Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47


MạtMạtnghẹn,nhấtthờiquênphảiphảnbácanhnhưthếnào,đợiđếnkhi cúc huyệt cảm giác được bị dị vật làm cho căng ra, thấy đau như đêm đầu tiên, cô chống cánh tay nâng cơ thể, run rẩy chịu không được, nửa người trên bò lên ghế trước.

Vốn tưởng rằng sau khi đã làm cả qua cả hai huyệt anh sẽ buông tha cho mình, nhưng bây giờ côn th*tcủa Hứa Đình Xuyên vẫn cắm trong hậu huyệt,gọichohiệutrưởng,dọacôcảngườicăngthẳng,haihuyệtcũngco rút theo, kẹp cho Hứa Đình Xuyên nhăn mày lại, suýt nữa đã hừ ra tiếng. May mà người ở đầu dây bên kia không nghe được, sau khi Hứa Đình Xuyên nói ra ý muốn của mình, người đó sảng khoái đồng ý, sau đó anh cúp điện thoại, cong cong khoé miệng cười nói: “Em yên tâm, mấy ngày sau em không cần tham gia quân huấn, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

tưới vào trong cúc huyệt của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vìcódiệnmạohơnngười,huấnluyệnviêncóhơithiênvịcômộtchút,có chỗ nào không đạt chuẩn, thường xuyên gọi cô ra huấn luyện riêng.

Anh bày ra bộ dáng vô lại, sảng khoái nói: “Đã quên.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Côdầnkhôngchịunổi,khóckêuxintha:“Ưm...chú...từbỏ...quá nhiều...mau bắn đi...a...mông đau quá…”

“Không phải ngứa sao? Anh gãi ngứa giúp em…”

Chương 47

“Chúđãthề...nếuchạmvàochỗđó...sẽbịliệtdương...chú...maulấyra đi...ưm đau quá…”

“Khôngcó...a...nhẹchút...chú...buổichiềuemcòncóquânhuấn...ưm...chú như vậy làm sao em tham gia được...a...quá nhanh...không cần…”

Hai tay càng ra sức x** n*n hai v·ú, làm cả người Mạt Mạt run rẩy, hậu huyệtbịlàmcũngcóthểcaotrào,dùchỗđókhônghềcóđiểmG,nhưngcô vẫn như tiết thân như thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cáigìđỡthèm?Anhđãlàmhaitiếngđồnghồrồi,cònkhôngđỡthèmsao? Cái tên sói đói này!! Trách không được đã 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn, người nào có thể chịu nổi anh chứ! Huống chi cô còn nhỏ, cơ thể lại mềm, anh cứ tiếp tục như vậy, cô không phải sẽ c·h·ế·t sớm sao!!

“Anhsẽgọichothầygiáocủaemxinchoemnghỉ,cũngchỉcònlạimấy ngày,khôngđicũngthế.”HứaĐìnhXuyênthởhổnhển,nhétd**ng v*tvào trong nghiền nát cúc huyệt.

Bây giờ bị anh chọc vào một cách thô bạo như vậy, cô càng cảm thấy khó chịu, cảm giác vừa như đang muốn đi vệ sinh, nhưng lại vừa không giống, tómlạilàhoàntoànkhácvớilúcđượclàmvớitiểuhuyệtphíatrước,nhưng lại giống nhau ở chỗ, đều bị anh xỏ xuyên qua một cách dày đặc, cũng đều có cảm giác tê tê dại dại lan đi khắp toàn thân.

Nếu Hứa Đình Xuyên cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là là đứng nghiêm, đi đều,đứngvữngcònkhônglàmđược,chắcchắnsẽbịhuấnluyệnviêntrừng phạt.

Nhận thấy ý đồ của Hứa Đình Xuyên, Tô Mạt Mạt lập tức hoảng sợ, quên mấtviệcnổigiận,vộivàngnhẹgiọngnói:“Chú...chúđãthềsẽkhôngchạm vào hậu huyệt của em, chú quên rồi sao?”

Mấyngàynaynghỉngơichotốt?Côcầnnghỉlâuđếnvậysao?TôMạtMạt định mở miệng phản bác lại anh, tại sao không chỉ xin nghỉ một ngày thôi, thì anh đã rút côn th*tra, tinh d*chtheo đó tuôn ra ngoài, cô cảm giác chính mình lại mất khống chế, cuống cuồng tìm khăn giấy lau cúc huyệt.

Cũng may trứng rung đã giúp bôi trơn từ trước, anh cũng dùng phương pháp lúc đợi phá thân lần trước, có thể cắm đến chỗ nào liền từ từ rút ra lại cắmvào,đếnkhithôngthoánghơnmộtchút,lạidùnglựccắmvàosâuhơn một ít, cứ lặp lại như vậy, cùng với dầu bôi trơn, hơn mười mấy phút trôi qua, cuối cùng cũng đem cự căn vùi vào bên trong cúc huyệt của cô.

