Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28


Biểu tình của anh vẫn lạnh lùng như cũ, Mạt Mạt không nhịn được hỏi: “Chú,chúcóphảiđangkhôngvuikhông?Làdoemchọcgìchúà?Chúnói đi, em sẽ sửa.”

“Thưaquýkhách,trênmáybaykhôngđượclàmồn.Côcầngìthìcứnói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng.”

Hànhkháchtrênkhoanghạngnhấtsôinổighémắtnhìnvềhướngnày,có người không kiên nhẫn đeo tai nghe lên, tiếp viên hàng không chỉ có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, tránh làm ảnh hưởng đến người khác. “Bắt cô ta xuống máy bay đi, tôi không muốn đi chung chuyến bay với hạng người này.” Bùi Tư Dao chỉ vào Tô Mạt Mạt vênh váo tự đắc nói.

Thằngnhỏthấyđườngcàngvuivẻ,ngọtngàonóivớiMạtMạt:“Cảmơn chị.”

BịMạtMạtkhinhthường,BùiTưDaocàngthêmtứcgiận,chanhchuanói: “Xem ra mẹ cậu kiếm được cho cậu ông dượng có tiền, hay là thượng bất chính hạ tắc loạn, bán cậu cho đại gia rồi?”

HứaĐìnhXuyênnhìnngườicongáimàanhgọilàemhọnày,mộtchút cũng không có ý cười, khuôn mặt lạnh lùng như băng.

SaukhigiúpMạtMạtlấyhànhlý,haingườimộttrướcmộtsau,lạicómột đứatrẻtầm34tuổi,bởivìchạynhanhquá,lảođảongãxuốngởchânHứa Đình Xuyên, anh nhanh chóng khom lưng nâng thằng bé đứng dậy.

Saukhilênmáybay,HứaĐìnhXuyênvàobuồnglái,chỉcònmìnhcô.Mạt Mạt gọi cho Lục Cảnh Hoán trước khi máy bay cất cánh, không ngờ thằng nhóc này đang chơi vui vẻ, còn có tình nhân bên cạnh, muốn ở lại chơi thêm vài ngày, Tô Mạt Mạt lúc này mới yên tâm cúp điện thoại.

Mẹcủathằngbéchạytới,nóilờicảmơnvớihaingười,rồilôikéobéđi. “Bảo bảo thật đáng yêu, về sau em cũng muốn sinh một đứa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Saukhimáybayhạcánh,TôMạtMạtkhôngxuốngtrướcmàđơiHứaĐình Xuyên cùng đi, vẻ mặt cô hưng phấn có thật nhiều lời muốn nói, nhưng anh vẫn là bộ dạng không lạnh không nóng.

Tô Mạt Mạt lúc đầu không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta nói chuyệnquákhónghe,MạtMạthơinângmímắt:“Cậucóthểđikhoang hạng nhất, không phải cũng do mẹ cậu ngủ với đại gia sao? Khác gì tớ chứ?”

Saukhiđãlênxe,MạtMạttìnhcáchtìmđềtài,muốnlàmHứaĐìnhXuyên vui vẻ, anh tuy cười, nhưng chỉ là đáp lại cho có lệ.

LầnnàykhôngcóLụcCảnhHoánđicùng,TôMạtMạtcóchútnhàmchán, đang nghĩ người ngồi gần cô sẽ là dạng người gì thì một thân ảnh vừa quen thuộc vừa đáng ghét bước tới.

“Cậucócha,nhưngvẫnkhôngcógiáodụccơđấy.”TôMạtMạttrảlờilại một cách mỉa mai.

“Vịkháchnàycóbịthươngkhông?”HứaĐìnhXuyênnhìnvềphíaMạt Mạt dò hỏi, thanh âm nhu hoà hơn nhiều.

“Anhhọ?”VẻmặtphẫnnộcủaBùiTưDaonhanhchóngbiếnthànhtươi cười lấy lòng.

MộtcâunàykíchthíchBùiTưDao,tứcgiậnnói:“Loạingườinhưmẹmày không xứng đáng so sánh với mẹ tao? Con hoang quả nhiên không có giáo d·ụ·c.” (đọc tại Qidian-VP.com)

TronglúcBùiTưDaođangkêula,nhânviênanninhđãchạytớiyêucầu cô ta xuống máy bay, nhưng cô ta vẫn quát tháo: “Mấy người không có quyền đuổi tôi xuống. Nếu dám đụng vào tôi, tôi sẽ kiện.”

“Khôngcó,đừngsuynghĩvớvẩn,anhđilấyxe,emđếncửasânbaychờ đi.” Hứa Đình Xuyên dứt lời liền rời đi trước, để lại Mạt Mạt lặng người đứng tại chỗ.

MạtMạtthậtsựnghĩkhôngracách,chỉcóthểkhomlưngcúingườiđếnhai chân Hứa Đình Xuyên, mở khoá quần, móc d**ng v*tđang mềm nhũn ra.” Dựa theo phương pháp Hạ Toàn đã dạy, cô ngậm lấy quy đ*u, dùng đầu lưỡi l**m láp, thổi mạnh vào mắt ngựa. (Theo như mình tìm hiểu thì mắt ngựa là cái lỗ trên quy đ*u)

Bảo an nghiêm túc trả lời: “Theo luật hàng không dân dụng và các công ướchàngkhôngdândụngquốctế,cơtrưởnglàlãnhđạocaonhấttrênmáy bay, có quyền từ chối bất kỳ hành khách nào, dù quyết định đúng hay sai, miễn trừ mọi trách nhiệm kể cả trách nhiệm hình sự.”

Côn th*tdướisựl**mlápcủaMạtMạt,nháymắtđãcăngcứng,hôhấp vững vàng cũng dần trở nên hỗn loạn.

