Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 110 : Bỏ lỡ
Bất ngờ, cơ thể tên quái nhân bắt đầu rung chuyển. Lớp da của hắn phình to ra, những chiếc ngà khổng lồ mọc ra từ miệng, cánh tay dày lên, các ngón tay hợp lại thành móng voi đồ sộ. Hắn gầm lên, cơ bắp vặn vẹo, biến thành một con voi quái vật khổng lồ cao hơn 5 mét, tỏa ra áp lực kinh người.
"Hốnggggg!"
Lực chân mạnh mẽ đập xuống, làm mặt đất nứt vỡ. Hắn lao thẳng về phía Bạch Minh như một cơn lốc, với tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình đồ sộ kia.
Bạch Minh nghiêng người tránh né. Một giây sau, vị trí hắn đứng bị nghiền nát thành bụi.
Tên quái nhân khựng lại, quay đầu, nhưng hắn không thấy Bạch Minh đâu nữa.
"Bên trên."
Bạch Minh đáp xuống ngay trên đầu hắn, nắm đấm phủ đầy băng giá, đập thẳng xuống.
"Rầm!"
Tên quái nhân b·ị đ·ánh sụp xuống đất. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, Bạch Minh đã xuất hiện phía sau, một cú đá quét ngang trúng vào chân sau của con voi khổng lồ, khiến nó mất thăng bằng.
"Nhanh quá!" Tên quái nhân gầm lên, cố vung tay bắt lấy Bạch Minh, nhưng hắn chỉ cảm thấy hư không. Một đòn nữa đã giáng thẳng vào lưng hắn, đóng băng một phần cơ thể.
"Chưa quen với sức mạnh mới à?" Bạch Minh đứng cách đó không xa, giọng lạnh lùng.
Tên quái nhân điên tiết, húc mạnh xuống, định nghiền nát tất cả. Nhưng ngay khi chân hắn chạm đất, một trận băng từ dưới trồi lên, khóa chặt chân hắn.
"Băng phong tuyệt đối."
Băng lan nhanh như bệnh dịch, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể con voi khổng lồ đã bị đóng băng hoàn toàn, biến thành một bức tượng băng khổng lồ giữa chiến trường hoang tàn.
Bạch Minh bước tới, giơ thanh đao trong tay, hàn khí sắc bén tràn ra.
"Lạnh quá? Để ta sưởi ấm cho ngươi chút vậy."
Hắn vung đao.
"Rắc!"
Tảng băng khổng lồ bị chẻ làm đôi. Một đường cắt hoàn hảo từ trên xuống dưới, chia cơ thể tên quái nhân ra thành hai nửa. Hắn thậm chí không kịp gào thét, chỉ có ánh mắt hoảng loạn trước khi tất cả tan thành từng mảnh băng vụn.
Trận chiến kết thúc.
Bạch Minh lắc nhẹ cổ tay, thu hồi thanh đao. Hệ thống thanh âm cũng trong nháy mắt đó vang lên .
" Đinh chúc mừng túc chủ thu được 100 điểm tích phân "
" Ai, ai "
Lúc này hắn mới nhớ đến còn một viên trái ác quỷ chưa thu hồi nhưng nhìn lại cái kia t·hi t·hể đã biến về bản thể cùng lúc bị cắt đôi lúc hắn thở dài .
" Lại bỏ lỡ một cái vật phẩm vận may không tốt a nha "
Liếc nhìn chung quanh hoang tàn một mảnh sau đó lại nhìn một bên hơi thoi thóp hai cái tiểu đệ Bạch Minh đi tới xách theo một cái inves nhảy vào một mảnh gương vỡ rời đi để lại một tên xem như cỗng nồi quái vật đi . Còn như một con inves bị hắn mang đi cũng biến thành tích phân an ủi chút tâm lý của hắn lúc này .
........
"Phù... phù..."
Một người đàn ông toàn thân đầy máu, áo rách bươm, thở dốc chạy trên con đường tối tăm. Hắn ta liên tục ngoái đầu nhìn lại phía sau, đôi mắt đầy sợ hãi.
Chân loạng choạng, hắn ta vấp ngã xuống đất, nhưng ngay lập tức bật dậy, tiếp tục chạy như thể có thứ gì đó đang đuổi theo. Cuối cùng, hắn ta lao thẳng vào cửa của cục cảnh sát gần nhất.
Cửa bật mở mạnh. Người đàn ông ngã sụp xuống trước quầy tiếp nhận, thở hổn hển:
"Quái... quái vật... nó... nó g·iết... tất cả mọi người..."
Viên cảnh sát trực ban ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu được sự ngạc nhiên:
"Anh nói gì? Quái vật?"
Hắn ta run rẩy, giọng nghẹn ngào:
"Phải... nó khổng lồ... lông lá... đôi mắt đỏ ngầu... Nó xé xác người ngay trước mắt tôi!"
Viên cảnh sát nhanh chóng gọi đồng nghiệp:
"Dẫn hắn vào phòng lấy lời khai."
Hắn ta ngồi đối diện với viên cảnh sát, tay vẫn còn run rẩy. Trên bàn là ly nước đã nguội.
"Anh hãy kể lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết."
