Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chồng Ma Của Em

Nhất Lộ Hoan Ca

Chương 154: Tại sao lại sờ tôi không được!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Tại sao lại sờ tôi không được!


“Tôi đi vệ sinh!” Tôi hoảng hốt né tránh cái hôn của anh ta, từ trên giường nhảy xuống, không đợi anh tâ nói gì, tôi đã mở cửa phòng ngủ ra.

Tôi nắm chặt ngọc bội trên cổ, thế này dường như có thêm nhiều can đảm hơn, lúc này tôi mới dám xuống lầu.

Mái! Đồ thối tha cũng có mặt mũi nói câu này àI Tôi tức tối trừng anh ta, kết quả thấy tay anh †a ở trong quần động động, có là đồ ngốc thì cũng biết, tôi lại vội vàng xoay đầu đi, thật muốn nện xuống đất.mà, đây là sao hả, bên ngoài có ma, bên trong cũng có một con ma lưu manhI “Muốn đi thì mau đi đi, em có ngọc bội gia truyền của Tống Tử Thanh, những con ma kia không dám tới gần em.” Giọng Lãnh Mạch khó chịu, mang theo d*c v*ng rất nặng.

Má nó!

Nhưng tôi thì không, tôi thà có một đôi mắt nhìn thấy ma, còn hơn là cái gì cũng không nhìn thấy, rồi bị doạ sợ.

“Má ơi!” Hai con ma nữ đột nhiên hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Thêm người ở bên cạnh, gan tôi cũng lớn hơn chút, hỏi ông chủ mập: “Trước đây ông nói buôn bán với người sống cũng buôn bán với người c·h·ế·t, người c·h·ế·t thì ông làm thế nào? Thu tiền âm phủ à?”

Tôi không suy nghĩ đượe:nữa, trước mặt lấp tức trắng xoá một mảnh, tôi lại bị một cái tay không biết là của ai làm ra thế này….

Tôi mau chóng đóng cửa lại, ngồi bệt xuống đất: ‘Lãnh Lãnh Lãnh Lãnh Mạch, bên ngoài có mai”

Tôi ngây người tại chỗ, chẳng hiểu gì cả.

Lễ nào là ma đè?!

Ngoài cửa có một con ma thè cái lưỡi dài, đôi mắt treo ở trên mũi, cánh tay lộ xương lắc qua lắc lại, mũi tôi đụng lên người con ma đó.

Tôi lại bật khóc, mỗi lần tôi khóc là Lãnh Mạch lại chịu thua, ngồi dậy theo tôi, chỗ đó nơi quần anh ta phồng lên, tôi vội vàng rời tâm mắt, má nó, đồ đáng ghét đúng là t*nh tr*ng thượng não!

“Hay là chúng ta căn cô ta một miếng thử xem”

“Không phải chứ? Nếu như có thể thấy chúng ta, chắc là cô ta đã bị doạ c·h·ế·t khiếp rồi chứ?” Ma nữ bị chia làm hai nửa nói.

Nói rồi hai con ma nữ này thật sự muốn cắn tôi, lúc này tôi không thể giả vờ không nhìn thấy nữa, vội vàng tránh ra, hai con ma nữ cắn vào không khí, trừng to mắt: “Đúng là nhìn thấy chúng ta thật này!”

“Anh haiz cái gì mà haiz! Anh sờ tôi mà còn khống chế tôi! Đồ b**n th**! Con ma xấu xa!” Hại tôi cho rằng bị con ma lạ nào nó làm nhục, rốt cuộc anh ta có thể hiểu cảm giác của tôi không hả!

Mặt Lãnh Mạch có hơi đỏ, tầm mắt né tránh không dám nhìn tôi: “Haiz.”

“Đừng sợ.” Lãnh Mạch vẫn ngồi trên giường, âm thanh khàn khàn: ‘Ban nấy em rên quá lớn, mới dẫn ma tới.”

Giữa cầu thang có một con ma đi qua người tôi, tôi đêu làm như không thấy gì cả, may quá, những con ma này hình như cũng đã quen với việc ở cùng một quán trọ với người sống, không quan tâm tôi, tự về phòng của bọn họ, phòng gì thì tôi không biết, làm gì có tâm trạng mà quay đầu lại nhìn chứ!

Có hai con ma nữ đang đi vệ sinh, một con trong đó chia thành hai nữa, cô ta đẩy th*n d*** trên trên đầu, vừa máu me vừa kinh dị, tôi vội vàng quay đầu đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ồ, được, cảm ơn” Tôi cảm ơn xong thì đi vào trong phòng, ông chủ béo giúp tôi đóng cửa lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con ma đó lui ra sau, Lãnh Mạch nói đúng, con ma này đúng thật là không dám lại gần tôi.

“Nhà vệ sinh ở bên kia, tôi dẫn cô đi.” Ông chủ béo cầm đèn, dẫn theo tôi đi về phía bên phải.

“Âm thọ?” Tôi chỉ từng nghe tới dương thọ, chưa từng nghe qua âm thọ bao giờ.

