Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học

Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 80: Phiên ngoại 3: Người chiến thắng nhân sinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Phiên ngoại 3: Người chiến thắng nhân sinh


Nhẫn cưới đều xem qua rồi, anh không cần trả lời đâu.

“Được rồi.” Mộc Tiểu Nhã cầm lấy một cái dao trên bàn, sau đó kéo ống tay áo của con trai mình xuống, chỉ nghe thấy một tiếng thật lớn, tay áo bị phá một lỗ không lớn không nhỏ.

Họ có thể trở thành nhạc sĩ ưu tú, nhạc trưởng, nhà khoa học, bác sĩ, hoặc một nhà lãnh đạo xuất sắc trong ngành sản xuất.

“Không thay!”

Sau đó lại có một ít câu hỏi, đều là những câu hỏi liên quan đến vấn đề sinh hoạt bình thường, sau khi hỏi xong, mọi người tổng kết lại: Bạch Xuyên có tình yêu có hôn nhân, có tiền có công việc, có chỉ số thông minh, có vợ có con, trạng thái sinh hoạt hoàn toàn phù hợp đối với định nghĩa người chiến thắng nhân sinh của những người ở đây.

“Vấn đề thứ hai, hôm nay ăn gì?”

Một tháng trước, giáo sư Phùng nhận được lời mời, đó là một hội thảo về bệnh tự kỷ do Hiệp hội nghiên cứu tự kỷ thế giới tổ chức. Hội thảo vốn không có gì đáng kinh ngạc, mỗi năm đều có, nhưng hiệp hội năm nay có một sự thay đổi, đó chính là yêu cầu mỗi giáo sư tham gia hội thảo đều phải mang theo một bệnh nhân mà mình chữa trị và khôi phục tốt đến.

Mọi người nghe xong, không có gì bổ sung, vì thế lại duy trì trầm mặc.

“Ra đây!”

“Vấn đề thứ ba, lần đầu bạn yêu đương là khi nào?”

Bạch Xuyên:

Đây là một vấn đề nan giải nha. Giáo sư Phùng muốn đến giúp lại yên lặng lui về một phía, vừa cảm thán, Mộc Tiểu Nhã thật sự quá không dễ dàng.

“Không sai, trái tim và sinh lý đều chưa trưởng thành.”

Nhưng quan sát cái gì đây? Các giáo sư muốn quan sát xem bệnh nhân tự kỷ mà họ mang đến giao lưu như thế nào. Họ muốn tìm thấy hướng nghiên cứu mới trong sự tương tác của bệnh nhân tự kỷ, muốn biết liệu có kỹ năng giao tiếp đặc biệt nào giữa các bệnh nhân tự kỷ hay không. Vì vậy, sau bữa trưa, mấy chục bệnh nhân tự kỷ trên khắp thế giới cùng bị giữ lại trong phòng hoạt động. Mà trước đó bên trong phòng đã được sắp xếp, có bóng bàn và nhiều trò chơi khác.

“Con không thay quần áo đâu, con phải mặc bộ ong vàng này.”

“Ừ.” Bạch Xuyên cũng mang vẻ mặt kiên định.

“Gia đình Trung Quốc thật sự kỳ lạ.” Một số ít những người mắc bệnh tự kỷ sống cùng con cái, họ vô cùng hâm mộ, cha mẹ họ đều không muốn nhận con cái họ, họ chỉ có thể thuê bảo mẫu.

Mọi người:

“Em sẽ không để anh khó chịu.” Mộc Tiểu Nhã chờ con bò ra, vỗ vào cái quần bẩn của con mình, hỏi một lớn một nhỏ, “Con nhất định phải mặc áo quần này?”

Các giáo sư ở văn phòng bên cạnh nghe lén cả một buổi trưa, không thu thập được bất kỳ thông tin nào, đành phải quay đầu thỉnh giáo giáo sư Phùng: “Phùng, ông làm như thế nào mà được?”

“Một cái kem, một chén mì Ý, một lon Coca.”

