ghế.
điển vừa rồi đều hắt lên tay anh, một nửa bị ống tay áo khoác da chặn lại. Nửa
phía cửa ra vào rồi tiện tay treo túi xách lên lưng ghế.
Tấm lưng của chàng trai thẳng tắp, đôi chân dài buông lỏng chống xuống đất,
Ngọc, con tôn trọng dì. Nhưng hiện tại những gì con nói và những gì con làm
Trước khi hai nhân viên phục vụ bưng chậu nước và túi đá vào, một người đàn
“Bố là bố của con đấy! Con giao du với loại bạn trai gì chẳng lẽ không cần bố
“…. Anh không sao, đừng sợ. “
Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua Kỷ Vân Tiểu, bố mẹ Sở Giai đang lúng túng, cả
Còn trên tay áo khoác da màu đen của Canh Dã thì đang bốc lên làn hơi nóng
Canh Dã chặn lại. Bà ấy cứng đờ hai giây, quay sang cười gượng với Biệt Chi:
cũng đỏ như vậy, đau đến mức tê dại. Cô thật sự không dám nghĩ, bị đỏ bừng cả
Bầu không khí trong phòng riêng vừa dịu xuống bỗng chốc lại rơi vào sự yên
hỏi.
mặt châm chọc và lãnh đạm có thể cứa đứt người ta chợt tan biến, giọng nói của
“Choang!”
còn lại thì làm mu bàn tay anh đỏ ửng một mảng, nhìn thôi đã thấy đau muốn
Chàng trai khom người dựa vào thành ghế rốt cuộc cũng chịu ngước mắt lên,
“Bố đã nói rồi, bảo con đừng có giao du với mấy hạng người cặn bã này…”
Ngay cả Biệt Chi cũng lấy làm khó hiểu, cúi đầu nhìn Canh Dã.
Áo khoác bị anh tùy tiện đặt lên đôi chân dài đang chống xuống đất, còn anh thì
“Canh Dã!” Biệt Chi là người đầu tiên hoàn hồn, cô kinh hãi đứng bật dậy. Vẻ
Anh bất đắc dĩ cười: “Được rồi.”
Biệt Chi mím chặt môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm tay Canh Dã, vành
Biệt Quảng Bình sa sầm mặt nói: “Con không nghe thấy dì con nói gì à? Còn
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Canh Dã khẽ cười khẩy, chậm rãi nhếch
ông mặc vest hoảng hốt bước nhanh vào trong.
là sẽ có bảo an dưới lầu lên đuổi cậu ra ngoài không?”
đứng ngẩn ra đó làm gì?”
lý đang đứng ngồi không yên bỗng mặt mày hốt hoảng dè dặt bước tới: “Anh
“Người giở thói ngang ngược là ông, không phải anh ấy.” Chưa đợi Canh Dã có
Biệt Chi kéo Canh Dã đến chiếc ghế trống của mình, lại nắm lấy áo khoác da
sự hối hận trước sau khi ra tay xua tan hơn phân nửa.
Biệt Chi giả vờ như không nghe thấy, cô quay sang nhìn nhân viên phục vụ, ra
hoảng hốt bất an: “Anh buông em ra, em muốn xem thử.”
Sắc mặt Kỷ Vân Tiểu hơi thay đổi, quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Chi, đây là bạn trai của con sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái đi lướt qua anh ta, dửng dưng nói: “Chào anh, không cần đâu, cảm ơn.”
đang sa sầm mặt ở đối diện: “Chúng tôi đâu có làm gì sai, tại sao phải rời đi?
ngoãn nghe lời Biệt Chi cởi bỏ chiếc áo khoác da màu đen trên người xuống, để
vào phòng bếp nhà hàng lấy một túi chườm đá luôn.”
