Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chồng Ma Của Em

Nhất Lộ Hoan Ca

Chương 219: Người sống mặc đồ người c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219: Người sống mặc đồ người c·h·ế·t


Cô ấy đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng vẫn cứ hôn mê mãi.

“Đồng Đồng! Mau tránh ra!” Đường Tuyết hét lớn: “Đừng tưởng móng tay của cô ấy không dài thì không sao, vừa nấy cô ấy cào tôi bị thương rồi đấy!”

Tôi lại nhìn về phía con lệ quỷ đang móc cổ dưới lưỡi giáo, lệ quỷ gào thét xé gan xé thịt: “Tôi không kết hôn! Tôi phải g·i·ế·t các người! Tôi không kết hôn! Tôi không muốn bị c**ng b*c, tôi không muốn…

Tiêu Tiểu Nguyệt hôn mê tại chõ.

Tôi vẫn không động đậy, bởi vì Cẩu Đản và Túy Hoa đã đứng chăn trước mặt tôi, hai người họ đang vung thanh giáo của mình.

“Tôi không muốn dọa các cô sợ” Tôi không muốn nói nhiều, nên đứng dậy đi qua chỗ Tiêu Tiểu Nguyệt.

Chương 219: Người sống mặc đồ người c·h·ế·t

Tôi không hiểu về Minh hôn, lần trước, khi tôi bị ép phải làm Minh hôn là do thây âm dương có mục đích, chứ không phải Minh hôn chính thống, có lẽ Minh hôn phải giống như Tiêu Tiểu Nguyệt, nhưng khi tôi thấy người sống và người c·h·ế·t ăn vận giống nhau như thế này, tôi bỗng thấy nó là tượng trưng của điềm gở.

Đường Tuyết cứ ôm lấy tôi như vậy, tôi căn bản không tài nào động đậy được, cũng không biết bây giờ đám người ở núi Chu Phong đang ở đâu, tôi bắt buộc phải nhanh chóng rời khỏi đây mới có thể bảo vệ được gia đình này.

“Tốt quá! Đồng Đồng, tôi biết là cô không phải người tuyệt tình như thế mà!” Đường Tuyết vui mừng kéo tôi chạy khỏi phòng.

“Nhưng người nhà bên kia sắp tới đón dâu rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”

Tôi lâm vào vòng xoáy tiến thoái lưỡng nan.

“Chú béo Tiêu Cường 4á?” Tôi ngạc nhiên: “Nhưng nhìn chú béo tốt lắm mà..”

“Thôi được rồi, cô đừng khóc nữa” Tôi an ủi Đường Tuyết: “Không phải tôi thấy c·h·ế·t không cứu, không phải tôi không giúp cô, mà là tôi có nôi khổ, cô có thể tin tưởng tôi không?”

“Tồi cũng thấy chú ấy tốt, nhưng Tiểu Nguyệt nói, bố cô ấy thường xuyên đánh đập cô ấy, còn dùng roi quật cô ấy nữa, cả nhà chỉ có mỗi cô cô ấy đối xử với cô ấy tốt nhất thôi, nhưng nghe nói thần kinh cô của cô ấy có chút vấn đề nên cứ ở nhà cô ấy mãi, bố cô ấy cũng suốt ngày đánh đập, mảng chửi cô của cô ấy, Tiểu Nguyệt nói, người làm Minh hôn lần này là con trai của một ông chủ đất nào đó, bên họ chỉ rất nhiều tiên, nếu làm hỏng…”

Đường Tuyết không nhìn thấy lệ quỷ, cũng không nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, để cô ấy không nghỉ ngờ, tôi đành dời ánh mắt nhìn lệ quỷ đi chỗ khác: “Cô ấy không sao, có lẽ vì mặc áo cưới Minh hôn lên người nên tinh thần có chút vấn đề”

Cửa mở ra, Đường Tuyết đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Tiêu Tiểu Nguyệt đuổi theo chúng tôi khắp phòng, mái tóc dài rối bù, trên người mặc một chiếc váy cưới màu đỏ, giống hệt chiếc váy cưới chúng tôi nhìn thấy trong phòng gã b**n th**, ngay cả trang sức đội đầu và vòng tay, vòng chân cũng giống, Tiêu Tiểu Nguyệt và thi thể trông như sinh đôi vậy.

Túy Hoa run rẩy nhét một chiếc bình vào trong tay tôi: “Bôi thuốc cho cô ấy, bị lệ quỷ cào sẽ trúng độc đấy”

Tôi không dám chậm trễ nửa giây, vội vàng chạy qua đó: “Đường Tuyết, cô bị cào ở đâu?”

Tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, mà chỉ nói: “Tôi hiểu một chút về… ờm… phương diện thần linh ma quỷ”

Tôi đẩy Đường Tuyết sang một bên, nhưng tôi không tránh được.

“Không đâu, đỡ hơn lúc nấy nhiều rồi.”

người đàn ông đó là câm thú!” Lệ quỷ gào lớn.

“Đồng Đồng” Cẩu Đản vụt tới như một cơn gió: “Mau đi xem tình hình của Tiêu Tiểu Nguyệt!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không thể để cho Tiêu Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài được, Túy Hoa tiện tay đóng cửa lại.

“Tôi không muốn đi! Người đàn ông đó… (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Tuyết ngây người vén tay áo lê, cánh tay cô ấy có một vết xước vừa dài vừa đỏ vừa sâu, tôi mở chiếc bình mà Túy Hoa đưa cho tôi, sau đó bôi toàn bộ thuốc trong bình lên tay Đường Tuyết: “Đau không?”

“Tôi phải g**t ch*t các người!” Tiêu Tiểu Nguyệt đầu bù tóc rối xông về phía chúng tôi.