“Chỗ nào nhiều? Anh còn chê ít đấy, không làm sưng cả hai cái động của em, lúc trở về lại dụ dỗ thằng nhóc kia có phải không?” Hứa Đình Xuyên nghĩđếnhìnhảnhMạtMạtbịcáitênconlaikiađèdướithân,liềngiậndữ, càng thêm dùng sức.

Tuylúcđầucôcókhócsướtmướtkêuđau,nhưnglúcđãhoàntoànvào được, tiếng khóc đã từ từ nhỏ dần, may mà kiên nhẫn của anh đủ dùng, khôngcóngangngượccắmvàomộtlúc,huốngchicúchuyệtkhôngcó màng trình, lần đầu c*m v** cũng không đau như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Côcửđộngcơthểvìngứa,d**ng v*tcủaanhcắmvàotừphíasau,thậtsự trướng đến khó chịu, cô không chịu được phải vặn vẹo cơ thể theo bản năng.

quyết không chịu buông tha.

Âmthanhtạoratừchỗhaibộphậnvachạmvàonhauhoàlẫnđanxenvới tiếngrênrỉcùngtiếngthởhổnhển.Tiếngkêukhóchỗnloạnbanđầucũng đã chậm rãi chuyển thành nhất trí, Mạt Mạt dần làm quen với dị vật bên trong hậu huyệt, bắt đầu chân chính hưởng thụ.

Cúchuyệtkhôngcogiãnnhưh** h***t,chonênlầnđầuthâmnhậpcóchút lao lực, không riêng gì cô gái nhỏ dưới thân đang khóc nỉ non, bây giờ anh cũng khó chịu cực điểm, trên trán không những đã rịn mồ hôi, mà gân xanh cũng đã lúc ẩn lúc hiện.

Cúchuyệtsaukhibịd**ng v*ttolớnhunghănghànhhạ,côcảmgiácđược phần thịt hồng hào bên trong cúc huyệt cũng bị côn th*tkéo theo ra ngoài, rồi lại bị đảo trở về, cô vừa đau vừa thấy vui thích.

Mạt Mạt xem như đã hiểu, lời tề của đàn ông là thứ vô dụng nhất trên đời, huống chi tên này còn là một con sói đói, chỉ cần lên giường, thì khác hoàn

Thấy cô gái nhỏ đã ngừng giãy dụa, lúc này Hứa Đình Xuyên mới buông bàn tay đang chế trụ vòng eo cô, vòng qua trước người, chen vào giữa người cô và ghế ngồi, phủ lên hai luồng miên nhũ, đầu ngón tay đương nhiênsẽkhôngbỏquahaiđầuvú,mặcdùđãxoađếncươngcứng,vẫnnhất

Cúc huyệt bị xỏ xuyên, v·ú cũng bị d·â·m loạn, Mạt Mạt bị Hứa Đình Xuyên chơiđùacảngườixụilơ,mềmnhữvũngnướcngãlênghế,bịanhđâmliên tục như bọt sóng cuồn cuộn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưngthờigiananhlàmquálâu,mặcdùsảngkhoái,nhưngcơthểcôquá mềm mại, thật sự không chịu được, hai mông nhỏ vì va chạm mạnh mẽ cũng đỏ rực một mảnh.

toànvớiconngườithườngngày,quảthậtlàmộttênácma!

Cảhaihuyệttrướcsauđềukhôngngừngcorút,tronglúcnhấtthờikẹpthật chặt, làm Hứa Đình Xuyên cũng tước vũ khí đầu hàng, một cỗ nùng tinh

Thấy cô đã ngừng khóc, còn xoắn thân mình, vừa động một cái, cúc huyệt cũngcorútlại,kẹpanhsuýtnữabắnra.LúcnàyHứaĐìnhXuyênmớiyên tâm lớn gan trừu động, nhưng mới vừa nhấn một cái, cô đã kêu lên: “Đừng...đừng nhanh như vậy...ưm...nhẹ một chút…”

HứaĐìnhXuyênđèeocôlạiphòngngừacôgiãydụa,côn th*tthôtorara vào vào cúc huyệt mềm mại, xương mu va chạm lên hai cánh mông nhỏ, vang lên tiếng bạch bạch.

Lạibịanhômvàongựctựalênghế,lưngcôquayvềphíaanh,ngheđược giọng nói ôn nhu của anh: “Chờ một chút, anh sẽ giúp em thu dọn, làm trước cho đỡ thèm đã.”

Anhlàmkhinặngkhinhẹ,côcũnglúcđaulúcsướng,nhưngtiếngrênrỉ vẫn luôn to nhỏ không ngừng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47