Chồng Ma Của Em
Nhất Lộ Hoan Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 310: Từ chối cực liệt
Anh trừng mắt nhìn tôi, sau đó cài lại từng cái cúc áo sơ mi bị tách ra trong trận quấn lấy nhau vừa nãy của tôi và anh ấy. Anh ấy quay trở lại là một cậu chủ Lãnh Mạch lạnh lùng cẩn thận: “Lát nữa tôi sẽ quay lại lâm hạnh em”
€ó lẽ Lãnh Mạch cũng có suy nghĩ giống như tôi, lúc này anh ấy cũng không hề nhượng bộ.
“Anh nói chút chuyện với cô ấy” Lãnh Mạch lạnh lùng trả lời, sau đó đi xuống tầng dưới. Tôi không muốn xuống, anh ấy dùng năng lực của mình để kéo tôi xuống dưới tâng mà không ức h**p người như vậy!
Tôi gồng mặt lên: “Cả ngày tôi suy nghĩ lung tung? Tôi tận mắt mình thấy anh hôn Minh Vương ở trong quán rượu, như vậy có tính là tôi suy nghĩ lung tung không?”
E răng đây là lần đầu tiên anh ấy kiên cường như vậy khi ở trước mặt Minh Vương. Hàn Vũ vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra kinh ngạc đến nỗi chiếc khăn bông rơi xuống đất.
Nếu như có cảm giác thì tôi sớm đã đáp lại sự theo đuổi của cô ấy rồi. Em nói xem, cả ngày em suy nghĩ lung tung gì vậy?”
“Ha ha ha!” Tôi cười lên với anh ấy: “Nói như kiểu tôi thèm thuồng lắm ấy”
tường, phun ra một ngụm máu tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh!” Minh Vương tức giận dậm chân: “Trước kia anh dịu dàng với em như vậy, lẽ nào không phải là vì đã đón nhận em rồi sao?”
“Không phải sao? Có phải tôi đang làm phiền hai người đúng không? Có phải tôi không nên nhìn thấy đúng không? Có phải tôi… m1” Anh ấy không cho tôi nói nữa mà đến gần hôn tôi.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, cảm xúc của Minh Vương bắt đầu trở nên bất ổn. Không gian dần dần biến dạng, nếu như Minh Vương tức giận thì cả ba chúng tôi sẽ c·h·ế·t mất.
Điều chủ yếu là tôi bị cưỡng ép nên đành kéo dép lê đi ra ngoài cùng anh ấy với vẻ không hề tình nguyện cam lòng.
“„” Quả thật tôi đã bị kinh ngạc ba giây: “Anh còn sợ bị cô ấy cưỡng h**p sao? Anh cũng biết sợ à”
phủi tay, Hàn Vũ bay ra ngoài, ngã đổ bàn ăn rồi đập lên tường. Bức tường cũng bị anh ta đâm vào thành một vòng xoáy lớn, Hàn Vũ trượt xuống.
Anh ấy hôn tôi đến nỗi ý thức rời rạc đi rồi mới bắt đầu không an phận mà dụi vào tôi. Loại sinh v*t đ*n *ng này cưỡng hôn người ta mà không nói lời nào thì thôi đi, bây giờ còn không nói lời nào mà đã “cứng” lên rồi. Thật kinh khủng!
anh và cô ấy”
“„ Tôi không nhịn được mà bật cười. Anh ấy thật sự sợ tôi lại hiểu lâm anh ấy cho nên mới đưa tôi xuống tầng, để tôi ở bên cạnh anh để tôi không suy nghĩ linh tinh nữa.
Tôi ú ớ không nói lên lời, để mặc cho anh ấy vén chiếc váy đến ngực, sau đó hôn chỉ chít lên cơ thể của tôi.
Cuối cùng tôi vẫn không chống cự nổi lời dụ dỗ uy h**p với dáng vẻ dễ thương trẻ con của anh ấy.
