Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 114 : Một ngày bình thường (4)
Du Uyển Nhi và Tử Nguyên bước vào quán nét, nơi mà Bạch Minh từng ghé chơi cùng bạn và cũng là nơi quái nhân bất ngờ xuất hiện.
Quán nét vẫn đông khách như thường lệ. Chủ quán đang đứng ở quầy tính tiền, vẻ mặt có chút lo lắng.
Du Uyển Nhi tiến tới, lên tiếng:
"Chào ông chủ, chúng tôi là điều tra viên đặc biệt. Chúng tôi muốn xem lại camera an ninh của quán, toàn bộ ngày hôm qua."
Chủ quán có chút ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu:
"À... camera an ninh à? Được thôi, nhưng mà... cái chỗ các cô cậu muốn xem chắc là không có đâu."
Du Uyển Nhi nhíu mày:
"Tại sao lại không có? Chẳng lẽ camera bị hư hại sao?"
Chủ quán thở dài, chỉ tay về góc tường nơi có chiếc camera mới tinh:
"Chỗ đó hôm qua có camera thật, nhưng mà bị hư rồi. Tường chỗ đó bị đấm vỡ, gạch đá rơi xuống làm bể luôn cái camera."
Du Uyển Nhi ngạc nhiên:
"Ý ông là... tường bị đấm vỡ sao?"
Chủ quán gật đầu:
"Ừ, cái lúc đó náo loạn lắm. Đang ngồi trong quầy thì nghe
ầm một cái. Chạy ra thì thấy mảng tường sập xuống, gạch đá rơi khắp nơi, camera cũng bể nát."
Tử Nguyên suy nghĩ rồi hỏi:
"Lúc đó ông không thấy ai khả nghi sao? Quái nhân xuất hiện, đám đông hoảng loạn, chẳng lẽ không ai thấy gì?"
Chủ quán nhún vai:
"Thấy thì có thấy... Nhưng hỗn loạn quá, mọi người chỉ lo bỏ chạy. Cảnh sát cũng có mặt s·ơ t·án mọi người ra khỏi đây."
Du Uyển Nhi nhìn xung quanh, ánh mắt đầy suy tư:
"Vậy là khi cảnh sát đến, nơi này đã bị phá hủy rồi?"
Chủ quán gật đầu:
"Đúng vậy. Lúc đó tôi còn đang ở ngoài đường giúp người ta chạy, quay lại thì thấy đ·ống đ·ổ n·át thôi. Cái camera cũ bể nát không còn dùng được, hôm nay tôi phải lắp cái mới này."
Tử Nguyên đưa mắt nhìn chiếc camera mới, rồi nói:
"Ông có thể cho chúng tôi xem các đoạn ghi hình khác trong quán chứ? Có lẽ sẽ có manh mối gì đó."
Chủ quán gật đầu:
"Được thôi, mời các cô cậu vào phòng quản lý camera."
Họ xem lại đoạn ghi hình từ sáng đến tối của ngày hôm qua:
Buổi sáng và chiều: Không có gì bất thường, khách ra vào bình thường.
Khoảng thời gian xảy ra sự cố: Các camera khác chỉ ghi lại được cảnh khách hàng hoảng hốt khi nghe tiếng động lớn, rồi đám đông hoảng loạn bỏ chạy.
Hình ảnh bên ngoài quán: Ghi lại được cảnh cảnh sát s·ơ t·án đám đông ra khỏi khu vực.
Du Uyển Nhi trầm ngâm:
"Quái nhân xuất hiện... nhưng hình ảnh không rõ ràng. Nó chỉ thoáng hiện qua rồi biến mất giữa đám đông."
Tử Nguyên nhíu mày:
"Nó cố tình chọn góc khuất, biết cách ẩn mình giữa đám đông để không ai chú ý."
Du Uyển Nhi gật đầu:
"Và nó đấm vỡ tường ở chỗ có camera... rất có thể nó biết camera ở đó và cố tình phá hủy để không bị ghi hình."
