Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207
Lê Tiêu xin nghỉ nửa ngày, giữa trưa tùy tiện kiếm ít đồ ăn, đồ cần dùng trong phòng bếp anh đều chuẩn bị đầy đủ hết, còn mua gạo và bột mì.
An An đã ngủ ở trong lòng Giang Nhu, Lê Tiêu đi đun nước ấm, vội vàng rửa mặt rồi trở về phòng.
Giang Nhu không đợi Chu Kiến hỏi, đã chủ động nói tình hình trong nhà cho anh ta, "Sức khỏe của thím nhìn càng ngày càng tốt, lần trước tôi đi thăm thím ấy, thím còn làm đậu hũ ở nhà, đứa nhỏ trong bụng vợ cậu là đứa rất mê xem hát, chỉ thích nghe thím hát hí khúc, mỗi lần thím vừa cất giọng hát, nó sẽ vui vẻ, cực kỳ cổ vũ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nhu cười nói: "Cũng không phải đưa hết cho cậu, vợ cậu nói có một nửa cho chúng tôi."
Trong phòng còn có một cây quạt điện đứng, có hơi cũ, nhưng đồ vẫn tốt, Giang Nhu mở nấc hai.
Giang Nhu nhìn thoáng qua, gọi thêm hai món điểm tâm ngọt cho An An và Lê Hân.
"Sức khỏe của vợ cậu cũng tốt, ăn được, con trai cậu gần đây trông cao hơn một chút, nói chuyện cũng lưu loát. Còn có anh vợ cậu, thường xuyên đến nhà các cậu thăm chừng, không ai dám khi dễ bọn họ."
Lê Tiêu đứng dậy cầm thực đơn đi trả tiền.
Lê Tiêu cầm thực đơn trên bàn chọn đồ ăn, sau khi chọn sáu món thì cho Giang Nhu xem, hỏi còn cần cái gì không?
Khi khoảng năm giờ, Lê Tiêu đã trở lại, nói buổi tối đi ra ngoài ăn, cả nhà bọn họ với Chu Kiến.
Buổi chiều Lê Tiêu đi ra ngoài làm việc, Giang Nhu bèn cùng Lê Hân thu dọn một phen, sau đó đi đến chợ đồ si trong miệng Lê Tiêu đi dạo, mua một ít đồ có thể sử dụng.
Lê Tiêu thanh toán tiền lại đây, thì nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, hỏi một câu, "Đang nói cái gì vậy?"
Cô nhóc đi qua đi lại ở trên giường, Giang Nhu phải đi tóm cô bé, đặt ở trên đùi nâng lên hạ xuống, cô nhóc túm lấy hai cánh tay của mẹ, cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn anh một cái, khó hiểu nói: "An An ăn không hết đâu, em định ăn chung một phần với con bé."
Giang Nhu quả thật có hơi khát, cầm lấy cái ly uống một ngụm.
Chu Kiến đã tới, chiếm một cái bàn, nhìn thấy Giang Nhu cười nhe hàm răng trắng, "Chị dâu."
Anh cầm một ấm trả trong tay, sau khi ngồi xuống rót một ly nước cho Giang Nhu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Hân buồn cười ngửa ra sau.
Lòng hiếu kỳ của An An rất nặng, sau khi bước vào quán ăn náo nhiệt, ở trong lòng Giang Nhu duỗi cổ ra nhìn, thấy dì nhỏ chặn cô bé, còn dùng tay nhỏ bé gạt người ta ra.
Giang Nhu cười cười, "Bọn họ cũng rất nhớ cậu, lúc tới đưa cho tôi nửa túi da rắn thịt muối, nói cậu thích ăn cái này." Vẻ mặt Chu Kiến bất đắc dĩ, "Sao mang nhiều vậy? Thật phiền chị dâu."
Chương 207
Chu Kiến ở bên cạnh lặp lại lời nói vừa rồi cho anh nghe.
Lại là Lê Tiêu lái xe, đi một đường xa mới đến, là một quán nhỏ ruồi bay cũng chẳng để mắt tới, từ bên ngoài nhìn vào rất bình thường, nhưng sau khi vào thì phát hiện có rất nhiều người.
Lê Tiêu bình tĩnh nói: "Ăn không hết thì anh ăn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Được rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhanh đồ ăn đã lên, lên trước chính là món điểm tâm ngọt, Giang Nhu phát hiện thêm một phần, Lê Tiêu trực tiếp đặt phần dư tới trước mặt Giang Nhu.
Trong phòng Giang Nhu giăng thêm màn, là cô mua hồi chiều, An An có thể chất dụ muỗi, không có màn ngủ không yên.
Nhưng không phải anh không thích ăn ngọt sao?
Chu Kiến nghe vậy tươi cười trên mặt càng sáng lạn, "Vậy là tốt rồi, tôi ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi nhớ bọn họ."
Bữa cơm này ăn hơi lâu, ăn suốt hơn hai tiếng, khi về đến nhà đã là bảy tám giờ tối, trời đã tối rồi.
Lê Tiêu ở bên ngoài tắm rửa cũng nghe thấy tiếng, khi anh trở lại phòng chỉ mặc quần đùi, chính là cái lúc trước Giang Nhu mua cho anh, dài đến đầu gối.
Giang Nhu bèn ôm đứa nhỏ qua ngồi xuống, bàn dài dựa vào tường, Lê Tiêu tự giác ngồi bên cạnh Chu Kiến, mặt đối mặt với Giang Nhu, Lê Hân thì ngồi bên cạnh Giang Nhu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Nhu vốn tưởng rằng Lê Tiêu phơi nắng đã rất đen, không nghĩ tới Chu Kiến càng đen, anh ta đứng lên nhiệt tình nói: "Mau tới mau tới, em chờ rất lâu mới chiếm được một bàn, đừng nhìn quán này nhỏ, hương vị rất ngon, nơi này là do anh tìm được đấy."
Chu Kiến cười ha ha, "Vậy cũng không ít đâu, không nói tới, anh vợ tôi muối thịt, hương vị cực kỳ ngon." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.