Đừng mài Tôi giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng không mở được, cơ thể cũng không cử động được, tôi kinh hãi, đây căn bản không phải là mộng xuân!

Cái tay xấu xa ở giữa chân tôi còn chưa kịp rút lại, tôi bắt lấy, cúi đầu nhìn, má nó, đúng thật là Lãnh Mạch!

Tôi vội vàng nắm chặt dây chuyền ngọc bội, căng thẳng mà nhìn hai con ma nữ, cả lưng đều ướt rồi.

Tôi không dám ở lại trong phòng nữa, ai dám bảo đảm Lãnh Mạch sẽ không nổi thú tính mà đè tôi xuống chứ.

“Tôi đi vệ sinh!” Tôi cũng bội phục ông chủ này, dám mở một quán trọ toàn là ma, nhưng có lẽ bởi vì mắt ông ta không nhìn thấy, cho nên không thấy sợ như tôi.

Tôi không nhìn qua, nhưng tôi cũng có can đảm ngồi chung nhà vệ sinh với ma mài Chỉ đành đứng tại chỗ đó không dám động đậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Âm thọ chính là tuổi thọ dưới cõi âm của con người, hết thọ rồi, bọn họ sẽ đầu thai chuyển kiếp, đối với bọn mà nói đầu thai sớm một ngày và đầu thai muộn một ngày thì chẳng có gì cả, có điều đối với tôi thì lại khác.” Ông chủ béo kéo giúp tôi cánh cửa ở góc cuối cùng bên phải: “Âm thọ có thể chuyển thành dương thọ, có thể tăng thêm tuổi thọ cho tôi.”

“Đừng khóc” Tiếng thở dài của Lãnh Mạch vang lên sau lưng tôi.

Có thể đừng doạ người vậy được không! Sợ tới mức nước mắt tôi rút hết về tròng mắt rồi, tim của tôi, đúng là bội phục nó có thể kiên trì tới bây giờ.

Mà một nhà vệ sinh rất đơn giản, một bên viết nhà vệ sinh nam, một bên viết nhà vệ sinh nữ, tôi đi vào chỉ có hai cái hố, mà trên hai cái hố đều có ma đang ngồi.

Nghĩ tới cơ thể mình bị một con ma xa lạ đụng vào còn có thể có phản ứng thế này, tôi liền cảm thấy mình rất ghê tởm, không nhịn được mà bật khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Kì lạ thật, không phải cô ta nhìn thấy chúng †a thật đấy chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mệt lòng quá, tôi chỉ đành lấy dũng khí mở của phòng ra một lần nữa, con ma lưỡi dài kia vẫn đang đứng ngoài cửa, tôi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy nó, bước một bước ra ngoài.

“Cô gái nhỏ, sao cô lại ở đây?” Ông chủ béo nhìn thấy tôi đi xuống, liền đi tới: “Sao không đi ngủ đi, đêm hôm rồi, không sợ…”

“Thần kì như vậy! Vậy ông làm ăn với ma nhiều như vậy, chắc không phải là trường sinh bất lão đấy chứ?”

“Ấy, cô bé này nhìn thấy chúng ta sao?” Tôi nghe thấy con ma khác có cơ thể hơi hoàn chỉnh hơn đang nói.

Khống chế cơ thể tôi?

“Được đấy được đấy!”

Hai con ma nữ đi vệ sinh xong, kéo quần lên, đi tới trước mặt tôi, cái mũi động động ngửi tôi, tôi bám lấy tường âm thầm niệm, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi không nhìn thấy gì cả….

Chương 154: Tại sao lại sờ tôi không được!

“Đừng khóc nữa, chỉ là tôi không nhịn được mà thôi.” Anh ta dỗ dành tôi, dùng ngón tay lau nước mắt tôi, tôi hất anh ta ra, quay đầu đi mặc kệ, anh ta lại tới gần lau nước mắt cho tôi, lau rồi hôn tôi, con ngươi đen láy mờ mịt, ẩm ướt, giống như là gợi tình, tôi chưa từng thấy Lãnh Mạch như vậy, dù sao thì cũng khiến tôi không biết phải làm thế nào.

“Làm gì có chuyện trường sinh bất lão, là có giới hạn lớn nhất, cô gái nhỏ.’ Ông chủ béo cười cười, làm tư thế mời: “Nhà vệ sinh ở bên trong, cô đi đi.”

Tôi cảm thấy trói buộc ở trên người biến mất…lẽ nào là Lãnh Mạch? !

“Đương nhiên là không phải rồi.’ Ông chủ mập nhe hàng răng vàng ra cười: “Tôi cần mấy đồng tiền âm phủ kia làm cái gì. Người từ dương gian tới đây ăn cơm, thì đưa đồng việt nam, nhân dân tệ và tiền đô la cho tôi. Người của cõi âm tới đây ăn cơm thì dùng âm thọ để đổi”

“Lãnh Mạch!” Tức c·h·ế·t tôi rồi, tôi ném mạnh tay anh ta ra, từ trên giường ngồi dậy: “Sao anh có thể như vậyf Sao anh lại sờ tôi!”

Toi rồi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 154: Tại sao lại sờ tôi không được!