Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc
Khúc Tiểu Khúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75
khối cầu sáng rực ấm áp.
hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Lâm Triết vốn đang tăng ca xử lý một tập hồ sơ vụ án trong văn phòng luật sư,
Chờ đến khi Lâm Triết hoàn hồn thì cuộc chào hỏi xã giao giữa họ đã kết thúc.
phim câm bỗng nhiên được lồng thêm âm thanh, Biệt Chi bất giác nhớ lại
giai đoạn cuối cùng. Dưới sự dẫn dắt của “tiền bối” Mao Đại Ninh, tuy rằng
nên mới xin nghỉ về Lâm Thành. Đáng tiếc chỉ là có đứa con gái khác cố tình
Cùng với ý nghĩ đó, rất nhiều hình ảnh rời rạc và mơ hồ hiện lên trong đầu,
Còn tảng băng kiên cố lạnh lẽo kia vì muốn giữ cho ngọn lửa không bị dập tắt
ở tận Bắc Thành, còn một tuần nữa mới về.
muộn gì em cũng sẽ tức giận đến mức đồng quy vu tận với anh thôi.”
“Có vài chuyện, có phải anh ấy đã dặn cậu không được nói với tôi không?” Cô
Không khí im lặng.
“?”
Cô gái đột nhiên cứng đờ.
không phải lỗi hoàn toàn ở anh, phản ứng của em thực sự quá rõ ràng, nên anh
Biệt Chi vô thức nín thở, lòng đau như cắt.
“Hửm?” Canh Dã khẽ cười, “Chất liệu lụa Thiên Tằm đấy, mắc lắm.”
chuyển trường này xinh đẹp và dịu dàng, nhưng tính cách thì thật sự rất khinh
Tuần thi năm nay diễn ra sau Tết Dương lịch, các đánh giá liên quan có thể tạm
chịu được.
thông thường hay là cô đang trêu chọc anh ấy.
Canh Dã dừng lại giây lát, khẽ nhướng mày, nửa cười nửa tiếc nuối nói: “Tiếc là
là tối qua anh làm hơi quá đà, nhưng hình như việc mất khống chế lần này
“Cảm ơn.”
đang ngủ đang ngủ…..’
Chương 75
cậu chiều nay đã dành thời gian tới đây.”
Tuy rằng giọng điệu của anh ấy rất ung dung, làm ra vẻ “Tôi nhất định biết gì
Canh Dã vừa khẽ cười vừa cúi đầu xuống xoa bóp eo cho cô.
chắn thay cô ấy.”
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm một mảng đỏ tươi trên vai, hình như là bị
Nhưng khi đối diện với cửa sổ kính trong suốt, Lâm Triết phát hiện mình không
Lâm Triết chậm rãi rụt người vào trong ghế, nuốt một ngụm nước bọt.
mặc đồng phục của trường Tuyên Đức, cả mái tóc và bóng lưng đều rất giống
Lâm Triết ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
Nhìn theo bóng người phục vụ đã rời đi, cuối cùng Lâm Triết mới ngồi thẳng
hoãn đến lúc đó, Biệt Chi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhớ lại những lời Canh Dã nói bên tai tối qua, Biệt Chi thoáng im lặng.
Nhưng không khéo là tháng này Canh Dã có hai tuần huấn luyện bay tập trung
——Cuối cùng cô cũng tìm thấy tấm danh thiếp mà Lâm Triết đưa cho cô ở
“Tôi đoán là lúc đó chắc cậu ấy muốn gọi cho cô lắm, nhưng cô nói xem tại sao
“Cạch.”
ICU?”
cô, những đường gân xanh nổi trên cánh tay anh vừa kiềm chế lại cuồng loạn.
Biệt Chi gật đầu lia lịa.
Canh Dã có chút tiếc nuối: “Chuyện không chắc chắn thì anh không muốn lừa
cô rồi.”
Lâm Triết ngẩn người vài giây, thấy cô gái đứng dậy định bỏ đi, anh ấy không
anh đã ký hợp đồng với câu lạc bộ hàng không CN mất rồi, nếu không, anh
cười cợt, bảo cô cứ mắng tiếp đi, còn anh thì kéo ghì cô xuống.
Nói “mê man” có lẽ chính xác hơn.
bạn thân của mình”, thì anh ấy cũng phải thừa nhận rằng, vẻ ngoài và khí chất
kết thúc sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, anh ấy bèn xuống lầu trước, đến quán cà
anh ấy cười gượng nói: “Không, chẳng qua là tôi sợ cô hỏi phải những vấn đề (đọc tại Qidian-VP.com)
gục ngã dưới tay cô.
