Chồng Ma Của Em
Nhất Lộ Hoan Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 332: Sao anh ta không đi diễn xuất đi “ai”
Đây không phù hợp với phong cách của Sỉ Mị, anh ta còn chưa có lười đến nỗi năm xuống ngủ tùy chỗ tùy lúc đâu, chỉ sợ là đúng như những gì Lãnh Mạch nói thôi, một đaø.€hu Phong Sơn kia tôi căm vào trên ngực anh ta đã-làm anh ta trọng thương rồi.
Vẻn vẹn chỉ là vài giây đồng hồ đối mặt như thế, Lãnh Mạch với Si:Mi đã nhìn thấu thực lực thực sự của đối phương, tôi ở chung với Si Mị một lúc vậy rồi tôi cũng không nhìn ra vấn đề của anh ta, còn lo lắng đề phòng sợ rằng anh ta nhân cơ hội g·i·ế·t tôi nữa.
Tôi thất thần nhĩñ’anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôi, đúng là người có thực lực có khác mà…
Mặc kệ ảnh ta.
“Đến xu thế cô cũng không có xu thế, muốn dáng người cũng không có dáng người, không nghĩ tới lại còn có người đàn ông nào thích” Si Mị bắt đầu tìm lời nói mócs*Tôi còn tưởng răng cô cũng chỉ có thể thầm mến ñ6ười đàn ông Minh Giới xấu muốn c·h·ế·t kia chứ. Hiếm. thấy nha, người bạn học kia của cô chắc chăn là chữa tỉnh ngủ nên bị mờ mắt rồi, hay là đầu bị hỏng vậy? Vậy mà lại thích cô, đúng là không thể tưởng tứợng nổi mà.”
Hít sâu, lại hít sâu lần nữa, tôi không tức giận, †ôi không tức giận với người hèn hại! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng nói chỉ trích xung quanh càng nặng hơn, bên cạnh có bán lạp xưởng hun khói, sữa đậu nành, tôi bước nhanh qua mua cho anh ta mười cái lạp xưởng hun khói thêm hai chén sữa đậu nành rồi ném cho anh ta: “Ăn đi! Ăn còn không chặn nổi nét mặt của anh mài”
Anh ấy xoa xoa đầú1ôi: “Anh ta không uy h**p được em đâu, bây giờ một phần công lực anh ta cũng không có, không cần sợ anh ta đâu, nếu như anh ta dám đụng vào em, enfeứ chơi c·h·ế·t anh ta đi”
Ánh mất của Lãnh Mạch lạnh như băng, đối diện với ánh mắt của Si Mi.
Má ơi, tôi đây là phạm phải thần linh gì rồi? Bất luận như thế nào đều không ném được anh ta!
Si Mị hài lòng, hút một ngụm sữa đậu nành, được lợi nên khoe mẽ: “Cô nhóc lùn, cô làm mọi người tức giận rồi, quả nhiên là người xấu nhiều tác hại mà”
Bản thân Sỉ Mị ngồi xuống bền cạnh, ăn lạp xưởng hun khói cả một miệng lớn, một dáng vẻ rất thích tôi không quen nhìn anh nhưïíg không thể nào bỏ được, biểu cảm của anh ta phøng phú như vậy, sao lại không theo diễn xuất đi chứ mẹ nó!
Bầu không Khí lập tức căng thẳng.
Một lát sau Si Mị chắc là cảm thấy chán rồi, cài lại cúc áo trong, đứng bên cạnh tôi: “Làm sao, sáng sớm đã chuẩn bị đi gặp bạn học người tình bé nhỏ kia của cô à?”
Sau đó liền nghe:được có người ở:trên đỉnh đầu tôi nói: “Cô nhóc lủn, chân ngắn nhữ vậy mà chạy nhanh thế”
Sĩ Mị nói thầm: “Nếu như tôi muốn chơi c·h·ế·t cô thì vẫn đơn giản như cũ đó, người yêu nhỏ đáng c·h·ế·t kia của cô thì biết gì chứ!”
“Bé con, anh đi: đây.” Lãnh Mạch nói.