Tử Nguyên siết chặt tay, giọng đầy cương quyết:
"Không phải chỉ là con quái vật mất trí đơn thuần... Nó có suy nghĩ, có tính toán."
Du Uyển Nhi thở dài:
"Vậy là không có hình ảnh rõ ràng nào về nó... Thứ duy nhất chúng ta có là sự hỗn loạn và nỗi sợ hãi của đám đông."
Trong không gian văn phòng bận rộn, Tử Nguyên đứng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt sắc bén lướt qua từng trang tài liệu báo cáo vừa nhận được. Bên cạnh cô, Du Uyển Nhi tò mò ngó nghiêng, ánh mắt lấp lánh vẻ hào hứng.
“Cuối cùng cũng có manh mối rồi...” Tử Nguyên mỉm cười nhẹ, gấp tài liệu lại. “Đúng là báo cáo về vụ quái nhân xuất hiện sáng hôm qua, hơn nữa còn có thông tin về người bí ẩn đã đánh lùi nó. Nhưng tất cả chỉ là trên giấy, muốn xác nhận còn phải điều tra rõ ràng hơn.”
“Người bí ẩn xuất hiện rồi biến mất trong màn sương giá sao? Nghe có vẻ thú vị đấy!” Du Uyển Nhi phấn khích. “Chị định làm gì tiếp theo?”
“Trước hết, chúng ta phải gặp tất cả những người đã có mặt hôm qua để hỏi chuyện. Nếu họ thấy gì đáng nghi thì manh mối sẽ rõ ràng hơn.”
Trong phòng họp đơn giản nhưng gọn gàng, ánh nắng chiếu nhẹ qua khung cửa kính, tạo nên bầu không khí thoải mái. Tử Nguyên và Du Uyển Nhi ngồi đối diện với ba cảnh sát đã tham gia vụ đối đầu quái nhân hôm qua. Từng người kể lại những gì mình đã chứng kiến, giúp tổ điều tra có thêm thông tin cần thiết.
“Mọi chuyện diễn ra quá nhanh,” một cảnh sát bắt đầu. “Quái nhân đột ngột xuất hiện, hình dạng ghê rợn, sức mạnh kinh khủng. Chúng tôi đã dùng s·ú·n·g bắn nhưng đ·ạ·n chẳng xi nhê gì cả...”
Người thứ hai tiếp lời, khuôn mặt vẫn còn chút hoang mang khi nhớ lại cảnh tượng hôm đó. “Rồi đột nhiên có một người xuất hiện... Đeo mặt nạ trắng, thân hình cao lớn... Anh ta lao vào t·ấn c·ông quái nhân bằng một chiếc đuôi rắn dài!”
“Đuôi rắn?” Du Uyển Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, nó cực kỳ linh hoạt, vừa t·ấn c·ông vừa phòng thủ như có ý thức riêng. Người đó không chỉ mạnh mà còn rất nhanh, di chuyển như gió. Chúng tôi hoàn toàn không kịp phản ứng...”
Tử Nguyên chăm chú lắng nghe, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. “Người đó có nói gì không?”
“Không hề... Anh ta xuất hiện trong màn sương giá, đánh bại quái nhân rồi biến mất ngay khi chúng tôi vừa định tiến lại gần. Cứ như thể chưa từng tồn tại vậy.”
“Không có hình ảnh nào ghi lại à?” Du Uyển Nhi thắc mắc.
Cảnh sát thứ ba thở dài, lắc đầu. “Tất cả camera ở hiện trường đều bị phá hỏng hoặc quay không rõ. Cứ như có ai đó cố ý che giấu dấu vết...”
