Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116 : Một ngày bình thường (6)

Chương 116 : Một ngày bình thường (6)


Sau khi tiến sâu vào khu chợ, nhóm vloger bắt đầu thảo luận về việc chia nhau ra để quay phim và khám phá kỹ hơn.

Trần Mặc đứng giữa nhóm, giọng đầy hứng khởi.

"Chỗ này rộng thật, nếu cứ đi chung thì khó quay được nhiều góc đẹp. Mọi người thấy sao nếu chia ra khám phá?"

Đoàn Minh Hạo gật gù.

"Ý hay đấy! Vừa đỡ chật chội, vừa có nhiều nội dung hơn cho video."

Lý Hải Phong lo lắng, giọng run run.

"Nhưng… chỗ này tối quá… Nếu tách ra mà có chuyện gì thì sao?"

Diệp Linh Chi cũng hơi do dự.

"Ừm… Hay ít nhất đi theo cặp cho an toàn?"

Nam Cung Thế Nguyên bình tĩnh đề xuất.

"Vậy chia thành ba nhóm nhỏ. Mỗi nhóm quay một khu vực, sau đó tập hợp lại ở cổng chợ sau 30 phút. Mọi người nhớ mở GPS và giữ liên lạc."

Trần Mặc gật đầu.

"Được, vậy chia thế này nhé: Tôi đi với Hải Phong và Linh Chi. Minh Hạo, Thanh Mai, và Thiên Vũ một nhóm. Còn Uyên Nhã, Khải Minh, và Thiên Long đi chung. Mọi người nhớ không rời khỏi nhóm của mình."

Mọi người đồng loạt đồng ý, kiểm tra lại đèn pin, máy quay rồi bắt đầu tách ra theo kế hoạch.

Tại một góc khuất trên mái nhà, hai bóng đen lơ lửng, đôi mắt đỏ rực dõi theo cả nhóm.

Haunter khẽ nghiêng đầu, cười ma quái.

"Gengar… gengar… (Chúng tự tách ra kìa. Dễ hành động hơn rồi!)"

Sylph vỗ cánh nhè nhẹ, giọng đầy tinh quái.

"Fuu… fuu… (Tốt lắm. Giờ thì chúng ta chơi đùa một chút nào…)"

Cả hai lướt đi trong bóng tối, chuẩn bị cho trò đùa hù dọa của mình.

Không gian yên tĩnh đến mức lạ thường. Khu vui chơi cũ kỹ hoang phế, những tấm bảng hiệu bong tróc, những chiếc đu quay rỉ sét. Một cơn gió lạnh buốt bất chợt thổi qua, mang theo cảm giác rờn rợn len lỏi vào da thịt.

Diệp Linh Chi kéo sát áo khoác, rùng mình.

"Tự nhiên thấy lạnh quá…"

Lý Hải Phong, đi phía sau, cũng rụt cổ lại.

"Ừ… Chỗ này giống mấy bộ phim kinh dị quá ha…"

Trần Mặc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười nhẹ.

"Các cậu nhát quá rồi. Mới vậy mà đã sợ thì làm vlog khám phá sao đây?"

Họ tiến đến khu đu quay ngựa gỗ. Dưới ánh sáng lờ mờ, những con ngựa gỗ trông như đang nhe răng cười quỷ dị. Một số con đã bong tróc sơn, để lộ phần gỗ nứt nẻ phía trong. Dưới chân chúng, nền gạch phủ đầy rêu xanh, loang lổ những vệt ố màu đen sậm.

Diệp Linh Chi nhìn quanh, giọng hơi run:

"Cảm giác như… có ai đó đang nhìn mình vậy…"

Lý Hải Phong nuốt nước bọt.

"Đừng có nói mấy câu đáng sợ như vậy chứ…"

Bỗng nhiên…

Một con ngựa gỗ phía cuối hàng khẽ lắc lư.

Diệp Linh Chi mở to mắt, khẽ kéo tay Trần Mặc.

"Anh… anh có thấy không?"

Trần Mặc chiếu đèn pin về phía đó.

"Chắc là do gió thôi."

Nhưng kỳ lạ… Gió đã ngừng thổi từ lâu.

Lý Hải Phong run giọng:

"Không… Không phải do gió đâu. Mấy con ngựa khác có động đậy gì đâu!"

Đột nhiên, cả hàng ngựa gỗ đồng loạt lắc lư, phát ra những tiếng cót két kéo dài như tiếng ai đó đang rên rỉ.

Diệp Linh Chi hét lên, bám chặt lấy Trần Mặc.

"Đi thôi! Em không muốn ở đây nữa!"

Trần Mặc gật đầu, kéo hai người rời đi. Nhưng khi ánh sáng đèn pin lia qua dãy ngựa gỗ…

Một bóng đen đang ngồi trên con ngựa gỗ cuối cùng.

Cặp mắt đỏ rực phản chiếu ánh sáng.