Lúc này cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia. Biệt Chi cắn chặt
Chàng trai khẽ xốc quần lên, uể oải xoay người theo bóng cô: “Địa điểm em
Song, đôi mắt của cô lại trong veo và thuần khiết, tựa như mảnh đất cuối cùng
“Phản ứng tự nhiên của cơ thể là thành thật nhất.” Canh Dã cúi thấp người
Ban đầu Lâm Triết cũng giống như nhiều bạn học cùng khóa, cảm thấy cô bạn
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào, lẽ ra
ấy còn chưa nói gì cả, tuyệt đối không thể để cô ấy moi thông tin được. Thế là
“Em đâu có tàn phế, sao không dậy được——”
gái.
“Đã buổi chiều rồi, nhịn đói lâu không tốt cho dạ dày đâu.” Canh Dã nhẹ nhàng
Canh Dã quay đầu đi, bật cười.
mặt mũi nào nhìn ai nữa, xấu hổ muốn khóc.
Canh Dã khẽ cười, anh tiến lại gần hơn, áp vào tai cô thì thầm: “Mềm mại trắng
Dường như cảm nhận được sự buông xuôi của cô gái, Canh Dã nới lỏng các
Vành tai mịn màng như ngọc dương chi phơn phớt ửng hồng, như thể bị gió
“…Cái đó.”
đối phương nữa. Cô đặt tách cà phê trong tay trở lại khay, đẩy ra xa, “Cảm ơn
nên đã tự tan chảy những góc cạnh sắc bén, che giấu đi sự lạnh giá của bản
mới…” (đọc tại Qidian-VP.com)
sau em vẫn nhiệt tình đáp lại anh…”
học rồi.
lưng lên một chút, thận trọng bắt đầu câu chuyện chính thức: “Hôm nay cô hẹn
những người đồng giới xung quanh, chủ động tiến lên kéo ghế cho Biệt Chi:
nõn hơi ửng hồng do lạnh làm dịu đi phần nào khí chất của cô, thì cảm xúc tổng
Nói đến đây, Lâm Triết cười nhạo, trong mắt thoáng chút chua xót.
Sơn Hải.
cũng có thể cân nhắc tìm một công việc mà ngày nào cũng được mặc vest.”
Cản cũng không được, mắng cũng không nghe.
giác nếu có thể ôm em cho đến c·h·ế·t chắc là tuyệt vời lắm.”
chui ra ngoài, chỉ có thể nằm đó chờ cứu viện. Cũng có thể là chờ c·h·ế·t…”
Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa, quay phắt gương mặt đỏ bừng
Giọng anh ấy đều đều như tra tấn: “Cô đoán xem, trong thoáng lơ đễnh đó,
Cô không đứng vững, vịn vào chiếc ghế bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.
Mặc kệ sự ngượng ngùng đang bao phủ, Biệt Chi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực
thể có thể nói là lãnh đạm.
gì khác xảy ra sau đó không, tại sao phải giấu tôi chuyện này?”
lại: “Canh Dã, anh không cần mặt mũi nữa hả?”
Ánh mắt Canh Dã dần trở nên sâu thẳm, anh vùi đầu vào cổ cô, cười đến mức
chút hờn dỗi khó hiểu: “Hơn nữa, anh phát hiện ra rồi, em quả nhiên thích loại
muốn nói lại thôi, Biệt Chi cũng khẽ nhíu mày.
Cô gái không chút cảm xúc quay đầu lại: “Vứt đi.”
Giọng điệu cố tỏ ra mạnh mẽ bị cơn đau nhức ở thắt lưng đánh bại, Biệt Chi
“Vứt đi rồi cũng có thể mua cái mới.” Canh Dã thong thả nói tiếp, mang theo
Thế là những khung cảnh trong đầu không còn tĩnh lặng nữa, giống như bộ
“?”
Biệt Chi bừng tỉnh, con ngươi run rẩy nhìn lại anh ấy: “Sao cậu biết được?”
“Không dậy đâu.” Biệt Chi úp mặt vào chăn, lầm bầm, “…Muốn giữ thể diện.”
Nhớ ra rồi.
Canh Dã bật cười, cúi người bế Biệt Chi đang cuộn tròn trong chăn mỏng lên.