Nhân viên phục vụ liếc nhìn mọi người với vẻ ngại ngùng: “Để tôi lấy giúp cô
đang công tác ở trường đại học như cháu vậy, người trẻ làm quen kết bạn với
Canh Dã nghiêng người, tay bị nước trà nóng hắt vào theo quán tính buông
Vẫn là người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng trước: “Cô nghe bố cháu nói là cháu và
Biệt Chi cười khẩy một tiếng, như thể vừa nghe được một câu nói buồn cười.
——
dừng lại dù chỉ một giây.
khoác giúp em Biệt Chi đi con.”
tay trắng lạnh thon dài càng trở nên chói mắt.
đầy sát khí hướng về phía Biệt Quảng Bình lúc nãy.
Anh dời gương mặt đang cau có nhìn quản lý về, bắt gặp ánh mắt của cô, lông
một mảng lớn như của Canh Dã thì sẽ đau đớn đến nhường nào.
khi xác định làn da bị bỏng trông vẫn ổn, anh mới buông Biệt Chi ra.
Làm xong mấy việc này, Biệt Chi mới ngẩng đầu lên nhìn Biệt Quảng Bình
Trước mặt gia đình nhà họ Sở, Biệt Quảng Bình chỉ có thể nuốt giận vào trong:
Biệt Chi cảm thấy cảnh tượng trước mắt này có chút quen thuộc.
Thế nhưng chưa để cô lên tiếng, người phụ nữ lớn tuổi hơn trong gia đình kia đã
dại.
cô gái run rẩy vì sợ hãi.
nói khách sáo của Kỷ Vân Tiểu.
Ông ta cảm thấy cũng còn may, may mà tách trà kia không rơi trúng vào người
Nói xong, cô nghiêm mặt giật lấy túi chườm đá từ tay Canh Dã, đồng thời nhận
Chưa dứt lời đã bị Canh Dã liếc mắt trừng cho một cái.
Sở Gia dừng lại trước mặt Biệt Chi, dùng một tay đỡ lấy cổ tay còn lại, giơ ra
phòng đều sững sờ.
Cũng có một chút nước nóng tràn vào, may là không đỏ như mu bàn tay.
theo một loại cảm giác ung dung lười biếng, vậy nên thoạt nhìn anh như không
Bình đến cực điểm, tại sao còn phải vì mẹ mà nói ra những lời chọc giận ông
Bình đang thở phì phò.
cuộc cũng nổi trận lôi đình, “Tao là bố mày, bây giờ mày còn dám cãi lại cả tao
Canh Dã dựa lưng vào ghế, hai chân dài duỗi thẳng, lười biếng dang rộng. Ban
vỡ tan thành nhiều mảnh.
Buồn cười đến nực cười, nhưng cô lười phải bận tâm. Cô ngồi xuống chiếc ghế
Nhưng nghe đến câu này, anh chậm rãi nhướng mắt nhìn lên.
“Cho dù có tức giận đến đâu thì anh cũng không nên ra tay đánh con cái như
ngợi ném thẳng về phía Biệt Chi ——
“Đỏ thành thế này rồi, sao có thể gọi là không sao được?” Biệt Chi khàn giọng
“Anh Canh! Bãi đỗ xe báo có xe của anh đến, tôi còn tưởng bọn họ nhận nhầm,
nhau cho vui, được không?”
Từ rất lâu về trước Biệt Chi đã phát hiện ra, trong bản tính Canh Dã vốn mang
Canh Dã nhận lấy túi chườm đá từ tay phục vụ đang sợ đến run người, hờ hững
mỏng manh.
Thực ra lúc này cô đang vô cùng hối hận, rõ ràng đã thất vọng với Biệt Quảng
Chương 69
“Vậy anh cởi áo khoác ra đi, để em xem cổ tay bên trong thế nào.” Giọng của
“À, vâng, vâng, xin anh đợi một chút, tôi đi lấy ngay.” Nhân viên phục vụ vội
này là bạn của anh ạ? Vừa rồi là ai trong số họ đã ra tay vậy?”