Hắn ta gật đầu, giọng lạc đi:
"Tôi... tôi đang ở chợ đêm thì đột nhiên... thứ đó xuất hiện. Nó lao vào t·ấn c·ông mọi người... Máu bắn tung tóe... Tôi... tôi không thể quên được ánh mắt đỏ ngầu của nó..."
Viên cảnh sát ghi chép cẩn thận, gật đầu:
"Anh có thể miêu tả rõ hơn không? Nó trông như thế nào?"
"To lớn... như một con voi... nhưng có tay chân như người... lông lá phủ khắp cơ thể... Và sức mạnh... nó xé nát cả quầy hàng chỉ bằng một cú vung tay!"
Viên cảnh sát giữ thái độ chuyên nghiệp, không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ tiếp tục ghi chép.
"Được rồi. Chúng tôi sẽ điều tra vụ việc này. Bây giờ anh có thể về nhà nghỉ ngơi. Nếu cần thêm thông tin, chúng tôi sẽ liên lạc lại."
Hắn ta gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng. Nhưng khi bước ra khỏi cửa, hắn thoáng thấy hai viên cảnh sát thì thầm với nhau:
"Quái vật? Nghe như phim kinh dị ấy..."
"Chắc bị sốc quá rồi tưởng tượng thôi. Nhưng vẫn phải theo quy trình."
Hắn ta khựng lại, ánh mắt tối sầm. Họ không tin hắn.
Đêm khuya. Trong căn phòng tối tăm.
Hắn ta ngồi trước màn hình máy tính, đôi tay run rẩy gõ từng dòng chữ:
"Tôi vừa thoát c·hết khỏi một con quái vật! Nó t·ấn c·ông mọi người trong chợ đêm! Không ai tin tôi... Nhưng đó là sự thật!"
Hắn nhấn nút đăng bài lên mạng xã hội.
Một lúc sau, dòng trạng thái bắt đầu có vài bình luận:
"Đùa hả? Quái vật giữa thành phố á?"
"Anh chơi game nhiều quá rồi!"
Nhưng cũng có vài người tò mò hỏi lại:
"Chuyện thật hả? Ở chỗ nào vậy?"
"Có ai xác nhận không?"
Câu chuyện chỉ gây ra chút xôn xao rồi nhanh chóng bị chìm đi giữa hàng loạt tin tức khác trên mạng.
Dư luận chưa thật sự bùng nổ, nhưng đã có vài người bắt đầu chú ý và đặt câu hỏi. Cảm giác nghi ngờ âm ỉ, như một đốm lửa nhỏ chực chờ được thổi bùng lên.
.....
Nơi nào đó trong một tòa nhà cao tầng giữa lòng thành phố.
Phòng họp chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn mờ t·ừ t·rần nhà hắt xuống bàn hội nghị hình bầu d·ụ·c. Những bóng người ngồi xung quanh bàn, khuôn mặt ẩn sau lớp bóng tối dày đặc, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt.
Bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang vọng.
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng cất lên, phá tan sự im lặng:
"Vụ việc ở chợ đêm... Các người nghĩ sao?"
Không ai trả lời ngay lập tức. Một lúc sau, giọng nói khác vang lên từ góc tối bên phải:
"Đã có người sống sót. Hắn ta đang gieo rắc lời đồn trên mạng xã hội."
"Không phải đã dặn là phải xử lý gọn gàng sao?" Một giọng nói khác cất lên, đầy vẻ khó chịu.
"Sơ suất ngoài ý muốn. Nhưng sẽ không ảnh hưởng lớn."
Tiếng gõ ngón tay nhịp nhàng trên mặt bàn vang lên, lạnh lùng và vô cảm. Giọng nói đầu tiên lại cất lên:
"Phải đảm bảo rằng không ai tin vào chuyện này."
Giọng nói bên trái tán thành:
"Đúng vậy. Thế giới này không cần biết sự tồn tại của chúng."
Bỗng một tiếng cười khẽ vang lên từ bóng tối phía cuối bàn:
"Nhưng nếu ngày nào đó chúng không thể che giấu nữa thì sao?"
Bầu không khí trong phòng lạnh ngắt. Một sự im lặng kéo dài, nặng nề như tảng đá đè nén tâm trí của tất cả mọi người.
Giọng nói lãnh đạm đầu tiên cuối cùng cũng cất lên, dứt khoát và vô tình:
"Xử lý sạch sẽ. Không để lại dấu vết."
"Đã rõ."
Một cái gật đầu nhẹ lướt qua bóng tối. Không ai bàn thêm điều gì. Những bóng người đồng loạt đứng dậy, hòa vào bóng tối và biến mất không một tiếng động, như thể họ chưa từng tồn tại.
Phòng họp trở lại im lặng tuyệt đối.
Đèn vụt tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối vô tận.
Đương những chuyện này kẻ đầu têu lúc này cũng không hay biết những chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi nếu biết mà nói có lẽ sẽ không quá quan tâm đi .
Hôm nay thu hoạch mặc dù không tính lớn nhưng Bạch Minh cũng vui vẻ trong lòng lần nữa cùng hệ thống giao dịch đổi một số thức ăn khao thưởng hắn tọa kỵ cùng " sủng vật " một bữa linh đình .
【 PS : Ban thưởng : 1
Vật phẩm thu về : 6/10
Tích phân : 720】