Chỉ một lát sau, tiệc đứng tự chọn bữa trưa cơ bản đã hoàn tất.

“Ừ.”

sói mắt trắng

Hình như lớn hơn? Tiếp đó Mộc Tiểu Nhã kéo ống tay áo khác của con trai xuống, cũng cắt một lỗ có kích thước bằng hạt gạo tương tự.

Mộc Tiểu Nhã còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi tới, dùng khẩu âm tiếng Anh không biết của nước nào hỏi cô: “Mấy tuổi cô thích Xuyên?”

Nhưng thật đáng tiếc, mấy chục người, không có một ai nhìn như muốn chơi trò chơi cả.

Giáo sư Phùng suy tư một lát, quyết định tìm Mộc Tiểu Nhã xin giúp đỡ.

Mọi người không có cách khác, gật đầu đồng ý.

Nếu không, chúng ta cũng đến Trung Quốc đi.

Mọi người lúc này mới ngừng nghi ngờ.

“Chúng ta cùng quay về khách sạn.” Giáo sư Phùng giải thích.

Tôi có cưỡng bách chứng, có hỏi thì phải đáp.

“Rồi!”

“Cái đó… Tiểu Xuyên à, có chuyện gì vậy.” Hơn nửa ngày, giáo sư Phùng mới tìm được cơ hội chen lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây là kết luận gì?

“… Em, em không có.” Mộc Tiểu Nhã thở dài.

Bạch Xuyên một tay xách thằng nhóc lên: “Con ăn gì, mà nặng hơn buổi sáng hai cân.”

“Có thu hoạch gì không?”

Mộc Tiểu Nhã vừa mới đồng ý xong, Bạch Xuyên lập tức không cao hứng, anh chờ vợ đứng lên xong mới ủy khuất nói: “Em giúp nó.”

“Không có.” Bạch Xuyên trả lời, “Nhà chúng tôi có tiền, con ngu ngốc cũng không sao.” Đây là lời cả nhà nói khi anh ghét bỏ con trai mình ngu ngốc, đặc biệt là anh cả Bạch Tranh, lần đầu tiên xem thường anh.

Còn đang sốt ruột, đột nhiên có một cậu bé mặc quần áo màu vàng chạy vào từ cửa như một cơn gió, ỷ người mình nhỏ mà đụng vào ông rồi trốn dưới bàn ăn.

Lợi hại! Đơn giản thô bạo nhưng lại có hiệu quả, giáo sư Phùng thấy toàn bộ quá trình, bội phục đến cực điểm.

“Chứng minh thế nào?” Mọi người hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bảy tuổi.”

Có người yên lặng móc di động ra, tra xong rồi nói: “Là thật, tôi nhìn thấy họ trong danh sách, đúng là tên Bạch Xuyên, kết hôn 5 năm.” Đến nỗi làm thế nào mà thấy tên trong danh sách, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.

“Khoai lát, hamburger, canh bắp.”

Quả nhiên là Tiểu Đoàn Tử Bạch gia, giáo sư Phùng nhìn thấy Bạch Xuyên đang đuổi theo, lúc đi qua, ông định chào hỏi một cái.

“Tiếp tục vấn đề tiếp theo, bạn kết hôn chưa?”

“Có con chưa?”

Xem ra Xuyên không gạt người, quả thật là người chiến thắng nhân sinh.

Edit: Flanty

“Không sai, Xuyên, con anh có ngu ngốc không?”

“Quần áo nó hỏng rồi, phải thay.” Bạch Xuyên nhìn thoáng qua giáo sư Phùng rồi giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chưa.”

“Ngu ngốc.” Bạch Xuyên nghĩ đến con mình ba tuổi mới có thể đếm được tới số một trăm, rất ghét bỏ nói, “Học đến số một trăm cũng mất ba năm.”

“Chưa.”

“Vậy không đổi.” Mộc Tiểu Nhã dỗ.

“Ông đi đi.” Bạch Xuyên ghét bỏ giáo sư Phùng.