“Tôi cũng không phải bảo mẫu của anh! Đừng kéo tôi! Cút đi!” Tôi nổi giận, dùng sức hất anh ta ra, tức giận bỏ đi.
Cho nên là anh ta đến chỗ của tôi để dưỡng thương sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Xe buýt tới, tôi thừa dịp Si Mị đang đứng ăn cái gì đó, bước dài bước lên xe buýt, tôi vừa mới lên thì cửa xe buýt{ại đóng lại, cho dù tốc độ của Sỉ Mị có nhanh thế nà6:cũng không thể nào đuổi kịp tôi, tâm trạng tôi vưÍ-sướng đi đến đắng sau tìm một chỗ ngồi.
Chương 332: Sao anh ta không đi diễn xuất đi “ai”
Trên mặt Si Mị đều tràn đầy hơi thở c·h·ế·t chóc.
“Tỉnh ngủ rồi;nên nhàm chán” Anh ta uể oải, hai tay gối lên cái ót, “Cài vào! Anh mặc quần áo của người khác thì không nói đi, nhưng mã có thể nào cài nút áo đàng hoàng không hải! Anh thích đùa giỡn lưu manh thì đừng nhận quen tôi, mất mặt lắm!” Đã có rất nhiều người nhìn về phía bên này rồi, đều chỉ trỏ về phía lồng ngực tr*n tr** của Sỉ Mị, đều nói người này ở mùa hè sao không mặc quần áo/vô cùng lưu manh.
Quả thật anh ấy cũng nán lại lâu lắm rồi, hi vọng là Hàn Vũ không xảy ra việc gì.
“Cài không được cái áo trong này của Lãnh Mạch, mặc khó chịu lắm, cô cài giúp tôi đi” Si Mị nói.
Không chỉ cố như thế, Si Mị còn đổ thêm dầu vào lửa nhẹ nhàng năm chặt tay áo của tôi, vô cùng đáng thương nồi; “Tôi rất đói đó, xin hãy bố thí chút thức ăn đi mà “- Mẹ nó chứ tôi thật muốn cởi giày ném vào mặt Sỉ Mị! Sao tôi lại không biết công phu mặt dày của anh ta lợi hại đến vậy chứ!”
Anh ta cũng đi theo, lại bắt đầu dùng dáng vẻ ánh mắt biểu cảm như bị chủ nhân vứt bỏ, giống hệt như người vợ nhỏ suốt ngày bị tôi ngược đãi vậy, bởi vì đẹp trai quá nên trái ý trời, người chung quanh bắt đầu chỉ trỏ vệ hướng tôi, nói cái gì người tuổi trẻ bây giờ không biết quý trọng bạn trai mình, nói cái gì nà bạn trai đẹp trai như vậy thời buổi này còn nghe lời bạn gái đến thế, dịu dàng hiếu thuận như vậy thật sự là quá là hiếm thấy mà.
“Sao anh lại đến đây?” Là Si Mị, tóc ngắn màu đỏ rối tung dựng thẳng, giống hệt như ổ gà, mặc áo Sơ mi trắng, cúc áo trên áo bên trong mở hết ra, cái áo trong này lại là của Lãnh MạchI” Tôi tức giận: “Anh làm gì vậy? Anh mặc quần áo trong của Lãnh Mạch để làm gì! Anh đi theo tôi làm gì!”
Lông mày Lãnh Mạch cứng lại, cười lạnh: “Một người bị trọng thương đến nỗïi:hơi thở với ẩn thân cũng không dùng được, chỉ có thể biến thành hình dạng thật của tà thuật, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu để cười nhạo người khá£nữa”
Tôi ngâm ñga một bài hát rồi đi lên lầu, anh ta vẫn không có đứổi theo, tôi ở chỗ cầu thang lên lầu vụng trộm nhìn xưống một chút, anlrta lại năm xuống trên ghế sa lóñ, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi.
Tôi quay đầu lại.