“Ừm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Cô gái khẽ ngừng lại, “Là chuyện liên quan
Như một kiểu trả thù vậy, anh hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô: “Tối qua
Lâm Triết nghiêng mặt cười, cái tính cách không thấy quan tài không đổ lệ này
công, bỗng nhiên cô khựng lại.
người cô.
khiến gò má cô nóng ran lên.
thật sự có vài phần giống Canh Dã.
như cái xác không hồn.”
“Em nhớ cho kĩ, là ông đây không cần em nữa.”
Quên đi, quên đi, quên hết đi…
Biệt Chi như bị nhấn chìm trong nước, há miệng muốn thở nhưng chỉ thấy ngạt
đến Canh Dã.”
“Cần mặt mũi làm gì?” Canh Dã khẽ nhướng mày, như thể đang hỏi rất thật
Nhưng ngay lúc cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi thì giọng Lâm
đứng dậy xuống, hung hăng cắn một cái vào cổ anh.
Thấy sắc mặt Lâm Triết thay đổi liên tục, lúc trời quang lúc mây đen, dáng vẻ
người.
“…”
chặt lấy nhau.
người, ai nói chuyện cũng không thèm để ý, muốn kết bạn chắc cũng phải lựa
cậu ấy lại không gọi?”
của cô gái lại gần như không có chút cảm xúc nào. Ngoại trừ hai gò má trắng
Biệt Chi từ bỏ tranh luận.
Biệt Chi không cần suy nghĩ: “Chưa.”
thất bại trong việc xuống giường, mặt mày thoáng cứng đờ.
Giọng nói trầm khàn của chàng trai vang lên bên tai cô, vẫn còn vương chút
Dã.” Lâm Triết cười nói, “Chứ cô cũng đâu vì người khác mà tìm tôi được?”
kéo cổ tay cô gái qua lớp chăn mỏng: “Dậy ăn chút cháo đã nhé?”
tuyệt vọng lên tiếng: “Tôi đã hứa với Canh Dã là sẽ không nói chuyện này với
theo, trên đường đi thì gặp tai nạn.”
Biệt Chi đã bớt đi không ít đường vòng, nhưng vẫn phải đến cuối tháng 12 mới
chọn kỹ trong lòng mấy lượt mới miễn cưỡng chọn được vài ba người vừa ý.
nói nấy không giấu diếm”, thái độ rất thân thiết, nhưng cơ thể lại căng cứng,
“Tự dậy được không?”
Lâm Triết giãy giụa hồi lâu, người như thể bị rút hết sức lực ngã ngồi vào ghế,
Cô đã có một dự cảm chẳng lành nào đó, nhưng lại muốn tàn nhẫn với bản thân
“Sau đó khi cậu ấy tỉnh lại, cậu ấy nhất quyết không nói lý do gây ra tai nạn,
Cô gái mặt lạnh tanh túm lấy cổ áo Canh Dã, kéo người thanh niên đang định
Canh Dã sờ sờ dấu răng mới toanh trên cổ, có hơi kinh ngạc, anh đứng thẳng
“Không phải con rùa, là ốc sên.”
Biệt Chi im lặng một lúc, cũng không có ý định cố gắng thay đổi suy nghĩ của
“Đó là tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi đi trước khi bất tỉnh vì mất máu quá
Lâm Triết ngồi phía sau vẫn nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười mang theo ý giễu
“Em… đâu có.”
còn anh ấy ngoại trừ lần đầu gặp mặt ra thì luôn giữ khoảng cách an toàn với cô,
nhóm nam hay nhóm nữ.
Nỗi sợ hãi dễ dàng bị người ta nhìn thấu, bị người ta nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng cho dù là vậy thì khi cô gái mặc chiếc áo phao màu trắng sữa ngắn, bên
ôm em ra phòng ăn nhé?”
thứ mà cô quá quen thuộc.
chằm chằm Lâm Triết: “Còn tin nhắn đó là chuyện gì?”
chỉ nói là do bản thân lơ đễnh. Cho đến khi có một nữ sinh cấp ba của trường
Cô gái dưới chăn dường như khẽ nghiến răng, cô quay mặt sang phía bên kia,
Canh Dã cười không nhịn được, chất giọng khàn khàn vừa gợi cảm lại mê
Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô, rồi như thể đổi đề tài——
Canh Dã như một ngọn lửa cháy âm ỉ mà mãnh liệt, còn Biệt Chi lại giống một
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy.”
trong là váy xếp ly và quần tất, chân đi bốt da cừu bước vào, vẫn dễ dàng thu
Biệt Chi nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt cốc cà phê xuống.