So với Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã dễ nói chuyện hơn nhiều, vừa nghe nói hội thảo này để giúp nhiều bệnh nhân tự kỉ hơn, cô liền lập tức đồng ý, một chút cũng không giống tên

“Mì Ý, sữa bò ~”

“Nó không thay quần áo, anh khó chịu.” Bạch Xuyên nhăn mày.

“Vứt con là phạm pháp.” Mọi người kinh hô, bằng không họ cũng rất muốn vứt con.

Mọi người qua xem, phát hiện giáo sư Phùng người bị bắt phải nhận cậu bé kia, chẳng những không có không vui, ngược lại còn nhếch miệng cười. Ôm cậu nhóc ba năm mới học được đếm số kia, vô hạn sủng ái.

Cô ngẩng đầu hỏi Bạch Xuyên: “Còn khó chịu không?”

“Vấn đề này có thể mở rộng thêm một bước.” Đồng chí đưa ra chủ đề tiếp tục hỏi chuyện, “Lần đầu nói chuyện yêu đương bao lâu thì chia tay? Cũng phải trình bày nguyên nhân.”

Máy bay thuận lợi cất cánh, thuận lợi hạ cánh, tám giờ sau đến đất nước H, sau khi nghỉ ngơi ở nước H một ngày, Bạch Xuyên được yêu cầu cùng giáo sư Phùng đến tham gia hội thảo. Tham gia hội thảo, Bạch Xuyên một trăm lần không muốn, nhưng trước đó đã đồng ý với Mộc Tiểu Nhã, anh đành phải căng da đầu đi, chỉ là toàn bộ hành trình cũng không cho giáo sư Phùng một sắc mặt tốt.

Giáo sư Phùng đã làm nghề này vài thập niên, cũng có một xấp bệnh án thật dày, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Bạch Xuyên có thể được. Tên nhóc này, từ sau khi kết hôn, khôi phục ngày một tốt. Nhưng sau khi tên nhóc này bình phục, nó lại phớt lờ ông, ngay cả tư vấn tâm lý mỗi tháng một lần cũng không muốn tới.

Ừm, đối xứng.

Trong phòng chờ VIP của sân bay, giáo sư Phùng liên tục nhìn về hướng cửa ra vào, sắp đến giờ đăng ký rồi, sao Bạch Xuyên và Mộc Tiểu Nhã còn chưa tới?

“Có, mỗi lần muốn đánh nó, tôi lại vứt nó đi.” Bạch Xuyên trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

———

“Con cái quả thật là tai họa.” Đây là lời của một người tự kỷ đã có con, “Tôi giữ nó được ba ngày, sau đó ném cho mẹ nó, rồi cho một chút tiền.”

Không có cách nào, các giáo sư đành phải chạy sang bên cạnh, tỏ vẻ hy vọng họ có thể giao lưu với nhau một chút. Nhưng tiền đề là không thể nói những kiến thức liên quan đến chuyên ngành của mình, vì sợ rằng nếu nói đến kiến thức chuyên môn thì họ sẽ nói mất cả buổi chiều, nếu thế thì trực tiếp mở hội thảo luôn cho nhanh. Lại nói, kiến thức chuyên môn cũng không thể giúp họ hòa nhập với xã hội.

Giáo sư Phùng vẫn mơ hồ, lúc này Mộc Tiểu Nhã chạy vào, thấy hai cha con đang giằng co, vội vàng chào hỏi giáo sư Phùng, sau đó ngồi xổm xuống dỗ dành con trai: “Bảo bối, ra đây nào.”

“Họp xong rồi à.” Mộc Tiểu Nhã đi đến trước mặt Bạch Xuyên.

Không thể nói kiến thức chuyên môn, vậy thì nói cái gì? Nhóm người tự kỷ rất buồn rầu. Lúc này, một người tự kỉ tham gia vào ngành giáo d·ụ·c lên tiếng trước: “Tôi đã chuẩn bị một số chủ đề mà mọi người thường nói khi họ giao tiếp bình thường hoặc gặp nhau vào lần đầu tiên, chúng ta cứ thực hiện từng bước.”