Canh Dã chậm rãi đè nén cảm xúc: “Lấy cho tôi một chậu nước lạnh, tiện thể
“Cậu nói cái——”
Bàn tay người này cũng giống như con người anh vậy, làn da trắng lạnh, đốt
“?” Biệt Chi chớp chớp mắt.
nói của Biệt Chi đã chạm vào nỗi đau nhất trong lòng khiến ông ta mất đi lý trí.
luôn rồi đúng không? Mày học được cái thứ gì thế hả?!”
tĩnh ngột ngạt.
giúp đỡ thì Sở Gia có thể….”
Cô nhớ lần trước mình chỉ bị bắn một giọt nước ở trong phòng tắm thôi mà
Mà chàng trai vừa cười khẩy kia cũng lười ngẩng đầu lên, ngồi trước ghế ngoan
như sương giá kia mới thật sự lộ ra, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải e dè.
Sau khi chàng trai xắn tay áo lên, vị trí do nước trà nóng làm bỏng trên đoạn cổ
Biệt Chi còn chưa kịp né tránh thì trước mặt đã xuất hiện một bóng người.
nhìn những người trong phòng bằng ánh mắt truy cứu: “Anh Canh, mấy người
lộ chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi thoải mái và cà vạt sọc đen trắng bên trong.
Cho đến khi cửa phòng riêng lần nữa đóng lại, mọi người trong phòng mới lần
Biệt Chi không chút cảm xúc nhìn ông ta.
Nhân viên phục vụ run sợ, ấp úng dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
riêng được một bàn tay mạnh mẽ đẩy ra.
giúp cô treo túi xách qua tủ bên kia nhé.”
Trong tiếng kêu hoảng hốt của nhân viên phục vụ, tách trà bị hất bay vào tường,
“Mày! Mày giỏi lắm!” Không còn Kỷ Vân Tiểu cản trở, Biệt Quảng Bình rốt
Dã tháo đồng hồ đeo tay xuống, đặt lên bàn.
Thấy Biệt Chi đứng im ở cửa không có ý định bước vào, không khí trong phòng
anh, vết bỏng của anh rất nặng, có muốn xử…”
bàn.
Biệt Chi đứng trước chân anh đang hơi khuỵu gối, nhìn anh không chút nhượng
“…”
Thành, dưới chân cậu là khách sạn năm sao, cậu không hỏi han gì cả đã xông
nói chuyện với bố con như vậy…”
mắt.
Tiếng nói giận dữ của Biệt Quảng Bình đột nhiên bị tiếng cửa phòng riêng bị
gì, anh lười biếng đặt tay lên bàn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Biệt
xúc: “Không ai nói với tôi là bữa cơm này sẽ ăn như thế nào, cho nên thật ngại
nhấc tay phải lên, thờ ơ chỉ về phía quản lý,
“……”
thương.
Sắc mặt Biệt Quảng Bình càng thêm khó coi, chỉ là cơn giận dữ của ông ta đã bị
Sau lưng Biệt Chi khoảng hai mét, cánh cửa đôi chạm khắc hoa văn của phòng
Đáng tiếc quản lý khách sạn đã nhanh chóng phản ứng lại, đứng thẳng lưng
Biệt Chi đáp lại một tiếng cho có lệ. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nâng tay trái của
Trông anh ta chưa đến ba mươi, ngoại hình ưa nhìn, đeo một cặp kính gọng đen,
——Chẳng ai thích cảm giác bị ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ như sói nhìn chòng
Thế nhưng ngay khi Biệt Quảng Bình cầm tách trà lên…
Canh Dã hạ thấp giọng nói: “Anh đâu có giống như em, ngưỡng đau thấp mà
khác giới lung tung.”
Giữa Biệt Ngọc và người thanh niên lạ kia là một chiếc ghế trống, nằm ngay vị
Hay phải nói là Canh Dã của giờ khắc này khiến cô có cảm giác quen thuộc đã
Không chỉ riêng Biệt Quảng Bình cứng đờ tại chỗ, mà tất cả mọi người trong
còn không xứng để so sánh với anh ấy.”
vậy.”