Sau khi thẩm vấn xong, Tử Nguyên và Du Uyển Nhi trở về văn phòng. Du Uyển Nhi đi loanh quanh, bất chợt cô chú ý đến một con gấu nhồi bông nhỏ đáng yêu nằm trên bàn làm việc của một cảnh sát viên. Cô cầm lên ngắm nghía với vẻ thích thú.
“Ui dễ thương quá! Anh mua cho con gái à?” Du Uyển Nhi cười tươi.
Viên cảnh sát gãi đầu cười ngượng. “À... Không phải con gái tôi đâu... Là quà sinh nhật cho cháu gái. Tôi mua hôm trước nhưng chưa kịp tặng...”
Đôi mắt Du Uyển Nhi thoáng lóe lên sự tò mò. Cô xoay xoay con gấu trên tay rồi đột nhiên cau mày.
“Khoan đã... Ở mắt con gấu này... Hình như có gì đó không ổn...” Cô chăm chú nhìn kỹ hơn.
Dùng ngón tay gỡ nhẹ phần mắt của con gấu, một chiếc camera siêu nhỏ bất ngờ rơi ra. Viên cảnh sát viên kinh ngạc tròn mắt.
“Cái gì!? Camera quay lén!? Sao lại có thứ này trong đồ chơi chứ!?”
Tử Nguyên chớp mắt ngạc nhiên rồi bật cười. “Xem ra anh bị người bán hàng lừa rồi...”
Du Uyển Nhi lắc đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng như vừa phát hiện ra điều gì quan trọng. “Đợi đã... Anh có mang con gấu này theo khi thi hành nhiệm vụ hôm qua không?”
Viên cảnh sát ngẫm nghĩ rồi gật đầu. “À... Đúng rồi! Hôm qua hành động bất ngờ quá nên tôi tiện tay đeo nó trên cổ luôn. Ai mà ngờ bên trong lại có gắn camera cơ chứ...”
Ánh mắt Tử Nguyên và Du Uyển Nhi sáng lên, cả hai đồng loạt quay sang nhìn nhau đầy phấn khích.
Trong căn phòng kỹ thuật đầy máy móc hiện đại, nhân viên kỹ thuật tỉ mỉ kết nối chiếc camera siêu nhỏ với máy tính. Màn hình nhấp nháy vài cái rồi hiện lên video ghi lại từ hôm qua. Cảnh tượng hiện ra rõ ràng: Quái nhân bất ngờ xuất hiện, đ·ạ·n bắn tới tấp nhưng không làm hắn b·ị t·hương. Đúng lúc đó, một bóng người đeo mặt nạ trắng lao vào giải cứu mọi người.
Người bí ẩn sử dụng chiếc đuôi rắn dài để t·ấn c·ông, linh hoạt né tránh các đòn đánh của quái nhân. Hắn nhanh chóng áp chế và đánh bay quái nhân, sau đó biến mất trong màn sương giá.
“Không thể tin được... Người này...” Du Uyển Nhi há hốc mồm. “Anh ta là ai vậy?”
Tử Nguyên trầm ngâm, đôi mắt sắc bén theo dõi từng chi tiết trong video. “Nhìn chiếc đuôi đó... Rõ ràng không phải con người bình thường. Nhưng sức mạnh thì vượt xa quái nhân... Ít nhất cũng phải tầm Huyền cấp 3 sao hoặc 4 sao.”
Du Uyển Nhi quay sang nhìn Tử Nguyên đầy kinh ngạc. “Chị nghĩ anh ta là quái vật à?”
“Còn quá sớm để kết luận...” Tử Nguyên lắc đầu. “Nhưng chắc chắn đây không phải chuyện nhỏ rồi. Chúng ta phải báo cáo lên tổng phân khu và điều tra thêm manh mối về người này.”
Du Uyển Nhi gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Cả hai đứng dậy, chuẩn bị cho cuộc điều tra mới với nhiều bí ẩn đang chờ đợi phía trước.
【 PS : Ban thưởng : 1
Vật phẩm thu về : 6/10
Tích phân : 720】