“Minh Vương à, cô hiểu lầm rồi” Hàn Vũ lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Ý của Lãnh Mạch là bây giờ tình cảm của hai người đang trong giai đoạn phát triển, cũng cần phải tiến dân dân từng bước một. Minh Vương à cô cũng biết tính cách của Lãnh Mạch rồi mà, cô Minh Vương đừng quá sốt ruột. Thật ra trong lòng Lãnh Mạch cũng có tình cảm ái mộ, nếu không tại sao anh ấy có thể đối xử với cô tốt như vậy? Chuyện tình cảm không thể nào quá gấp gáp muốn có kết quả ngay được, nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng nhỉ, anh Minh Vương”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc: “Đi xuống cùng với tôi, tôi sợ bị Minh Vương cưỡng h**p.”
“Đồ phụ nữ c·h·ế·t bầm” Anh ấy bóp lấy mặt tôi, vân dùng sức mạnh như vậy, tôi đau đớn đẩy tay của anh ấy ra. Anh ấy nở nụ cười, giọng nói nặng nề chôn vùi nơi cổ tôi: “Em đừng tức giận với tôi, em tức giận cùng với tôi thì tôi sẽ rất khó chịu, khó chịu ở chỗ này này”
“Phụ nữ thật phiền phức, vô duyên vô cớ thay đổi vẻ mặt rồi còn đến dụ dỗ đàn ông “Anh ấy thấy vẻ mặt của tôi tốt lên một chút thì lại bắt đầu: “Rõ ràng hoàn toàn không có chuyện gì cả mà lại bị em suy đoán ra. Tôi và Minh Vương có thể có chuyện gì? Sao tôi có thể có cảm giác gì với cô ấy được?
Tôi đẩy anh ấy ra khỏi cơ thể mình, anh ấy ngồi trên mép giường, từng giọt sương mù ái tình ướt át nơi khóe mắt vẫn chưa tan biến hết. Anh ấy hơi ngẩng ra, trông vô cùng đáng yêu. Tôi không nhịn được mà hơi buồn cười, nói lẩm bẩm với anh ấy: “Anh còn ngẩn ở đó làm gì? Còn không mau đi hầu hạ quý bà Minh Vương của anh đi. Cẩn thận không bằng ý đồ của cô ấy, cô ấy cưỡng h**p anh đó!”
khách dưới tầng: “Mạch à, anh đi đâu vậy? Em đi tắm xong ra thì không thấy anh nữa, lẽ nào anh đi đến phòng của người phụ nữ này sao?”
“Tôi cân anh chen miệng vào à?” Minh Vương.
Tôi lại ngẩn ra một lần nữa.
“Anh nói rằng, cho đến bây giờ chúng ta đều độc thân với nhau và cũng chưa từng nói muốn ở bên cạnh nhau.” Lãnh Mạch vẫn nói những lời không hề sợ hãi: “Lạc Nhu, em thích anh là vinh hạnh của anh, nhưng ít nhất anh cũng có thể có sự lựa chọn của mình. Huống hồ tình cảm của anh và cô ấy rất đơn thuần, anh đã nói với em từ trước rồi, em thật sự không cần lúc nào cũng phải nhằm vào.
“Anh b*p ch*t rồi thì tốt!” Tôi cố găng dùng sức để rút bàn tay đang đặt ở trên ngực anh ấy về, nhưng lửa giận của tôi không còn lớn như vừa nãy nữa: “Sao mà tôi biết được trên trái tim của anh khắc tên của ai? Anh moi nó ra đi, moi ra để tôi xem nào.”
“Đồ phụ nữ đáng ghét, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Em ghen với tôi có nghĩa là em thích tôi, không phải sao? Vậy mà còn tức giận quanh co lòng vòng, để tôi hôn em” Anh hạ thấp giọng cười.