“Đồng Đồng, cô sao vậy?” Đường Tuyết nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Sự chú ý của Đường Tuyết cũng không đặt trên người tôi, cô ấy vừa mở cửa vừa nói: “Hôm nay cô của Tiểu Nguyệt phải làm Minh hôn. Dựa theo phong tục Minh hôn ở chỗ bọn họ, người thân cần phải cầm bài vị của cô ấy để tiến hành Minh hôn, sau đó đối phương nhìn trúng Tiểu Nguyệt, nên bảo Tiểu Nguyệt cầm bài vị, mười hai giờ đêm nay sẽ cử hành nghi thức, Tiểu Nguyệt ngồi trong phòng trang điểm không sao, nhưng khi cô ấy mặc quần áo Minh hôn lên thì…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có tôi có thể nhìn ra gương mặt Tiêu Tiểu Nguyệt toàn là vết xước, hai mắt hăn vết lệ, đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa quỷ và người.

Chuẩn bị trước tâm lý?

“Không biết, chắc là một ngày.” Tôi từng bị lệ quỷ nhập, vậy nên tôi biết nó rất đau đớn, dâu sao thể chất của tôi và Tiêu Tiểu Nguyệt cũng khác nhau, có lẽ cô ấy sẽ càng khó chịu hơn tôi khi bị lệ quỷ nhập thân, thời gian hồi phục cũng sẽ kéo dài.

Huống hồ, Tiêu Tiểu Nguyệt lúc này còn bị lệ quỷ nhập nữa chứ.

Nhưng chuyện nhà Tiêu Tiểu Nguyệt sao tôi có thể quản được chứ…

Ngay cả cô gái thần kinh hỗn loạn cũng có thể nhìn ra sự bất thường của tôi.

“Tôi không muốn bị bọn họ bán cho người khác để c**ng b*c, cầu xin cô đấy, cầu xin cô cứu tôi, cầu xin cô thay đổi nộp đơn kêu oan đi quỷ sai đại nhân!” Lệ quỷ cũng tưởng tôi là quỷ sai, nên vừa khóc vừa nhìn về phía tôi.

“Bao giờ cô ấy có thể tỉnh lại?”

Nghe Cẩu Đản nói vậy, chắc chăn tình hình rất nghiêm trọng, tôi nói với Đường Tuyết: “Đừng khóc nữa, tôi qua đó với cô.”

Con lệ quỷ này chính là hồn ma tôi nhìn thấy trên tầng hai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cẩu Đản nói với tôi: “Tiêu Tiểu Nguyệt bị lệ quỷ nhập rồi.

Đường Tuyết đổ dồn mọi sự chú ý lên người Tiêu Tiểu Nguyệt, nên không chú ý tới cánh cửa, cô ấy kéo tôi chạy khỏi Tiêu Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt như bị điên vậy! Bồng dưng biến thành cái dạng này!”

“À, không có gì, cô mở cửa đi” Tôi lắp bắp nói.

Đường Tuyết sững sờ: “Vừa… vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Có phải lệ quỷ đã biết mình bị gã b**n th** kia c**ng b*c hay không?

Móng tay như thế kia còn chưa dài á?

“Tiểu Nguyệt!” Đường Tuyết hét lớn kéo tôi tránh khỏi Tiêu Tiểu Nguyệt.

“Đồng Đồng, Tiểu Nguyệt sao rồi” Đường Tuyết đi về phía tôi.

Đường Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Đồng Đồng, bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin cô giúp đỡ thôi, tôi không thể kể với người nhà của Tiểu Nguyệt được, bởi vì bọn họ..”

Bán cho người khác? Lệ quỷ muốn nói với tôi răng mình không muốn làm Minh hôn sao?

Tầng hai là tâng dành cho khách ở, phòng của Tiêu Tiểu Nguyệt và Đường Tuyết năm ở tầng ba, tôi và Đường Tuyết chạy lên tâng ba, Đường Tuyết chạy tới trước cửa một căn phòng bị khóa ngoài, cô ấy lấy chìa khóa ra: “Đồng Đồng, cô phải chuẩn bị trước tâm lý nhé”

“Nhưng hôm nay cô liên tục lặp đi lặp lại rằng cô là người theo chủ nghĩa vô thần”

Căn phòng phát ra những âm thanh chói tai của lệ quỷ, lệ quỷ bị giáo của Cẩu Đản lôi ra khỏi thân xác của Tiêu Tiểu Nguyệt rồi ngả quật ra đất, lưỡi giáo ngoäc vào cổ của lệ quỷ.

Đường Tuyết cúi đầu nhìn cánh tay mình, rồi lại nhìn chiếc bình trong tay tôi, cuối cùng, cô ấy hỏi tôi: “Đồng Đồng, rốt cuộc cô là ai vậy?”

“Tôi phải g**t ch*t các người!” Tiêu Tiểu Nguyệt gào ầm lên, móng vuốt dài khoăm vung lên chạy thẳng về phía chúng tôi.

“Hả?!” Tôi kinh hãi hét lên.

Tôi vô thức nhìn về phía Cẩu Đản.

Đường Tuyết nói: “Lần này tôi tới đây để giúp Tiểu Nguyệt làm phù dâu, nếu cô ấy không tỉnh lại, vậy thì cuộc giao dịch này coi như đổ bể rồi, bố cô ấy nhất định sẽ đánh c·h·ế·t cô ấy!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cẩu Đản nói với tôi rằng mình qua đó xem tình hình của Tiêu Tiểu Nguyệt ra sao trước, còn tôi ở lại đây trấn tĩnh Đường Tuyết bình ổn trở lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 219: Người sống mặc đồ người c·h·ế·t