Lý Hải Phong há miệng, muốn hét lên, nhưng cổ họng cậu nghẹn lại. Diệp Linh Chi như đông cứng.

Bóng đen chậm rãi nghiêng đầu.

Trần Mặc đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang thở ngay sát bên tai mình.

Lạnh. Rất lạnh.

"Chạy…"

Giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu.

Không cần suy nghĩ, Trần Mặc kéo mạnh hai người kia chạy thục mạng ra khỏi khu vực đu quay.

Những quầy hàng phủ đầy bụi bặm, bảng thực đơn cũ mèm treo lơ lửng, chữ viết đã mờ nhòe. Không gian vắng lặng đến mức từng bước chân của họ vang vọng lại như có người khác đi theo.

Tần Thanh Mai huýt sáo, giọng vui vẻ để trấn an bản thân.

"Chỗ này mà sửa lại chắc thành nhà hàng ma hút khách lắm!"

Triệu Thiên Vũ bật cười.

"Biết đâu lại có khách đặc biệt ghé thăm ấy chứ."

Đoàn Minh Hạo khẽ cười, đưa tay định vỗ vai cậu…

Nhưng bàn tay cậu lại chạm vào thứ gì đó lạnh buốt.

Không phải vai của Thiên Vũ.

Cậu giật mình, quay phắt lại.

"Này, Thiên Vũ, cậu đứng sát tớ quá rồi."

Triệu Thiên Vũ nhíu mày.

"Hả? Tớ đứng bên này mà…"

Cậu dừng lại. Nếu Thiên Vũ đứng xa như vậy, thì… ai vừa chạm vào cậu?

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Đoàn Minh Hạo. Cậu rụt tay lại ngay lập tức, liếc nhìn xung quanh.

Không có ai.

Tần Thanh Mai quan sát biểu cảm của cậu, bối rối.

"Sao thế?"

Đoàn Minh Hạo nuốt khan.

"Không có gì… Chắc là tớ nhầm…"

Nhưng ngay lúc đó, có gì đó chạm nhẹ vào lưng cậu.

Một bàn tay… lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cậu cứng đờ người, cảm giác như từng tế bào trên cơ thể mình đông cứng lại. Bàn tay đó không chỉ chạm vào, mà còn chậm rãi di chuyển lên cổ cậu.

Cảm giác ớn lạnh lan ra khắp cơ thể.

Không thể nhịn được nữa, Đoàn Minh Hạo hét lên, lao thẳng về phía trước.

Triệu Thiên Vũ và Tần Thanh Mai giật mình, hoảng hốt chạy theo.

Sau lưng họ, một bóng đen cao gầy đứng lặng lẽ giữa những quầy hàng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm.

Những chiếc gương cũ kỹ đứng san sát, phản chiếu ánh sáng đèn pin mờ ảo. Một số tấm đã nứt vỡ, tạo ra những hình ảnh méo mó kỳ quái.

Phương Uyên Nhã siết chặt áo khoác, giọng nhỏ nhẹ.

"Mình không thích chỗ này chút nào…"

Vương Khải Minh nhìn vào một tấm gương lớn.

"Gương thôi mà. Có gì mà sợ?"

Nam Cung Thế Nguyên tiến lên trước, dùng tay lau bớt lớp bụi trên mặt kính.

Hình ảnh của cậu phản chiếu lại rõ ràng.

Nhưng… đôi mắt của cậu trong gương chuyển thành màu đỏ.

Cậu nhíu mày, lùi lại một bước.

Ảnh phản chiếu không lùi theo.

Cậu hít sâu, giơ tay lên thử.

Hình ảnh trong gương vẫn đứng yên, không bắt chước động tác của cậu.

Phương Uyên Nhã há hốc miệng, giật nhẹ tay Vương Khải Minh.

"Anh… anh có thấy không?"

Vương Khải Minh cau mày.

"Có cái gì đó sai sai…"

Đột nhiên, ảnh phản chiếu mỉm cười.

Nhưng họ không hề cười.

Cả bốn người sững sờ, lùi lại theo phản xạ.

Hình ảnh trong gương bắt đầu bước ra khỏi đó.

Phương Uyên Nhã hét lên, quay người bỏ chạy.

Ba người còn lại cũng hoảng hốt lao theo cô.

Phía sau họ, những cặp mắt đỏ rực trong gương vẫn nhìn theo không chớp.

Ba người đứng sát nhau, ánh mắt cảnh giác quét khắp khu vực đu quay ngựa gỗ. Bầu không khí ngột ngạt, lạnh lẽo đến mức khiến từng sợi lông trên da họ dựng đứng.

Cộp… Cộp…

Tiếng bước chân.

Ngay phía sau.

Lý Hải Phong cứng đờ người, giọng run run:

"Có… có ai không?"

Không ai trả lời.

Cộp… Cộp…

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này gần hơn.

Diệp Linh Chi chợt quay phắt lại—không có gì.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh đèn đột nhiên lóe sáng.

