Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 377
Lê Tiêu từ nhỏ tính tình bá đạo, vì năm quả trứng gà, lại tìm anh ta đánh một trận.
Lê Tiêu cong môi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hết cách rồi, Giang Nhu cũng chỉ đành nghiêng người nằm đối mặt anh.
Lê Tiêu không tìm cô bé, mà trực tiếp ôm cô bé lên giường giữa, vỗ một cái, "Được rồi, ngủ đi."
Nói xong lại vùi mình vào trong chăn.
Nói rồi lấy chăn ở giường giữa xuống che cho Giang Nhu.
Giang Nhu nở nụ cười, tay gãy ở trước n.g.ự.c anh, lặng lẽ nói: "Buổi chiều em gọi điện thoại cho thím Vương, nhờ thím ấy thông gió nhà chúng ta, lâu như vậy không về, e rằng cũng mọc cỏ cả rồi."
Lê Tiêu không có nghe, nghiêng người nằm xuống ôm người vào trong lồng ngực, anh cao, sau khi nằm xuống chân đều thò ra ngoài giường.
Giường Giang Nhu ở tầng chính giữa, phía dưới là Lê Tiêu, phía trên là Lê Hân.
Chương 377
Không nghĩ tới bởi vì vết sẹo này, anh ta tìm được người thân của mình, Thẩm Hạ vuốt cái trán, trong lòng rất cảm khái.
Thím Thạch cũng hài lòng, hai đứa con trai đều ở bên cạnh, bà ấy cảm thấy đời người cũng rất viên mãn, ngoài ra không muốn đòi hỏi nhiều thêm.
"Có thể, thực sự không được, chúng ta lại ở khách sạn." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Tiêu và Thẩm Hạ nói chuyện xong trở về, lập tức nhìn thấy chăn của mình bị An An làm rơi xuống đất, cuối giường còn có một chiếc giày con nít màu đen.
Tâm trạng Lê Tiêu dường như không tệ, cúi đầu hôn mấy cái ở trên môi cô.
Lần này trong tàu hỏa, người vui vẻ nhất phải kể tới An An.
Giang Nhu không tán thành, "Cuối năm đặt khách sạn kiểu gì? Quét dọn một chút cũng còn có thể ở, hơn nữa đó cũng là nhà chúng ta."
Lê Tiêu dường như cũng nhớ tới cái gì, cười khẽ một tiếng, đột nhiên tiến đến bên tai Giang Nhu, "Còn nhớ cái giường hay không, động một cái đã vang lên, kỳ thực âm thanh còn rất hay."
Từ sau khi quen thuộc, Kim Đại Hữu cũng khôi phục tính tình hoạt bát trước đây, đặc biệt là bây giờ cậu ta học nghiên cứu sinh ở đại học thủ đô, kiến thức và tầm nhìn đương nhiên không kém, với ai cũng nói chuyện được, mẹ nuôi Thẩm Hạ cũng rất thích cậu ta, bị cậu ta chọc cho cười liên tục.
Tay Giang Nhu nhéo bên hông anh một cái, cười mắng một câu, "Không đứng đắn."
Lê Tiêu thuận thế cởi giày ra chen lên giường Giang Nhu, anh vừa lên, cả người Giang Nhu đã bị chen dán lên tường, cô tức giận đẩy anh một cái, "Ngủ không được."
Cô và Lê Tiêu ở nơi đó cũng để lại rất nhiều hồi ức đẹp.
Khoảng thời gian này mọi người quen thuộc hơn, đặc biệt là Lê Tiêu và Thẩm Hạ, từ khi gặp được thím Thạch, Thẩm Hạ cũng nhớ lại một vài chuyện khi còn bé, anh ta còn có ấn tượng đối với vết sẹo trên trán anh.
Giang Nhu bị cô nhóc ồn ào tới phiền, cuối cùng dứt khoát nằm lên giường giả bộ ngủ. An An nhìn thấy, sau đó trực tiếp đạp giày bò lên giường, "Con muốn ngủ với mẹ."
Bây giờ cô ngủ giường Lê Tiêu, hai mẹ con làm cho giường Lê Tiêu lộn xộn, An An còn lấy viên kẹo nhỏ trong túi mình ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
An An trốn ở trong chăn quậy với Giang Nhu, chỉ còn để lại một cái b.í.m tóc nhỏ ở bên ngoài. Bị cha kéo b.í.m tóc, cô bé cười khanh khách lộ đầu ra, "Cha tới tìm con đi."
Người lớn hai bên đều đồng ý lùi một bước vì đứa nhỏ, ở chung tốt đẹp, không muốn làm khó dễ đứa nhỏ.
Lê Hân nằm ở phía trên nhất còn chưa ngủ, nghe thấy âm thanh, thò đầu ra liếc nhìn phía dưới, vội hỏi: "Chơi cái gì vậy? Dì chơi với cháu."
Đổng Minh Minh mang thai bụng đã rất lớn, không tiện đi xa, chỉ có Thẩm Hạ và cha mẹ nuôi cùng đi.
Anh tức giận đi tới lôi chăn lên giường, kéo b.í.m tóc An An một cái, "Đi ra." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nhìn cũng biết là ai. (đọc tại Qidian-VP.com)
An An ngoác miệng ra, lộ đầu ra khỏi chăn, "Không muốn."
Thêm vào gia đình Chu Kiến, hai mẹ con Kim Đại Hữu cùng với một nhà bốn người Giang Nhu, mười mấy người, mua giường nằm gần nhau, dọc theo đường đi rất náo nhiệt.
Còn muốn phản kháng một hồi.
Vết sẹo này là lúc Lê Tiêu còn nhỏ dùng gạch đập, khi đó ông nội Lê Tiêu vẫn còn sống, đền cho nhà bọn họ năm quả trứng gà.
Lúc trước đến tỉnh G cô bé còn trong lòng mẹ, cái gì cũng không nhớ, bây giờ có thể chạy có thể nhảy, vừa lên tàu hỏa đã kích động hỏi Giang Nhu, quê nhà thế nào? Có đồ ăn gì ngon?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.