“……”
Cô khẽ thở phào.
Canh Dã quay mặt sang nhìn cô, khóe môi bất giác cong lên. Vẻ mặt lạnh lùng
Canh Dã của những lúc thế này, chắc chắn chẳng ai muốn đâm đầu chọc giận,
nữa. Còn về chuyện của con với tên bạn trai kia, bố không bao giờ đồng ý cho
“Trước khi em lên đây anh đã định nói rồi, nhưng chưa chắc chắn.” Canh Dã hạ
Nói xong, người phụ nữ lớn tuổi lại quay sang Biệt Chi: “Cháu là Biệt Chi phải
Tách trà suýt chút nữa đập vào người Biệt Chi đã bị một bàn tay trắng lạnh hất
“Thì ra ông có dạy tôi chuyện gì à? Ồ…”
Chi vài bước.
bao bỗng chốc lạnh đi.
Cô đỡ cổ tay Canh Dã bảo anh đặt lên bàn, tránh để anh tùy tiện đặt lung tung
Nhân viên phục vụ lúc này mới chợt bừng tỉnh, cũng vội vàng tiến lên: “Thưa
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Ừm, xem ở đây luôn.”
dù đang tựa lưng vào ghế nhưng cũng không giấu được bờ vai rộng và thẳng.
“Mời chú.”
Biệt Chi.
hôn rồi. Chuyện riêng tư của cháu, người ngoài không can thiệp được đâu.”
phản ứng gì, Biệt Chi đã lạnh lùng phản bác lại.
“Xin lỗi cô, bạn trai cháu hay ghen, không thích cháu ra ngoài kết bạn với người
cúc đang mặc trên người.
để tâm đến bất cứ người nào hay bất cứ chuyện gì, trên người như được một lớp
đẩy ra cắt ngang.
Cả phòng bao vây nhìn qua, chỉ duy nhất người nọ vẫn ngồi im không nhúc
trong mối quan hệ gia đình đã đổ vỡ trước đây, dì không có quyền can thiệp,
mỉm cười, đưa tay đẩy nhẹ chàng trai trẻ ngồi bên cạnh: “Sở Gia, qua treo áo
bộ đồ ăn bên kia sang nhé?”
cho Biệt Chi xem.
đầu anh cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cơn giận dữ sắp bùng phát trong lòng.
Canh Dã vừa dùng một tay giữ Biệt Chi, vừa tùy ý xem xét cổ tay trái. Đợi đến
có thể gọi là ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
tiếng, để tôi dặn dò họ chuẩn bị phòng ạ?”
Một tiếng cười khẩy lạnh lùng như lưỡi dao mỏng lạnh, dễ dàng đâm thủng lời
mà mình vừa kéo ra: “Ông Biệt, xin ông hãy hiểu cho rõ tình hình, anh ấy
Vừa chườm, cô gái vừa cau mày lầm bầm: “Cơ thể của anh thật sự chịu nhiều
mặt mày lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống khiến người ta ớn
Cho đến khi Biệt Quảng Bình bất giác ngồi thẳng người dậy dưới ánh mắt đó
Bình đang ở phía đối diện.
Cháu đích tôn nhà họ Canh bị thương ngay trong khách sạn của nhà mình, thoạt
mắt hơi đỏ lên.
chúng cháu đang rất hạnh phúc, tình cảm ổn định, cũng đã tính đến chuyện kết
lại chạm vào vết thương còn nóng rát.
không ngờ lại thật sự là anh! Anh đích thân đến đây sao không báo trước một
“Quả nhiên là một đứa trẻ vừa xinh xắn lại lanh lợi, thảo nào dì Kỷ cứ luôn
Biệt Chi quay người lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Biệt Quảng Bình đang mặt
đã cố tình dành cho cô, cô kéo một chiếc ghế trống trong dãy bàn quay lưng về
đầu sang.
ngón tay thon dài cân xứng, gần như toàn bộ trà nóng trong chiếc tách trà cổ
Canh Dã ngồi thẳng lưng dậy, một tay nắm lấy chiếc áo khoác da dáng rộng mở
chọc vào cổ họng.
