Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Tại sao lại có loại bệnh như vậy_
“Cô qua đó gọi cậu về giúp tôi nhé.”
“Tối nay con đến để từ biệt mọi người.” Cố Duyên cười một cách đầy châm biếm: “Tuy rằng những ngày sống ở đây cũng chẳng dễ dàng gì cho cam, nhưng dù sao cũng từng là người một nhà, theo lý mà nói cũng nên đến nói lời từ biệt phải không nào.”  (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Hách ra mặt, dứt khoát đề nghị chấm dứt cuộc hôn nhân giữa Ngự Tứ và Cố Duyên, nhưng với tình hình kinh doanh bất ổn của công ty hiện giờ ông không có cách nào phản đối, bởi vì đối thủ mạnh nhất của Tần Thị lúc này chính là tập đoàn Phong Thị và Thụy Cảnh, ông không thể đắc tội được.
Không thấy bóng dáng Ngự Tứ đâu, khi Cố Duyên vừa định ra phòng bên kia tìm thì căn phòng trồng hoa lại truyền đến âm thanh đầy đau khổ. Cô giật mình, thần kinh trở nên căng thẳng, cô từ từ đi về phía phát ra âm thanh ấy.
Cố Duyên thất vọng, cô hỏi Linh Lung: “Có khi nào anh ấy ở vườn sau không?”
“Mấy tháng nay bệnh của anh ấy có tái phát không?” Cố Duyên hỏi.
Linh Lung đứng im bất động, nhìn Cố Duyên chân thành nói: “Nói câu này thì hơi khó nghe, nhưng mợ với cậu hai sắp thành người dưng rồi, tại sao còn quan tâm cậu ấy sống hay c·h·ế·t làm gì? Tốt nhất mợ hãy về đi.”
Khi xuống đến tầng 1, Dung Kim và bà hai vẫn đứng đó, cô không quan tâm mà bước nhanh ra ngoài
Khi quay người lại, cô mới thấy Linh Lung đã đang cầm đèn pin đứng trước cửa phòng ngủ với mặt mũi bí xị, cô ta nói: “Tôi chỉ không muốn mợ phải mạo hiểm, mợ cũng biết mọi người ở đây đều không yêu quý gì mợ.”
Cô thầm nghĩ sao mình lại không nhớ ra nay là mùng một, nhưng mà, tại sao Ngự Tứ lại không ngủ ở nhà vào mùng một? Nếu không ngủ ở nhà thì có thể ở đâu ngủ chứ?
“Được... mợ cẩn thận một chút.”  (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hơn nữa, không ai quan tâm đến tình hình gần đây của Ngự Tứ, cô thấy có nên tiếp tục để như vậy không?”
“Đi ra!” Anh gắng sức hất cánh tay của cô ra, cô bị anh hất ngã xuống đất. Nhưng cô lại nhanh chóng đứng dạy, tiếp tục bám chặt vào cánh ta Ngự Tứ và nói: “Đi, về phòng thôi, chị dìu em về phòng.”
Cố Duyên cụp mắt: “Quan hệ giữa con và Phong Hách....con sẽ không trình bày gì thêm ở đây nữa, tóm lại sự việc là như thế, sau khi chấm dứt cuộc hôn nhân này hai nhà chúng ta cũng không còn liên quan gì đến nhau, không nhất thiết phải tìm hiểu kỹ càng như vậy.”
“OK, cô Dung à, cô cứ đi mà tung tin đồn nhảm.” Câu nói cuối cùng của Dung Kim đánh trúng tâm lý cô, đúng rồi, cô tức giận gì cơ chứ? Có gì phải tức giận đâu? Xử lý Dung Kim sau cũng chưa muộn.
Cố Duyên bước vào phòng ngủ, cô quan sát bốn phía, căn phòng vẫn giống như khi cô rời đi.
Cố Duyên hết sức kinh ngạc, Phong Thanh từng nói, bệnh của Ngự Tứ ngày càng trở nên nghiêm trọng, thế nên tần suất phát bệnh chỉ có tăng không có giảm, sao lại không phát bệnh được?
Có điều anh cũng chẳng cần nhìn rõ, từ khi mắc bệnh đến nay, người dám xuất hiện trước mặt anh lúc anh phát bệnh chỉ có Cố Duyên, chỉ có Cố Duyên mà thôi!
