Chú Ấy Hơn Tôi 15 Tuổi
Trương Nhược Dư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Cô ta đang lao về phía trước thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tôi lập tức liếc mắt một cái, đúng lúc thấy Phó Quân Trạch gửi tin nhắn:
Một lúc sau tôi cũng gọi là "A Trạch". (đọc tại Qidian-VP.com)
Sắc mặt Lục Kiều đột nhiên biến đổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cười mỉa, quả nhiên Phó Quân Trạch rất hiểu tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con khốn này!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Vào nhà, Phó Quân Trạch buông tay, cúi đầu cẩn thận nhìn tôi từ đầu đến chân, chỉ khi xác nhận tôi hoàn toàn không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng biết mẹ tôi là điểm giới hạn của Phó Quân Trạch, vừa rồi bị cô ta mắng thậm tệ như vậy, nghĩ cũng biết Phó Quân Trạch sẽ có phản ứng gì.
"Phó Quân Trạch..."
Khi Lục Kiều nhìn rõ màn hình điện thoại, tôi nhún vai.
Trước ánh mắt thách thức của Lục Kiều, tôi cũng làm ra vẻ tương tự, nhanh chóng ôm lấy cánh tay khác của Phó Quân Trạch, cố ý nũng nịu nói.
Một câu A Trạch, khiến bữa tối hôm trước xém nữa nôn ra luôn.
Lục Kiều sững sờ, không thể tin được.
Khi anh ấy về đến nơi, thì thấy Lục Kiều và tôi từ trong nhà ra đến ngoài.
Nói xong, tôi giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị cuộc trò chuyện giữa tôi và Phó Quân Trạch.
Thấy Phó Quân Trạch, Lục Kiều có thể thay đổi biểu cảm tức thì, vẻ mặt hung dữ và quỷ quyệt lập tức biến mất, ngay lập tức thay bằng vẻ mặt đáng thương, thuận thế ôm lấy cánh tay Phó Quân Trạch, bàn tay nắm chặt chỉ về phía tôi.
"Phó Quân Trạch, bạn gái tin đồn của anh chửi mẹ em, đánh em, còn muốn tát em nữa đấy!"
Cô ta mặt lạnh tanh.
Mặt mày Lục Kiều méo mó, nhưng vì Phó Quân Trạch nên cô ta cũng không dám nói gì.
Phó Quân Trạch trở về rất nhanh.
Anh để yên tay, ôm tôi vào lòng, giúp tôi xếp những sợi tóc rối bời, sau đó nhẹ giọng nói.
Trước đây thân thể không tốt nên tôi rất chú trọng tập luyện võ thuật, còn từng thi đấu giải quốc gia, mẹ còn bị thầy giáo gọi lên không ít lần.
Dĩ nhiên, Lục Kiều rối bời hơn, mặt cô ta bị thương, một chiếc giày cao gót cũng bị tuột mất không biết từ lúc nào, đi đứng khập khiễng.
Chương 17: Chương 17
"Vậy thì đánh trả lại." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong hành lang, Lục Kiều đang túm lấy cổ áo tôi, kéo tóc tôi, cả hai đều trông rất lôi thôi, không khác gì hình ảnh của một mụ đàn bà chanh chua.
Xin lỗi nha, không phải lúc nào cũng có thể dùng thái độ kẻ mạnh nhằm vào người yếu đâu.
Lúc này mới biết diễn yếu đuối à, ai mà không biết diễn chứ.
Bị kẹp giữa, Phó Quân Trạch lựa chọn mà không hề lưỡng lự.
"Thôi đi, dù sao cũng là thế hệ dì, làm sao em có thể đánh lại được."
"Thím à, đã ba mươi mấy tuổi rồi đừng nghĩ đến việc cướp bạn trai của người khác nữa, hơn nữa, Phó Quân Trạch thích người trẻ hơn, có lẽ không hợp với khẩu vị của cô đâu."
Trong tình huống như vậy, khi tôi có lợi thế, tôi tất nhiên sẽ không khách sáo, và thêm vào đó...
"Cạch" một tiếng, cửa nhà đóng sầm lại, cô lập Lục Kiều ở bên ngoài.
Tôi nhìn cô ta một lượt.
“Không cần khách sáo, anh sẽ trở về ngay.”
Cô ta chửi một tràng, dường như quá tức giận, cô ta lại tiến lên, vung tay lên định giựt tóc tôi.
"A Trạch… cô ta… cô ta đánh em!"
"Lớn như vậy rồi còn đánh nhau, có chuyện gì thì chờ anh về rồi giải quyết, nghe thấy không?"
Phó Quân Trạch lại không để lại chút mặt mũi nào cho cô ta, tay anh nhẹ nhàng trượt xuống, ôm tôi vào nhà.
Tôi cố ý nhấn mạnh từ "dì".
"Thím à, vừa rồi thím chửi đã sướng chưa?"
Những lời Lục Kiều vừa nói, tôi đã ghi âm lại nguyên vẹn, gửi qua.
Tôi cười mỉm, thuận thế nằm trong lòng Phó Quân Trạch.
Nâng tay lên xoa đầu tôi, giọng Phó Quân Trạch hơi trầm, có vẻ không vui.
Phó Quân Trạch vội vàng tiến lên, tách hai người chúng tôi ra.
Nói xong, tôi chớp mắt với anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.