Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52


HứaĐìnhXuyênđưacôlênphòngbếptrênlầuhai,hướngdẫnsơquavềvị trí nguyên liệu dụng cụ bếp thì rời đi.

Mạt Mạt trong lòng tuy không quá khẩn trương, nhưng cũng không bình tĩnhđượcchútnào.Nếuanhcùngcôởphòngbếp,xungquanhkhôngcóai, có khi lại sinh ra tà niệm, cô cũng không có sức phản kháng, chỉ có thể để mặc anh làm thịt.

Mạt Mạt vừa mới đem cắt nhỏ táo đỏ, cho vào máy xay. Vì âm thanh của máyquáto,côkhôngngheđượctiếngHứaĐìnhXuyênmởcửabướcvào, rồi khoá cửa lại.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, lúc này cô mới phản ứng lại.

“Chúlàmgì?Maubuôngemra.Emđanglàmbánhtáochobànội,đừngcó quấy rầy.” Tô Mạt Mạt giống như đang thật sự dùng sức giãy dụa.

Nhưng được anh ôm vào lòng một lần nữa, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc từ anh, thậm chí nghe được trái tim đang đập nhanh của anh, cô lại cảmthấymọithứđềuthậttốtđẹp,phảngphấtnhưhaingườiđangyêunhau cuồng nhiệt, động tác giãy dụa cũng dần thả chậm.

“Không phải em nói anh là gian phu sao? Đương nhiên anh phải làm chút chuyệncủagianphu,vừalúcbạntraiemkhôngcóởđây,chúngtacóphải hay không nên tận dụng thời gian?”

Hứa Đình Xuyên nói xong liền ngậm lấy thuỳ tai cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m láp, hai tay cùng từ hai bên eo cô đổi thành vén váy liền áo lên, kéo áo ngực xuống, nắm lấy hai b** ng*c mềm như bông x** n*n trong lòngbàntay,còncốýdùngkhehởgiữahaingóntaylôikéohaiđầuvúnhỏ xinh ra ngoài.

Vành tai cô vốn là n** m*n c*m, lại đang bị l**m, b* ng*c cũng bị anh d·â·m loạn,MạtMạtlậptứcphátratiếngrênrỉ,cơthểcũngbịtrêuchọcmềmnhư bún, nếu không phải đáng dán lên ngực anh, hai chân đã không thể đứng vững.

“Ưm...chú thả em ra...Ban ngày ban mặt chú muốn làm gì…”

MạtMạtbắtlấyhaitayđanglàmloạnmuốnkéora,nhưngkhehởgiữahai ngón tay anh đang kẹp lấy đầu v*, cô kéo ra một cái, lại làm chính mình đau đến há miệng th* d*c, đành phải buông tay anh ra.

“Cũng không phải là chưa làm em ban ngày bao giờ, em còn nhớ hồi ở Paristrênbànăn,embịanhnhétdâutâylàmloạnkhông?Lúcđócũnglà ban ngày, lúc trước không sợ sao bây giờ lại sợ? Hôm nay lại dùng t*** h***t của Mạt Mạt làm chút mứt táo, được không?”

HứaĐìnhXuyênnóixongduỗitaykéokhoáởlưng,váyáotheobờvaigầy nhỏ của cô trượt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn như ngọc cùng xương quai xanhtinhxảo.HứaĐìnhXuyênhônmộtđườngtừvànhtaixuốngvaingọc, rồi sau đó dừng lại một chỗ, nhẹ nhàng cắn một ngụm, lưu lại hai hàm răng trên đó.

Giờ phút này Mạt Mạt phớt lờ cơn đau truyền đến từ bả vai, trên da nổi lên viên dâu tây. Ngày ấy anh đảo lộng cô còn khó nhịn mà cao trào mấy lần, màtáođỏcòndínhdính,rửanửangàycókhicũngkhôngsạchđược,chẳng phải là muốn nửa cái mạng của cô sao.

MạtMạtbịdoạgiọngnóirunlên:“Emkhôngcần...nếuchúthậtsựnhéttáo đỏ vào, em sẽ báo cảnh sát chú cưỡng gian.”

“Ý của Mạt Mạt là không nhét táo đỏ vào thì anh có thể làm em phải không?”HứaĐìnhXuyênkéoáováyđangkẹtlạiởhaivúcaongấtcủacô xuống mắt cá chân, rồi cởi áo ngực ra.

BâygiờtrêncơthểnhỏxinhtrắngnõncủaMạtMạt,ngoạitrừmộtcáiq**n l*t nhỏ, cả người đều tr*n tr**.

“Không phải! Dù sao cũng không được nhét táo đỏ vào.”

MạtMạtvừamớicheđậyđượcbộngực,HứaĐìnhXuyênđãdờitayđến khu tam giác, cách một lớp q**n l*t dùng ngón cái ấn vào *m đ*.