Vấn đề được nhắc đến vừa rồi, cũng là điều ông cụ Ngự tò mò, và cảm thấy khó hiểu nhất, ông cụ Ngự do dự hỏi Cố Duyên: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa con và nhà họ Phong vậy? Sao con tự nhiên lại trở thành con gái của Phong Hách?”
Cố Duyên giật mình, hiện lên sau ánh đèn pin là một gương mặt trắng toát, đầy đau đớn. Cô hoang mang tiến lại gần, đỡ Ngự Tứ đứng thẳng dậy, lo lắng hỏi: “Ngự Tứ, em sao vậy? Bệnh lại tái phát sao?”
“Đi ra, không cần chị lo, đi ra....”
Cố Duyên thu rọn hết đồ của cô trên mặt bàn và trong ngăn kéo bỏ vào một cái túi, rồi để ở góc phòng, những thứ thuộc về nhà họ Ngự cô sẽ không đem đi dù chỉ một chút, giống như lần trước vậy.
Linh Lung lắc đầu: “Hình như không, vì trước đây mỗi lần phát bệnh, cậu hai lại gây ra cho mình vô số vết thương, nhưng 2 tháng gần đây tôi không thấy trên người cậu ấy có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa sau ngày mùng một cậu ấy lại trở về nhà như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Mùng một! Chính là ngày Ngự Tứ phát bệnh!
Phong Thanh nói, hiện nay vẫn chưa có một bệnh viện nào có hướng điều trị cho căn bệnh này, cũng có nghĩa là chẳng có bệnh viện nào có thể chữa được cho anh, không có cách nào khác ngoài việc hàng năm hàng tháng phải đối mặt với nó.
Thực ra cô chẳng có đồ gì phải lấy cả, cô chỉ muốn ở đây đợi Ngự Tứ, gặp anh lần cuối và nói lời tạm biệt mà thôi.
Cô im lặng một thoáng, rồi lại tiếp tục quay ra nói chuyện với ông Ngự: “Thưa cha, lời tạm biệt con nói xong rồi, mong cha giữ gìn sức khỏe.”
“Lấy giúp tôi một cây đèn đi.” Cố Duyên chìa tay ra trước mặt Linh Lung.
“Hôn nhân không phải trò đùa, đâu thể nói ly hôn là ly hôn chứ con? Nếu thường ngày chúng ta làm gì có lỗi với con thì cha hy vọng con có thể rộng lượng mà tha thứ, sau này cả nhà chúng ta sẽ sống hòa thuận với nhau.” Ông Ngự cố gắng cứu vãn sự tình.
Ánh mắt Cố Duyên đanh lại, cô tức giận đến mức không thể kìm nén.
“Được, cô giúp tôi nói với lái xe Giang, tôi sẽ về muộn một chút.” Cố Duyên đón lấy chiếc đèn trong tay Linh Lung, vội vã xuống tầng.
“Xin lỗi, tôi... chỉ vì tôi quá lo cho Ngự Tứ.” Cô cười khổ: “Thực ra cô nói rất đúng, tôi với Ngự Tứ sắp trở thành người lạ rồi, mà sao còn lo lắng cho anh ấy, nhưng tính cách tôi là vậy, tôi sẽ theo bản năng mà quan tâm, cứ để tôi đi đi.”
Cố Duyên gật đầu, cô nhận ra Phong Hách không hề lừa mình, hóa ra ông Ngự không đồng ý thật.
“Ngự Tứ, em lại chạy đến đây làm gì? Sao không về nhà mà nằm nghỉ ngơi chứ?” Cố Duyên lo lắng lấy áo khoác ngoài của mình khoác cho Ngự Tứ.
“Không phải kiểu quan hệ cha nuôi – con gái mà người ta thường nói đó chứ? Trong phòng thì là tình nhân, ra ngoài lại thành cha nuôi?” Dung Kim bỗng nhiên lên tiếng.
Đã từng đến vườn sau một lần vậy nên lần này không còn sợ hãi như ban đầu, cô cứ đi thẳng về phía trước, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng xuyên qua đám cây thủy sam, đến một khoảng đất tương đối thoáng đãng và bằng phẳng. Trên khoảng đất trống có một ngôi nhà trệt rộng khoảng 100 mét vuông, cô tò mò liệu đây có phải căn nhà dùng để nhốt những người mắc lỗi không? Bên tay trái cô có một căn phòng trông giống như nhà kính trồng hoa, cửa phòng khép hờ, bên trong phát ra ánh sáng lờ mờ.