“Điều thứ nhất, thời tiết hôm nay.”

“Mặc!”

Chữa khỏi bệnh tự kỷ vẫn luôn là vấn đề nan giải của giới y học, tuyệt đại đa số người mắc chứng tự kỷ suốt cuộc đời đều không thể dung nhập vào xã hội, chỉ có số ít người đặc biệt may mắn mới có thể học được cách sinh hoạt bình thường.

“Một tháng, bởi vì cô ấy chỉ muốn thử cảm giác yêu đương cùng người tự kỷ, sau đó sự tò mò của cô ấy biến mất. Trong lúc đó, chúng tôi có hôn môi, nhưng không lên giường.”

“Thật ạ?”

“Không chia tay.” Bạch Xuyên lại một lần nữa trả lời khác mọi người.

Cũng may vừa rồi cô đã ký gửi vận chuyển tất cả hành lý.

“Không mệt.”

“Con không muốn thay quần áo.” Lần này Bạch Tiểu Đoàn Tử vô cùng kiên quyết.

“Không sai, trẻ con đúng là ác ma. Mỗi tháng chỉ bỏ ra mỗi chi phí trông trẻ đã mất của tôi gần nửa tháng lương.” Đây là lời của một người không ném đứa trẻ cho mẹ của nó, nhưng cũng đang trong tình trạng trên bờ vực sụp đổ.

“Dạ.” Cục bột trắng vẻ mặt kiên định.

“Thật.” Được mẹ đại nhân bảo đảm, Bạch Tiểu Đoàn Tử lập tức không sợ hãi bò ra. Tuy cha rất phiền, nhưng cha nghe lời mẹ nói nha.

“Hai mươi tuổi.”

Đây là…

Giáo sư Phùng thật ra khá bình tĩnh, dù sao Bạch Xuyên khó chịu thì khó chịu, nhưng việc anh đã đồng ý thì trước nay đều nghiêm túc hoàn thành.

Mọi người:

“Mười sáu tuổi.”

Mộc Tiểu Nhã giải quyết xong mâu thuẫn trong nhà, thì nghe thấy thông báo có thể bắt đầu đăng ký, cô dắt tay con trai đi, không được hai bước, một cái tay khác liền bị Bạch Xuyên nắm lấy.

“Hai tháng, bởi vì mỗi ngày tôi đều ăn chocolate, không được ăn sẽ phát cáu. Cô ấy nói ở bên tôi giống như chăm sóc trẻ mẫu giáo, ngoại trừ lúc lên giường.”

Chương 80: Phiên ngoại 3: Người chiến thắng nhân sinh

“Mệt không?”

“Tôi không muốn sinh con, bởi vì nó không di truyền được trí thông minh của tôi.” Có một người mắc hội chứng bác học nói, “Quá ngu ngốc, thứ đơn giản như vi phân và tích phân cũng phải học nhiều năm.”

Mọi người đều vui, Mộc Tiểu Nhã đặt con dao trở lại.

“Các người yêu đương muộn, dựa vào cái gì nghi ngờ tôi?” Bạch Xuyên khinh bỉ, anh đúng là bảy tuổi thích Mộc Tiểu Nhã, sao nào, có ý kiến?

“Anh là người chiến thắng nhân sinh.”

“Như vậy cũng quá ngu ngốc rồi.” Mọi người sôi nổi tỏ vẻ đồng tình, “Nhất định vợ anh rầu thối ruột.”

“…” Đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không làm. Còn nữa, hóa ra người mắc bệnh tự kỷ ở cạnh nhau cũng thích đua đòi sao?

Bạch Xuyên nhăn mày, đang không cao hứng, đột nhiên một thằng nhóc mặc áo thun đỏ nhào tới như một viên đ·ạ·n pháo: “Ba ba, ba họp xong rồi.”

“Có thể vứt cho ba mẹ, ba mẹ vợ, anh cả, chẳng những không phạm pháp, họ còn rất vui vẻ.” Bạch Xuyên trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Xuyên lắc đầu.