“Đầu óc cô có bệnh à? Đổi tôi từ khoang hạng nhất đến khoang doanh nhân?Tìmcấptrêncủamấyngườiđếnđây,tôikhôngnóichuyệnvớingười không có mắt nhìn như cô.” Bùi Tư Dao cả giận nói.

Nóixong,hainhânviênliềnkéoBùiTưDaorấtkhônghợptácxuốngmáy bay.

Ngườichakếthứhailúcđócủacô,chỉlànhânviêncôngvụởmộtđơnvị cơquanbìnhthường,saulạibịcấptrênlàmkhó,khôngchịuđượcphảitừ chức, cũng vì chuyện này, mẹ cô và cha kế phải ly hôn.

MạtMạtthấythằngbélớnlênmậpmạpthậtđángyêu,cũngvuivẻtiếnlên nhéo nhéo khuôn mặt của nó, từ trong túi lấy ra mấy viên dâu tây đường đưa cho bé.

khôngbiếtcóphảibacủaBùiTưDaolàmkhódễhaykhông,màcuốicùng cô lại không đậu vào trường trọng điểm, chỉ có thể vào một trường cao trung bình thường.

MạtMạtlàmgìcótâmtìnhđểýđếncôta.Côtanhàmchánnhưvậy,chi bằng chợp mắt một lúc còn hơn.

Bùi Tư Dao nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Mạt Mạt, nháy mắt cơn giậnlêntớiđỉnhđiểm,giơtayđịnhchocômộtbạttai,aingờkhibàntayđã sắp đánh tới, lại bị một bàn tay to khác nắm lấy, người bị đẩy, lảo đảo thiếu chút nữa là té trên mặt đất.

BùiTưDao,bạnhọccùnglớptrunghọc,đốithủduynhấtcủaMạtMạt. “Ồ...Tô Mạt Mạt? Cậu cũng đang chờ máy bay cất cánh à? Bùi Tư Dao nâng cằm, vẻ mặt khinh thường nhìn Mạt Mạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếp viên hàng không nghe được tiếng ồn ào chạy nhanh tới khuyên can, chủđộngmuốngiúpBùiTưDaođổichỗngồi.Nhưngcôtalạikhôngthuận theo, giương giọng nói: “Tại sao tôi phải đổi chỗ? Có đổi thì cũng là cô ta đổi.”

Đứa bé rất lễ phép, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chú.”

Bùi Tư Dao nghe vậy, lập tức mắt trợn trừng lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì?Dựavàocáigìbắttôixuống?Tôikhôngphạmpháp,khôngmangtheo đồ nguy hiểm, mấy người dựa vào cái gì bắt tôi xuống?”

SaukhiTôMạtMạtlắcđầu,HứaĐìnhXuyênnóivớitiếpviênhàng không: “Thông báo cho bảo an, đưa vị này xuống máy bay đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Mạt Mạt vốn dĩ đã tức giận, hiện tại thấy Bùi Tư Dao ngang ngược độc tôn,bắtcảthếgiớiphảiquayxungquanhmình,lạicảmthấybuồncười,tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực lẳng lặng xem cô ta diễn trò hề.

HồisơtrungbọnhọđánhnhaulàdonamsinhmàBùiTưDaothíchlạiđểý Mạt Mạt, tỏ tình không được mỗi ngày đều đứng trước cổng trường đợi cô. Sau khi bị Bùi Tư Dao biết được, nhìn Mạt Mạt không thuận mắt, nói mấy câu trào phúng cô, Mạt Mạt không để trong lòng, cho đến khi Bùi Tư Dao không biết từ đâu biết được hoàn cảnh của nhà cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chúgiúpeml**mnhiềurồi,emcũngmuốngiúpchúl**mmộtchút,có qua có lại.” Mạt Mạt ngước khuôn mắt nhỏ nhắn lên, cười xinh đẹp. “Mạt Mạt.” Hứa Đình Xuyên cố gắng ổn định hô hấp, bình tĩnh nói: “Chúng ta chia tay đi.”

TôMạtMạtcóthểchịuđựngbấtkỳlờinhụcmạnào,nhưnglạikhôngchịu được bị người khác gọi là con hoang không biết mặt cha.

Chương 28

Nhưngmàcáigiáphảitrảcũngkhôngnhẹ,giáoviênmờiphụhuynhcủacả hai bên đến, Tô Mạt Mạt biết được cha của cô ta là thị trưởng. Không những nhà cô phải bồi thường rất nhiều tiền cho đối phương, mà vốn dĩ với thành tích của Mạt Mạt, có thể vào trường cao trung trọng điểm, nhưng

MẹTôMạtMạtsinhcôlúccònvịthànhniên,MạtMạtlàconhoang,mẹcô dựa vào việc ngủ với đàn ông để nuôi cô lớn. Mấy lời đồn đại khó nghe lan truyền trong trường đều là do Bùi Tư Dao bày trò, Mạt Mạt sau khi biết được cùng Bùi Tư Dao đánh một trận, cào nát mặt cô ta.

Đãcóhànhkháchbịtiếnghétcủacôtalàmchokhôngkiênnhẫn,nói:“Cô mau xuống đi, vừa lên đã đánh trống reo hò không nghỉ rồi.”

Tiếpviênlộvẻmặtkhóxử,nhưngvẫnnởnụcườichuyênnghiệp:“Thực xinlỗi,chúngtôikhôngcóquyềnyêucầuvịnàyxuốngmáybay.Nhưng nếu cô thật sự để ý, tôi có thể xem giúp cô khoang doanh nhân còn chỗ không, có thể đổi cô qua đó.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28