“Em xem, anh đã nói không sao mà.” Canh Dã khẽ nhếch môi, giơ tay trái lên
miệng khen cháu với cô.” Người phụ nữ lớn tuổi nhìn con trai đang đứng dậy,
lâu không gặp, giống hệt thiếu niên sắc bén ngày nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
vào đây, bộ cậu định giở thói ngang ngược sao? Có tin tôi gọi một cú điện thoại
Biệt Chi không thèm nhìn đến chỗ ngồi cạnh Sở Gia mà Biệt Quảng Bình và vợ
khổ sở vì anh rồi đấy.”
“Không phải chuyện đó.” Biệt Chi nhắc lại điểm nghi vấn, “Hình như?”
đồng ý sao?” Biệt Quảng Bình giận dữ quát.
hiện đang công tác tại Đại học Bắc Thành, là giảng viên khoa Sinh học. Tôi
ban đầu cũng trở nên dịu dàng.
Kỷ Vân Tiểu tái mét mặt.
con hy vọng dì có thể hiểu rõ điều này.”
ta? Nếu không phải cô nhất thời xúc động, cũng sẽ không khiến Canh Dã bị
phía cô, làm động tác chờ bắt tay rất lịch sự: “Chào Biệt Chi, tôi tên là Sở Gia,
thậm chí dù có chạm mắt cũng vô thức tránh đi.
“Biệt Chi, chú Sở và cô Vương đều đang ở đây, con đừng có giở tính giở nết
Biệt Chi coi như không thấy, còn cong môi cười: “Vậy sao? Nhưng sao tôi lại
lỗi: “Xin lỗi nhé chị Sở, để mọi người phải bận tâm rồi. Hai bố con nhà họ trước
sương mỏng bao phủ, khiến người khác khó lòng nắm bắt.
văng đi.
nữa sao? Đi ra nước ngoài du học bảy năm, mày vứt hết giáo dưỡng ở bên đó
trong lòng tôi ông và anh ấy ai quan trọng hơn chứ? À không đúng, ông vốn dĩ
c·h·ế·t.
“À đúng rồi, đây là con trai cô, Sở Gia. Hai đứa cháu xấp xỉ tuổi nhau, nó cũng
anh nhớ hết được.”
Biệt Quảng Bình cau mày, nhìn Canh Dã với vẻ kiêng dè, “Chỗ này là Bắc
Kỷ Vân Tiểu hoàn hồn, nhíu mày không đồng tình: “Biệt Chi, sao con có thể
Biệt Chi nghiến răng: “Anh có thể đối xử với vết thương của mình tốt hơn một
Nhưng Canh Dã không hề nhíu mày, đáy mắt vẫn mang theo ý cười hờ hững:
Cô gái trong lòng run rẩy nhìn anh: “Tay của anh…”
Sở Giai đang nhìn cô với vẻ tò mò. Cuối cùng dừng lại trên người Biệt Quảng
“Dì Kỷ.” Biệt Chi thản nhiên cắt lời, liếc mắt nhìn sang, “Dì là mẹ của Biệt
“À, suýt quên mất.”
Người đàn ông này vốn dĩ đã có tướng mạo hung dữ, lúc không nói không cười
Trong phòng im lặng mấy giây, mãi đến khi chàng trai có chút uể oải nghiêng
“Là dạy tôi cách ruồng bỏ bạn đời và tìm kiếm niềm vui mới sao?”
Ánh mắt bất an của quản lý nhìn chằm chằm vào tay trái Canh Dã, da đầu tê
giờ vẫn vậy, Biệt Chi có chút hiểu lầm với bố con bé, thi thoảng lại cãi nhau vài
Lúc này ở bàn đối diện, Kỷ Vân Tiểu đang đi đến chỗ nhà họ Sở nhỏ giọng xin
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.