Anh đã làm cô nhiều lần, sớm đã biết điểm mẫn cảm trên người cô.â/m đ/ế củacôchínhlàchỗđó,mặcdùchưabịkíchthíchmàlộrangoài,ấnvàođó vẫn làm cô không chịu được, huống chi anh còn không ngừng day qua lại, có khi còn x** n*n, còn chưa đụng đến mật phùng, Mạt Mạt đã bị anh trêu chọc, h** h***tđã tê dại.

“Lừa em thôi, xem em sợ thế nào. Côn th*tcủa anh nhét vào còn không đủ đâu, sao có thể chứa thêm được chứ.” Hứa Đình Xuyên vươn lòng bàn tay qualớpquầnlót,vuốtvelôngmuthưathớt,trựctiếpđưahaingóntayxâm nhập vào giữa hai vỏ sò, huyệt khẩu liền ướt đẫm, cắm một ngón tay phốc một tiếng đi vào.

“Ư...chúvôsỉ!Chúkhốnnạn!Em...chúngtađãchiatay,chúdựavàocáigì năm lần bảy lượt...ưm...chạm vào em!”

Mạt Mạt không biết lúc này mình đang giận Hứa Đình Xuyên hay giận chính mình. Mặc dù mỗi lần bị làm nơi riêng tư đều sưng đau, muốn tránh xaanh,nhưngdùchovếtthươngđãhết,nỗiđaucũngbịquênlãng,chỉcần anh chào đón, chính mình lại không nhịn được dính vào anh. Bị anh chạm nhẹ càng ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được một được anh làm.

“AnhbiếtMạtMạtthíchmà,mỗilầnchạmvàoem,emlạiướtnhưthế.Dù cho đã lớn tuổi sức yếu, vẫn cố gắng thỏa mãn em.” Hứa Đình Xuyên trêu chọc ý trung nhân trong ngực, còn không quen dùng ngón tay chà đạp t*** h***t của cô.

Khi thi nhanh chóng tiến vào rút ra, khi thì dùng lòng bàn tay ma sát từng tấc da thịt ở nơi riêng tư của cô. Điểm G càng không thể bỏ qua, đầu ngón taythôráptànnhẫnxoaấncònthấykhôngđủ,còndùngkhehởgiữangón tay kẹp lấy miếng thịt mẫn cảm nhất, lôi kéo x** n*n.

LàmMạtMạtliêntiếpthétchóitai,nhớtớiđâylàphòngbếp,nhàanhlại đông người, đành phải c*n m** d*** không kêu ra tiếng.

Thủđoạncủaanhcàngthêmthànhthạo,côn th*tanhcònchưacócắmvào, cô đã tiết thân hai lần, hai chân vô lực chống đỡ, nếu không phải có thể chống bàn điều khiển, cô thực sự đã ngã xuống.

“Kêurađi,khôngcầnchịuđựng,phòngnàotrongnhàcũngcócáchâm,trừ khi có người ghé tai vào cửa mới có thể nghe thấy anh làm em d·ụ·c tiên d·ụ·c tử.”

HứaĐìnhXuyênthấymàndạođầuđãđủ,dâmthuỷđãtuônralàmướtđẫm cả bàn tay anh, lúc này mới rút tay ra, kéo khoá quần, giải phóng cự vật đã sớm kêu gào.

Tay anh rút ra ngoài, nhưng thật lâu sau côn th*tvẫn không c*m v** thế chỗ,MạtMạtnghihoặcquayđầulại,nhìnthấyanhlạirahaimónđồchơi hình dâu tây tinh xảo, chỉ to hơn đầu v* cô một chút.

“Đó là cái gì?”

MạtMạtvừadứtlờiliềnthấyHứaĐìnhXuyênấnchốtmởhaiviêndâu, đặt nó lên đầu v* cô.

Bên trong hai trái dâu có vô số hạt nhỏ mềm mại, khi thì ấn khi thì nảy lên, như hàng trăm con kiến nhẹ nhàng g*m c*n đầu v*, ngứa ngáy, tê dại như cóđiện.Đầuvúlànơicựckỳmẫncảm,nháymắtđãlàmtiểuhuyệttiếtdâm thuỷ ròng ròng, nước nhiều đến nỗi làm vải dệt sau mông ướt đẫm, còn ngưng tụ thành bọt nước, nhỏ giọt trên sàn nhà phòng bếp.

“Dâmthuỷnhỏgiọtnhưthế,muốnăncôn th*tcủaanhsao?Anhđànhphải thỏa mãn em vậy.”

HứaĐìnhXuyênsớmđãkhôngnhịnđược,khôngchờđượcviệcphảic** q**n lót ra, trực tiếp dùng tay xé thành hai mảnh, ném trên sàn.

Mạt Mạt còn chưa kịp đáp lời, đã bị anh ấn lên bàn điều khiển, hai cánh môngtròntrịalộra,đãướttrànlan,trựctiếpcắmcôn th*tthôtovàobên trong t*** h***t.

“Ưm...a...quá sâu…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52