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
Anh khựng lại giây lát: “Cô cứ gọi tôi là Lâm Triết là được rồi.”
vậy.”
đã kìm hãm bớt khí thế hừng hực của mình, hạ thấp nhiệt độ, biến thành một
Đúng lúc này.
Nghĩ đến Kỳ Diệc Dương đang lên cơn bệnh và mối quan hệ anh em không thể
Có cái lỗ nào để chui xuống không nhỉ, cho cô chui vào đi, cả đời này cô không
em suýt chút nữa đã làm anh ướt sũng.”
Không giống như Canh Dã, Biệt Chi không thích hợp với đám đông, cho dù là
ngón tay đang siết chặt cổ tay cô. Anh khẽ nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một
Quần tây bằng lụa Thiên Tằm, thảo nào lại lạnh như vậy, dường như hơi ấm đủ
Biệt Chi biết, Lâm Triết là người đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối, trong lòng ít
nhiều.”
chỉ có thể nói ra với mỗi mình cô mà thôi.”
gái thản nhiên hỏi, rồi lại nhấp một ngụm cà phê.
Hóa ra không phải cái nào cả, là đang gọi anh ấy thôi.
dấu.
Canh Dã cười thầm: “Ồ, ý em là anh không muốn giữ thể diện?”
Lâm Triết vừa thầm nghĩ vừa đứng dậy chủ động giơ tay ra hiệu với cô gái đang
chọn, cách thức anh quyết định, được không?”
Tiếc là lần này anh đã dự liệu từ trước, dễ dàng nắm lấy cổ tay cô rồi ghì chặt
Trong miệng hơi đắng khiến cô vô thức nhíu mày. Không biết là do cà phê hay
“Cái hôm họp mặt lớp đó, cậu ấy nghe trong nhóm có người nói cô cũng sẽ đến
Giọng Lâm Triết hơi run, anh ấy quay đầu lại——
nhìn quanh trong quán, lên tiếng chào hỏi.
vậy.”
“Vốn từ để mắng chửi của Chi Chi nhà chúng ta ít ỏi quá, chỉ biết mắng đi
Nói sao nhỉ.
Một tiếng gõ cửa lười biếng vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Gần như trút giận, đáng tiếc là cuối cùng vẫn thu lại lực trước khi cắn rách.
“…”
Cho dù Lâm Triết nhìn cô với cái nhìn tiêu cực là “người phụ nữ ác độc đã đá
đối lập nhưng lại hài hòa một cách tự nhiên của Biệt Chi quả thực có sức hút
xuống, nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn anh.
“…”
Tên đàn ông c·h·ó c·h·ế·t mặt dày.
Biệt Chi dựng tai lên nghe.
Biệt Chi nhắm mắt nằm im bất động, thầm niệm trong lòng: ‘Mình đang ngủ
quay lại bên tôi. Tôi cứ tưởng cậu là người không muốn bọn tôi tái hợp nhất.”
nõn, cầm cũng không cầm được, cứ như muốn tan chảy trong vòng tay anh
Đáng tiếc là làm vậy cũng không cản nổi tiếng bước chân của ai đó đang đi vào
Mái tóc dài buông xõa mềm mại sau chiếc áo len cổ lọ của cô gái, một bên vén
“Cốc cốc.”
trầm ấm của anh.
——Tối hôm đó khi cậu ấy đang lái xe qua đoạn đường kia thì có một chiếc xe
Sau khi kết thúc chuyện ở Bắc Thành, Biệt Chi cùng Canh Dã trở về thành phố
Biệt Chi: “….”
“Xin lỗi, là lỗi của anh, lần sau…”
Xong rồi.
nhỏ giọng nói: “Anh vốn dĩ đã không cần thể diện rồi.”
“Cuối cùng cũng chịu ló đầu ra rồi à?” Canh Dã cúi người xuống, áp sát vào
Biệt Chi mắng: “Anh b**n th**.”
Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền mảnh, cuối dây chuyền là một viên ngọc
những lời anh nói, nụ cười của anh, cả hơi thở gấp gáp mà anh phả bên tai cô.
chẳng khác nào đang tự hành hạ bản thân mình.
khác mất lái vì say rượu, lao về phía nữ sinh kia, Canh Dã đã đạp ga lao lên
là một dung mạo dịu dàng vô hại nhất, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú
mình; một mặt, anh ấy lấy bản năng của một luật sư ra tự nhủ với mình rằng cô
phòng ngủ, hơn nữa còn càng lúc càng gần.
đông lạnh lẽo bên ngoài nhiễm lạnh.
bích.
“Năm năm trước, ngày 13 tháng 1, 5 giờ 27 phút chiều, Canh Dã đã gửi cho cô
nụ hôn dịu dàng: “Không mắng nữa à? Vậy dậy nào, uống cốc nước rồi ra bàn
lòng: “Đêm qua tới lúc cao trào anh thậm chí còn không thiết sống nữa, cảm
Tháng 12 đã là cuối kỳ, các cuộc thi đua và đánh giá trong trường đều bước vào
ra, những ngón tay thon dài của anh siết chặt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của
Từ ngày hôm đó, Lâm Triết bỗng ngộ ra rằng hai người bọn họ là một cặp trời
“…”
khó cưỡng đối với đa số đàn ông.
giường.
Biệt Chi mím chặt môi, hai má đỏ bừng, cô không nói một lời quay đầu đi về
cợt đầy căm hận: “Quả nhiên là gửi cho cô. Lời nói ngu xuẩn như vậy, Canh Dã
Cho đến một lần anh ấy tận mắt chứng kiến cảnh hai người họ ở bên nhau.
Biệt Chi vừa ra khỏi phòng ngủ vừa tự thôi miên bản thân, đi ngang qua ban
trước lúc anh ấy về Lâm Thành tham gia buổi họp lớp, sau đó vì sao lại vào
ăn sáng lúc ba giờ chiều nhé?”
Biệt Chi không nói gì.
cười.
“?”
người cô, nụ cười đầy ý trêu chọc.
Tranh luận chuyện này với một người không biết xấu hổ là gì như Canh Dã
Giọng anh ấy đều đều như đang đọc thoại của một người khác, bình tĩnh gần
Ai chủ động tiếp cận cô mà không sợ bị gai nhọn trên người cô đâm phải thì
Biệt Chi giơ tay chỉ ra ban công.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân và tình hình anh ấy bị thương lần đó, có vấn đề
anh, nói thay anh: “Đọc theo em, lần sau không dám nữa.”
thân, biến thành một khối pha lê lấp lánh.
Biệt Chi mơ hồ nhớ lại những cảnh tượng đó, nhất thời cảm thấy xấu hổ không
mắng lại mấy câu đó thôi.”
cô hồi cấp ba.”
cái là mấy người quay đầu bỏ chạy không kịp đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi cô đi đến trước mặt, Lâm Triết phớt lờ ánh mắt thù địch hoặc dò xét của
“Ừm.” Giọng Biệt Chi nhàn nhạt, giống như đang cười mà không rõ ràng, “Vậy
Lâm Triết khẽ nhếch môi, không rõ là đang mỉa mai hay gì khác: “Vậy sao?”
Lâm Triết một mặt vừa cố gắng chế giễu trong lòng để hóa giải nỗi sợ hãi của (đọc tại Qidian-VP.com)
bệnh viện hôm đó, thông qua số điện thoại trên đó, cô đã hẹn gặp Lâm Triết.
“Xác định cô không đến, cậu ấy lập tức rời đi. Chỉ đi một mình, không dẫn tôi
gạt em.”
cậu cũng gọi tôi là Biệt Chi là được rồi.”
cậu rồi nhỉ.”
đôi môi đỏ, ngoảnh mặt sang một bên: “…Anh mắng em là con rùa.”
“…”
cô cắn rách, cô vừa khóc nức nở vừa mắng anh, thỉnh thoảng lại tắt cả tiếng.
Biệt Chi cau mày, vô thức phản bác lại lời Lâm Triết: “Canh Dã sẽ không như
“Chào cô, cà phê của cô đây ạ.”
“Haha, cô không nói thì tôi cũng biết, chắc chắn là chuyện liên quan đến Canh
Biệt Chi dừng lại, ngoái đầu nhìn.
Chỉ biết khi tỉnh lại, rèm che nắng khép hờ hé lộ một khe hở, ánh sáng rực rỡ
để thiêu đốt cô của anh cũng không thể xua đi cái lạnh lẽo mà nó để lại trên
thậm chí có dấu hiệu của tư thế phòng bị.