Đây chỉ là câu hỏi tu từ, vì tất nhiên Cố Nguyệt biết câu trả lời.
Cố Duyên nghiêm túc đáp: “Chị dâu à, hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau với chị, mong chị tự trọng.”
Cả quần áo trong tủ cô cũng gói gọn từng chiếc từng chiếc lại, không gian dành cho Ngự Tứ để đồ cũng rộng rãi hơn khá nhiều.
Linh Lung lắc đầu, sao mà anh ấy giám đến đó chứ!
Trên đời này sao lại có căn bệnh như thế này chứ, sao lại có chứ…?
“Chính vì không phải trò đùa, con mới phải suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này, ngay từ khi bắt đầu đây đã không phải cuộc hôn nhân mà con mong muốn, vừa hay mẹ và chị dâu ghét con như vậy, bây giờ cha cũng đồng ý rồi, vậy thì chúng con xin phép được ly hôn, như vậy cả nhà chúng ta ai cũng vui vẻ.” Cố Duyên nói một cách rất thản nhiên, vì đây là việc cô đã sớm quyết định xong.
Cô soi vào bên trong một lượt, phát hiện đây đúng là một phòng dùng để trồng hoa, có điều do cô căng thẳng quá lâu, nên ngoài ánh đèn vàng lờ mờ cô không nhìn rõ hoa cỏ bên trong.
Đồ đạc gói xong hết rồi mà vẫn chưa thấy Ngự Tứ về, nhìn đồng hồ thì đã hơn 10 giờ. Cô đã hứa với Phong Hách sẽ về sớm, lại còn tài xế Giang vẫn đang đợi dưới nhà nữa.
“Sao? Cô định dùng bạo lực à?” Dung Kim nhìn Cố Duyên đầy cảnh giác: “Nếu không phải, sao cô phải tức giận như vậy?”
Cố Duyên lên tiếng gọi Ngự Tứ, không có bất kỳ câu trả lời nào, cô tiếp tục tiến lên trước, đẩy cánh cửa nhà hoa ra.
“Ngự Tứ, em đừng như vậy, em ốm rồi, ốm thì phải đi khám bác sĩ đúng không?” Cố Duyên cảm thông, đau lòng vì anh, cô chỉ muốn đưa anh đi viện ngay lập tức dù biết rằng đi viện cũng vô ích.
Cũng phải, Ngự Tứ không hề muốn gặp cô.
“Những tháng gần đây, cậu ấy vẫn luôn như vậy, cứ đến tối mùng một là lại chẳng thấy cậu ấy đâu, cũng không ai biết cậu ấy đi đâu nữa.” Linh Lung suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Hơn nữa cậu hai biết tối nay mợ sẽ đến nên lại càng không về.”
Trước kia khi phát bệnh anh còn khiến người khác bị thương, tự tổn thương mình bằng cách xô vào tường, xô vào ghế. Giờ đây đến sức lực để tự làm thương mình cũng không có rồi, anh đau đớn cuộn tròn người trên nền đất.
Mỗi khi nghĩ đến Phong Hách, ông cũng chỉ có thể hậm hực trong lòng.
“Mợ hai à, cũng không phải không ai quan tâm cậu hai, mà thực sự do không ai rõ hành tung của cậu ấy nên không thể quan tâm được. Mợ yên tâm, trưa mai cậu ấy lại bình yên trở về thôi.”
Ti vi phát ra âm thanh không quá lớn, Cố Duyên nghe rất rõ cô ta nói gì, trước kia cô không muốn hạ thấp giá trị của mình mà quan tâm đến cô ta, hiện giờ lại càng không cần thiết. Cô không đáp lại câu nào mà quay ra hỏi Linh Lung: “Linh Lung, cậu hai đâu rồi?”
Linh Lung trả lời: “Cậu hai ăn tối xong liền ra viện phía Bắc, có lẽ cậu đang chơi bóng ở đấy ạ.”
“Lần trước do có kẻ lưu manh, lần này không có, tôi còn sợ gì nữa?” Cố Duyên cắt ngang lời Linh Lung, biểu cảm đầy châm biếm.
Cuối cùng, Linh Lung cũng về nhưng mặt mày cô ta lai nhăn nhó đầy vẻ tội lỗi: “Tôi đã tìm khắp cả khu vườn phía Bắc rồi mà vẫn không thấy cậu hai đâu, không biết là cậu lại đi đâu mất rồi.”