Cái cảm giác này giống như sau khi anh ấy đi ra khỏi căn phòng này thì sẽ không còn thuộc về tôi nữa, anh ấy sẽ không quay trở lại nữa… (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi tiếp nhận ánh mắt của Minh Vương: “Con c·h·ó lo lắng sẽ nhảy ra khỏi tường. Minh Vương à, cô đừng tưởng cô pháp lực vô biên, cao cao tại thượng là có thể kiểm soát được tình cảm của tất cả mọi người. Điều mà đàn ông không thích nhất chính là bị phụ nữ uy h**p dọa dẫm”
Nhưng c·h·ế·t thì c·h·ế·t, dù sao như vậy còn hơn là phải khom lưng khuyu gối, cẩn thận dè dặt mà hầu hạ cô ta cô thật tốt.
Tôi ngẩn người ra: “Làm gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Vương nhìn chăm chằm vào Lãnh Mạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết nếu như có thời gian để triệu hồi Quỷ thần ra thì có thể đánh một trận với Minh Vương không…
“Xi, cút ra ngoài đi!” Tôi tiện tay câm một cái gối ném về phía anh ấy. Anh ấy bắt lấy nó một cách nhẹ nhàng rồi ném quay trở lại trúng vào.
mặt tôi. Đợi đến khi tôi nổi giận lấy cái gối ra thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.. Tôi dân dần có chút mê mẩn. Ngôn Tình Sủng
“Dường như giữa anh và em cũng không có mối quan hệ đặc biệt nào nhỉ, Lạc Nhi” Anh ấy đột nhiên nói.
Trong nháy mắt, hai người chúng tôi bừng tỉnh.
Lãnh Mạch đột nhiên dừng lại ở trước cửa, anh ấy quay đầu lại: “Nhóc con, đứng lên”
Minh Vương rất không vui: “Anh có chuyện gì mà nói với cô ấy, giữa hai người ngoại trừ là người giao ước ra thì dường như không còn mối quan hệ đặc biệt nào khác.”
“Trước đây anh đều dịu dàng với phụ nữ, lẽ nào anh đều đón nhận tất cả phụ nữ sao?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lẽo.
“Là cô ấy nhân lúc tôi không để ý thì hôn rôi”
“Mạch, anh nói gì vậy?” Gương mặt của Minh Vương lập tức trở nên u ám.
Nói rồi anh ấy lại kéo tay của tôi đặt lên lòng ngực trái của anh ấy.
Cả tôi và Lãnh mạch đều trở nên căng thẳng.
Vẻ mặt của tôi lập tức đỏ bừng lên, có cảm thấy chột dạ vì bị anh ấy phát hiện mình yêu thầm.
Vào lúc này mà chọc phải Minh Vương thì chắc chắn sẽ c·h·ế·t mà không nghỉ ngờ gì cả.
“Nhanh lên” Anh ấy nhíu mày, gương mặt nhăn lại thành một đứa nhóc chịu ủy khuất: “Bây giờ tôi không đánh lại cô ấy, cô ấy mà đánh ngất tôi rồi cưỡng h**p tôi thì phải làm sao? Em đi xuống cùng với tôi, nếu như cô ấy đánh ngất tôi thì em cướp lấy tôi trước cô ấy.”
Dần dần cơ thể tôi và anh ấy cũng nóng bừng lên, nhưng giọng nói của Minh Vương đột nhiên vang lên từ phòng khách dưới tầng: “Mạch à, anh ở đâu vậy?”
Lãnh Mạch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi né tránh ánh mắt anh ấy, cúi đầu nhìn xuống dưới đất.
Tôi và Minh Vương đều kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Vương ngước cổ lên nhìn ở trong phòng.
Lãnh mạch vừa gặm trên xương quai xanh của tôi vừa nói: “Cùng lắm thì tôi để em hôn tôi thêm vài lần, lấn át mùi vị của cô ấy thành của em có được không?”
Anh ấy lập tức cứng đờ lại, vẻ mặt trở nên lúng túng: “Em nhìn thấy rồi à”
Tôi ngây ngốc nhìn Lãnh Mạch.
Chương 310: Từ chối cực liệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.