[1] Bạch Xuyên, bản thân tốt một chút là không thèm quan tâm gì đến đồng loại.

“Từ bảy tuổi đến bây giờ?” Có người nghi ngờ.

“Tiểu Nhã cùng Tiểu Đoàn Tử đi tham quan viện bảo tàng.” Buổi sáng không phải đã nói rồi sao?

“Anh thấy có một cái lỗ trên tay áo, không thoải mái?”

Cái gì gọi là quần áo hỏng rồi?

“Anh là người chiến thắng nhân sinh.” Trong lòng mọi người đều hâm mộ.

“Con không, con không muốn thay quần áo.” Đối với người cha lời ít mà ý nhiều này, tốc độ nói của Tiểu Đoàn Tử vừa nhanh vừa vội, nhưng giọng nói mềm mại lại không làm người ta cảm thấy không thoải mái.

“Xuyên, anh làm thế nào để sinh hoạt cùng con, sẽ không phải là muốn đánh nó chứ?”

Mộc Tiểu Nhã không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn trả lời: “Năm tuổi.”

Bạch Xuyên nâng lên tay trái lên, giơ thẳng tắp trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người: “Nhẫn cưới, MOLO định chế, số 0898, có thể kiểm tra.”

Bạch Xuyên ừ một tiếng, ném thằng nhóc cho giáo sư Phùng bên cạnh.

“Không sai.” Bạch Xuyên tự tin mười phần.

———

Người nước ngoài không truyền thống như người Trung Quốc, trong nhóm người mắc bệnh tự kỷ này, tuy phần lớn đều không kết hôn, nhưng người có con lại chiếm một nửa. Nhưng cơ bản con họ đều sống cùng mẹ, chỉ có Bạch Xuyên là sống cùng con mình.

Cũng đúng, không quá thực tiễn, nên không có quyền lên tiếng, mọi người khiêm tốn tiếp thu.

“Thay.”

Quá trình hội thảo rất đơn giản, buổi sáng nghiên cứu học thuật và thảo luận, buổi chiều tổng kết quan sát, mà quan sát vào buổi chiều mới là trọng tâm.

Á! Mọi người cùng nhìn lại, cùng phát ra giọng nói nghi ngờ: “Trẻ con bảy tuổi không hiểu yêu đương.”

“Đúng vậy.” Bạch Xuyên không khiêm tốn chút nào.

“Không cần, tôi phải đợi Tiểu Nhã.” Bạch Xuyên nói.

Hỏi trực tiếp chắc chắn anh sẽ không đồng ý.

[1] Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

Bốn giờ chiều, hội thảo kết thúc, các giáo sư đến đón mọi người, chuẩn bị quay về khách sạn.

Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, anh cả nhà anh vi phân và tích phân cũng không học tốt lắm, nhưng vẫn kiếm được nhiều tiền.

Mà trong số rất ít những người mắc bệnh tự kỷ này, có thêm hội chứng bác học lại càng ít hơn. Không có ngoại lệ, một số ít người mắc chứng tự kỷ, lợi dụng bộ não cực kỳ thông minh của mình để hòa nhập vào xã hội.

“Bẩn muốn c·h·ế·t.” Bạch Xuyên thấy con trai trốn dưới bàn ăn, hận không thể xách người vào hồ nước tắm rửa cho nó từ đầu đến chân. Thằng nhóc này quá bẩn, khi còn nhỏ thì ch** n**c miếng, lớn rồi còn nằm sấp xuống đất.

Có lẽ là hai cha con nhà này đều quá đẹp, lại còn cãi nhau rất ngây thơ, người xung quanh không những không kiên nhẫn mà còn nhìn họ với vẻ thích thú.

Vài người mắc bệnh tự kỷ, yên lặng suy xét.

“Trời nhiều mây, sức gió giật cấp 3-4, nhiệt độ không khí 26-28 độ, chất lượng không khí tốt, thích hợp đi du lịch.” Một vị bác sĩ nói như thể dự báo thời tiết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Phiên ngoại 3: Người chiến thắng nhân sinh