Cả ba bàng hoàng nhìn về phía đu quay ngựa gỗ.

Từ lúc nào… nó đã bắt đầu quay.

Không một ai điều khiển.

Những con ngựa gỗ lắc lư theo vòng quay chậm rãi, bóng của chúng kéo dài méo mó dưới ánh đèn nhấp nháy.

Tiếng nhạc cũ kỹ của đu quay vang lên, nhưng như bị méo mó, ngân nga một giai điệu quái dị.

"Ha ha ha ha ha…"

Tiếng cười.

Khàn khàn. Trầm thấp. Không thuộc về con người.

Trần Mặc đột ngột quay sang hai người còn lại, gằn giọng:

"Chạy!"

Ba người ngay lập tức lao ra khỏi khu vực đu quay, nhưng bất kể họ chạy bao xa, khi quay đầu lại… đu quay vẫn ngay phía sau họ.

Đoàn Minh Hạo rọi đèn pin vào trong một quầy hàng. Những chiếc bàn gỗ cũ kỹ phủ đầy bụi, ly chén vỡ vụn trên sàn.

"Cảm giác như có người vừa ngồi đây…" Tần Thanh Mai khẽ rùng mình.

Triệu Thiên Vũ cười gượng:

"Sợ quá rồi hả? Chỉ là một khu chợ bỏ hoang thôi mà."

Rầm!

Chiếc bàn gần nhất… tự động di chuyển.

Ba người giật bắn mình.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tất cả những chiếc bàn khác đột ngột xê dịch.

Một cái ly rơi xuống sàn, nhưng thay vì vỡ nát, nó lăn đến sát chân Tần Thanh Mai.

Cô cứng ngắc nhìn xuống.

Cái ly dừng lại—và từ từ nghiêng sang một bên như có ai đó vừa đẩy nhẹ.

Triệu Thiên Vũ nuốt khan:

"Đùa vậy đủ rồi đấy…"

Két… két…

Ghế bắt đầu dịch chuyển.

Đoàn Minh Hạo siết chặt máy quay, cố không để tay mình run lên.

"Không phải gió. Chắc chắn không phải gió!"

Bất chợt, một chiếc ghế bị hất tung!

Phịch!

Nó lao thẳng về phía họ.

Tần Thanh Mai hét lên, lùi lại theo phản xạ. Triệu Thiên Vũ chụp lấy tay cô, cả ba vội vàng bỏ chạy ra khỏi khu ẩm thực.

Nhưng khi họ nghĩ rằng đã rời xa khu vực kỳ lạ này…

Những chiếc bàn và ghế vẫn ở ngay bên cạnh họ.

Như thể họ chưa hề rời đi.

Vương Khải Minh nhíu mày nhìn vào tấm gương lớn.

Họ không còn là ba người nữa.

Có một bóng người thứ tư.

Nam Cung Thế Nguyên lạnh giọng:

"Ai đứng sau lưng tôi?"

Phương Uyên Nhã nín thở:

"Không có ai…"

Nhưng trong gương… cái bóng thứ tư vẫn ở đó.

Vương Khải Minh hít sâu, cố giữ bình tĩnh:

"Có thể chỉ là ảo giác do phản chiếu ánh sáng—"

Cái bóng thứ tư… mỉm cười.

Không ai trong ba người bọn họ cười.

Nhưng trong gương… nó đang nở nụ cười quái dị.

Phương Uyên Nhã siết chặt lấy tay áo Nam Cung Thế Nguyên, giọng lạc đi:

"Chúng ta… rời khỏi đây đi…"

Nam Cung Thế Nguyên không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Nhưng ngay khoảnh khắc họ quay lưng lại—

Cái bóng trong gương vươn tay ra.

Nó túm lấy vai Phương Uyên Nhã.

Cô hét lên, quay phắt lại—không có ai.

Nhưng bờ vai… vẫn lạnh buốt như bị ai đó chạm vào.

Cả ba nhóm hoảng loạn lao ra khỏi khu vực mình vừa rời khỏi.

Họ chạy.

Không ai nói gì.

Chỉ có tiếng bước chân gấp gáp và hơi thở dồn dập vang lên trong màn đêm.

Khi họ gặp lại nhau ở giao lộ trung tâm…

Cảnh tượng trước mắt khiến cả nhóm c·hết lặng.

Đu quay ngựa gỗ đang quay vòng chầm chậm.

Những chiếc bàn trong khu ẩm thực vẫn xếp ngay ngắn như chưa từng bị xáo trộn.

Gương ảo ảnh vẫn phản chiếu bóng của họ—nhưng có nhiều hơn số lượng người thực tế.

Không gian im lặng đến mức đáng sợ.

Không ai lên tiếng.

Cho đến khi…

"Ha ha ha ha ha…"

Tiếng cười ma quái lại vang lên.

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 720】

Chương 116 : Một ngày bình thường (6)