Tôi tức giận mãi nhìn ngoài cửa sổ không để ý tới anh ta, trên đường đi anh ta đều đang nói tôi xấu, dáng người chênh lệch, không ai thèm, còn nói Lãnh Mạch chỉ chơi đùa với tình cảm của tôi thôi, phiền đến nỗi tôi muốn đánh người!
, chính chủ đã trở về rồi” Si Mị nở một nụ cười khiêu khích.
Thân thể của Si Mị cứng lại một lát, không nói lời nào.
Rõ ràng đây chính là cố ý trêu chọc tôi, tôi nguýt anh ta một cái, quay người không để ý tới anh ta.
“Một phần công lực cũng khống có? Nhưng lúc trước anh ta g·i·ế·t đám lưu manh rấtTợi hại mà” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khí quyết định xong rồi, tôi đi tìm đồ tiến công rồi lên giừờng đi ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một trạm giữa đường, có một người phụ nữ ôm một đứa bé bước lên xe, vừa vặn đi ngang qua chỗ của chúng tôi, tôi không để ý, ngược lại thì cô ta lại chỉ vào tôi kêu to lên: “Là cô saol”
Trọng thương đến hơi thở với ẩn thân đều không dùng được, chỉ có thể biến thành hình dạng thật của tà thuật? Đối với bọn người như anh ta mà nói thì biến thành hình dạng thật của tà thuật có ý nghĩa là anh ta không còn chút năng lực nào.
Trong lúc ở chỗ này chờ anh ấy … Đi đến chùa Linh Ẩn xem thử một chút vì sao hộp phong ấn huyết khế lại ở chỗ này của tôi, chắc chắn là chùa Linh Ẩn sẽ có đáp án.
Tôi trở về phòng ngủ.
Mặc dù chùa Linh Ẩn ở ngoại ô, nhưng cách nội thành của chúng tôi cũng không tính là quá xa, chỉ cần ngồi một chuyến xe buýt là có thể đến được rồi, lúc ở chỗ trạm chờ xe buýt có một người vỗ vai tôi.
Sáng sớm ngày kế tiếp tôi thu dọn đồ xong thì đi xuống lầu, Si MÍ,vãn còn đang ngủ, đúng thật là xem nơi này của tôi thành nơi dưỡng thương mà, tôi yên lặng liếc mắt, bây giờ là lúc tốt nhất để g·i·ế·t Si Mị nếu bỏ lỡ lúc này đến khi anh ta dưỡng thương xong rồi, có lẽ ngược lại là anh ta sẽ g·i·ế·t tôi, đến lúc đó, Si Mị lại trở thành vấn đề lớn lần nữa.
Hôm nay gặp được Lãnh Mạch, lòng cũng có hơi an ổn hơn, mặc dù anh ấy bị hạn chế ở Minh Giới không thể thường xuyên xuất hiện, nhưng có thể nhìn thấy anh ấy như vậy cũng đủ rồi.
Quả thật tôi muốn nói là anh tấkhông có đi ra ngoài bằng nửa thân trần thì cũng khổng tệ rồi.
“Anh có phiền hay không vậyf’-Tức c·h·ế·t tôi rồi, thật muốn che lại cái mồm thối này⁄“của Si Mị mài “Tôi đói rồi” Đột nhiên anh ta thaý“đổi lời nói, kéo tay tôi: “Đi mua thức ăn thôi.”
“Công phu bên ngoài thôi.” Lãnh Mạch hừ lạnh một tiếng, liền biến mất. . ngôn tình hài
Giằng co một hồi, một lần nữa Si Mị uể oải ngã xuống lại trên ghế sỗ-pha: “Trong trạrg thái hồn phách cũng vẫn còn kiêu ngạo với tôi như vậy, không thèm để ý đến anh nữa”
Suy nghĩ của Si Mị cũng kì lạ quá rồi đó.
Tôi đứng ở cầu thang hồi lâư,,sau đó đi ra cửa.
Bây giờ tôi không tin anh ta, tôi tin Lãnh Mạch: “Anh cứ tiếp tục giả bộ-đi, chẳng trách vì sao anh vẫn luôn luôn không g·i·ế·t tôi, hoá ra là không g·i·ế·t được tôi sao, ha hai”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.