Tuyên Đức cùng gia đình mang hoa đến phòng bệnh thăm, bọn tôi mới biết là
“——”
Ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt kia vì không muốn làm tan chảy khối băng nên
Biệt Chi nhìn thấy từ xa, sắc mặt hơi dịu lại, cô khẽ gật đầu với anh ấy rồi bước
“Anh đổ oan cho em.” Biệt Chi tức giận nghiến răng, “Em… nào… có.”
Biệt Chi không nhớ nổi mình đã ngủ quên lúc nào.
khiến cô phải tìm kiếm xem “làm sao để ma tự tử” mất.
với tất cả mọi người —— không để ai vào mắt cả.
vì nhớ đến vết sẹo trên bụng của Canh Dã nữa.
May mà không phải, nếu không thì đó nhất định là kiểu c·h·ế·t nhục nhã đến mức
Xét cho cùng, hồi cấp ba bọn họ cũng không thể nói là quen thân lắm.
Khóe mắt Biệt Chi cũng hơi ửng đỏ, nhưng cô siết chặt tay, kiên quyết nhìn
thể nào cười nổi.
Biệt Chi cũng không lãng phí thời gian.
lưng dậy: “Vậy thì tốt quá, anh rất mong chờ.”
thở đến cùng cực.
Hôm ấy là chiều thứ Bảy, ở quán cà phê cách văn phòng luật sư Triết Thịnh của
Biệt Chi im lặng, trong tiềm thức có chút do dự.
Thời cấp ba, Lâm Triết chẳng thể hiểu nổi vì sao hai con người ấy lại đến được
tôi, hẳn là không chỉ muốn mời người bạn cấp ba này một ly cà phê đâu nhỉ?”
hình như trừ cô ra thì ai cũng biết cô quan trọng với cậu ấy như thế nào.”
Thế nên mới không có gì lạ khi hai trong số ba người bạn thân của anh ấy đều
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cô đang quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét
Kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc c·h·ế·t người.
Cuối tuần, quán cà phê tuy còn khá yên tĩnh nhưng người ra vào cũng không ít.
Lâm Triết: “…”
Cô học ngành gì nhỉ, Tâm lý học đúng không? Bẩm sinh đã là thánh thể tâm lý
Cho đến khi tấm chăn mỏng sột soạt, người nọ dường như đã ngồi xuống mép
chào hỏi rồi ngồi xuống.
Biệt Chi vội vàng kéo chăn xuống, muốn bịt miệng anh lại.
mượn danh cô để bịa đặt, muốn gặp cậu ấy mà thôi. Cô thấy không Biệt Chi,
người Canh Dã liều mạng cứu là một người xa lạ hay là cô?”
l*n đ*nh đầu.
ra sau tai, để lộ chiếc cằm thon gọn và vành tai nhỏ nhắn trắng nõn.
Thời cấp ba có rất nhiều nam sinh hoặc công khai hoặc âm thầm thích Biệt Chi, (đọc tại Qidian-VP.com)
như tê liệt——
muốn ra ngoài nữa.
Ví dụ như Canh Dã.
phê ngồi đợi.
người đó mới có khả năng ở bên cạnh cô.
Gương mặt đỏ ửng xấu hổ của cô hiện ra trước mặt anh.
“!”
Đôi má vốn đang nóng bừng của Biệt Chi càng trở nên đỏ ửng trước tiếng cười
“…!”.
“…!”
“Không nhạy cảm.” Biệt Chi ngước mắt lên, “Tôi chỉ muốn biết, năm năm
Không biết đặt cái gì trên tủ đầu giường.
“Tin nhắn.”
“….”
nhịn được lên tiếng: “Tôi chỉ sợ sau khi cô quay lại, cậu ấy lại như trúng tà.”
này hơn.”
Biệt Chi đột ngột dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
mái tóc đen dày rủ trước mặt Biệt Chi cũng run lên: “Em quên rồi sao?”
Biệt Chi lấy lại trọng tâm, hướng về phía Canh Dã, bực bội càu nhàu: “Sớm
“Tối qua nếu anh còn lý trí thì đã không bắt nạt em như vậy. Cho nên nếu lần
Biệt Chi hiểu ra, cô cụp hàng mi đen nhánh xuống: “Hình như, Canh Dã đã dặn
Chưa đầy hai giây sau, gò má vừa mới dịu xuống đã nhanh chóng đỏ bừng.