Cô chẳng có việc gì làm nên đi loanh quanh khắp phòng ngủ, tuy rằng ở đây không lâu nhưng khắp nơi đều có dấu tích của cô, đồ của cô trong phòng ngủ còn nhiều hơn của Ngự Tứ.
“Tôi bảo cô đưa đèn pin cho tôi, cô không nghe thấy sao?!” Cố Duyên to tiếng với cô ta. Nói xong cô mới nhận ra bản thân kích động quá rồi, cô quay lại phòng ngủ lật tung mọi ngóc ngách để tìm đèn pin.  (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu nói tiếp theo của Linh Lung hoàn toàn khiến Cố Duyên hoang mang, Linh Lung ưu sầu nói: “Hôm nay là mùng một, cậu hai chắc sẽ không về phòng ngủ.”  (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bước mấy bước về phía cầu thang rồi nói: “Con lên tầng lấy mấy thứ rồi sẽ đi ngay.”
“Lần này tôi cứ thích lo đấy, sau này tôi kệ cậu, được chưa?”
Tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy.
“Để tôi đi tìm.” Cố Duyên đi khỏi phòng ngủ.
Ông Ngự bất ngờ lên tiếng bảo Dung Kim tắt ty vi, Dung Kim không thoải mái, nhưng cuối cùng vẫn tắt ti vi đi. Phòng khách bỗng chốc trở nên im ắng, ông nhấp một ngụm trà rồi nói với Cố Duyên: “Nguyệt Nguyệt, con định ly hôn với Ngự Tứ thật sao?”
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hai tháng nay anh không bị thương. Hóa ra không phải vì anh không phát bệnh, mà là hoàn toàn không còn sức lực để làm thương bản thân nữa, bệnh của anh quả thực ngày càng trở nên trầm trọng rồi!
Không tìm được....  (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng Ngự Tứ đáng ghét, một mực đuổi cô đi, nhưng dù sao anh cũng từng cứu mạng cô một lần, xét về mặt tình nghĩa này cô cũng nên nói lời từ biệt với anh.
“Đi ra....” Ngự Tứ vùng vẫy để đuổi cô đi, hoàn toàn không quan tâm cô nói gì, cũng không muốn về phòng. Hai tay anh ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, giọng nói đã vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng che dấu.
Cô đi vào trong phòng, dõi theo ánh đèn pin, cô nhìn thấy một người nằm cuộn dưới đất, quả nhiên là Ngự Tứ!
Linh Lung quýnh lên, vội vàng xông lên ngăn cô: “Mợ hai, mợ lại định ra vườn sau sao, mợ quên lần trước...”
Nhưng mà, khi anh phát bệnh thì phải làm sao? Ai sẽ chăm sóc cho anh? Tuy rằng trước kia ở trong phòng cũng chẳng có ai chăm sóc anh nhưng chí ít còn có người đi ra đi vào.
“Cô nói như thể nhà chúng tôi đuổi cô đi không bằng ấy, cô thì không ghét chúng tôi chắc.” Dung Kim nói với giọng điệu lạnh nhạt pha chút mỉa mai: “Sao giờ lại nói dễ nghe thế, đây vốn dĩ không phải cuộc hôn nhân cô muốn, sao ngay từ đầu chẳng thấy cô nói không muốn? Bây giờ tự nhiên thành cô chủ nhà họ Phong, coi thường người làm chị dâu như tôi, muốn đi rồi à.”
Chương 86: Tại sao lại có loại bệnh như vậy_
“Vâng.” Linh Lung quay người đi ra.
Không ngờ sâu bên trong căn phòng trồng hoa này còn có một gian nữa, Cố Duyên cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự dũng cảm của mình, ở một nơi như này mà cô chẳng hề cảm thấy sợ hãi, có lẽ là nỗi lo lắng cho an nguy của Ngự Tứ đã vượt qua cả nỗi sợ hãi tâm lý.
Nói xong, cô rảo bước lên tầng, không hề nhìn xuống người dưới tầng một lần nào nữa.
Ngự Tứ nghe thấy tiếng nói, cảm thấy có ánh sáng rọi vào mặt mình, đôi mắt nhắm chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra, nhưng anh không nhìn thấy gì vì ngược sáng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng một người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.