Ví dụ như chàng trai mặc áo chỉnh tề dựa lưng vào tường, còn cô gái thì đang
“Bản năng cũng tính.”
Lâm Triết ngẩn người: “Hả?”
Lâm Triết không xa.
Sau đó anh ấy phát hiện ra hình như không phải vậy, người ta đối xử bình đẳng
hơn bằng cách chính tai nghe rõ…
nguyên nhân chủ yếu không phải vì không đủ sức hấp dẫn, mà là vì sợ hãi.
–
Dừng lại giây lát, cô nói tiếp: “Cũng cám ơn cậu đã không ngăn cản anh ấy
Thế nhưng Canh Dã lại không nói tiếp.
trên thế gian chưa từng nhuốm bụi trần.
mặt và động tác của Lâm Triết, sau đó dễ dàng đưa ra kết luận ——
“Anh vẫn thích em vừa khóc vừa mắng anh hơn.”
khóc lóc thảm thiết trong vòng tay anh, chiếc váy ngủ mỏng như cánh hoa bung
“….Ồ, vậy thôi.”
Nhìn nét mặt của Biệt Chi, Lâm Triết rất khó phán đoán đây là cách xưng hô
Chuyện này anh ấy thực sự có biết.
sinh, kiểu người qua đường như anh ấy tuyệt đối không thể chia cắt được.
Biệt Chi đành bỏ cuộc.
Sự xấu hổ dâng lên tột độ, các ngón tay nắm chặt mép chăn của cô gái bỗng siết
Biệt Chi phản ứng theo bản năng, kéo chăn mỏng trùm kín đầu.
Canh Dã khẽ cười, nụ cười xen lẫn một tiếng thở dài khe khẽ: “Anh thừa nhận
Triết đã vang lên sau lưng.
nhiều gì cũng có oán trách cô.
Chú mèo nhím nhỏ nhẫn nhịn đến cực điểm cuối cùng cũng bùng nổ.
Lâm Triết ngước mắt nhìn cô: “À quên mất không nói, hôm đó cô nữ sinh ấy
Cô không muốn giải thích quá nhiều.
Bên trong và bên ngoài giống như hai thế giới băng và lửa——
lướt qua những người đồng giới xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô
tới.
Biệt Chi vô thức nghĩ.
hoàn thành xong phần lớn công việc trong học kỳ này.
“Tối qua em cũng mắng như vậy đấy.”
Ánh sáng le lói trên lớp chăn bỗng bị bóng tối thay thế.
Để mặc anh.
một tin nhắn.”
Mở đầu là một màn chào hỏi xã giao.
với nhau. Trong mắt anh ấy, hai người họ hồi đó cứ như hai cực nam châm trái
Thế là Biệt Chi gật đầu với Lâm Triết, xoay người chuẩn bị rời đi.
“…Hôm đó cậu ấy ở một mình trong xe, xe đã nát bét, cậu ấy không còn sức để
Đừng nhìn nữa, mấy người không thể cướp được cô ấy khỏi con c·h·ó hoang
“Chào buổi chiều, luật sư Lâm.” Sau khi đến, Biệt Chi vừa cởi áo khoác vừa
phía phòng ăn.
“Cô Biệt.”
quá nhạy cảm làm tôi khó trả lời thôi.”
“Dậy chưa?” Giọng nói trầm thấp của Canh Dã vang lên bên tai, xen lẫn tiếng
Hai gò má của cô gái ửng hồng, cô im lặng vùi mặt vào lòng anh, không còn
khối băng trong suốt mà lạnh lùng kiên cố.
Lâm Triết: “…”
Chàng trai nằm đè lên, giữ chặt cô gái ở dưới lớp chăn.
Hốc mắt lại đỏ hoe.
cứu vãn được giữa ba người bọn họ, Lâm Triết thở dài, ánh mắt đầy cảm thông
Mấy mảnh ký ức vụn vặt chợt ùa về.
“Nhưng tôi càng sợ cô không xuất hiện nữa, để cậu ấy cả đời sống trong u mê,
chói mắt khiến cô ngỡ như mình đã đến thiên đường.
Biệt Chi đến muộn hơn anh ấy mười phút.
hung dữ và tàn nhẫn đang bị xích sau lưng cô ấy đâu. Cậu ấy mà nhe răng một
Canh Dã lập tức nhận ra, hơi nhíu mày: “Vẫn không thoải mái sao? Hay là anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.