Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117 : Một ngày bình thường (7)

Chương 117 : Một ngày bình thường (7)


Thời gian quay lại buổi chiều .

Bạch Minh sau khi cùng đám bạn đi chơi trở về lúc có đi ngang một phòng trừng bày ở đây hắn cũng không có đi vào mà chỉ nhìn thoáng qua một ánh mắt cái nhìn này gây len sự hiếu kỳ của Bạch Minh .

Chỉ thấy trên bàn quản lý có chứa rất nhiều vật phẩm nhưng ánh mắt của hắn lại bị hai tấm bài hấp dẫn .

【Quái vật: ??

Đến từ: Pokémon game

Ngoại hình: ....

Năng lực: ...

Giới thiệu: ...】

【Quái vật: ??

Đến từ: Cardfight!! Vanguard

Ngoại hình:...

Năng lực: ...

Giới thiệu: ...】

Lần đầu Bạch Minh nhìn thấy kiểu thông tin thế này ngoại trừ thế giới tương quan ra nhưng thông tin khác đều hoàn toàn không biết gì cả .

" Hệ thống ngươi biết chuyện gì xảy ra không ? "

" Đinh khấu trừ 2 tích phân có thể là loại hình thẻ bài vật phẩm nhân vật trong thẻ bài trốn ra ngoài chơi cho nên thứ túc chủ nhìn thấy là thẻ bài góc của vật phẩm "

" Đinh khấu trừ 3 tích phân nếu thu về thẻ bài góc thì không được xem là vật phẩm và cũng không thể thu được tích phân trừ khi thu về nhân vật trong thẻ lẫn thẻ bài "

" Tóm lại là vô dụng đúng không ? "

" Đinh chính xác " .

Mặc dù bây giờ vô dụng nhưng biết đâu về sau có dùng Bạch Minh nhấc chân đi vào bên trong .

" Ông chủ tôi muốn mua một vài thứ trang trí phòng giới thiệu cho tôi chút được không ? "

Ông chủ gặp Bạch Minh đến cùng rất nhiệt tình giới thiệu đủ loại đồ vật cho hắn .

Cửa hàng này ngoại trừ vật trưng bày ra còn bán rất nhiều thứ khác đi qua một phen tìm hiểu cuối cùng Bạch Minh đóng gói mua vài thứ vừa hay nhìn thấy trên bàn có có hai tấm bài rỗng hắn cũng hỏi ý mua lại trang trí phòng của mình nhưng được ông chủ hào phóng tặng cho .

Bạch Minh xách theo đồ đạc về nhà hôm nay đúng là một ngày bình thường nhất kể từ lúc đó tới giờ hôm nay Bạch Minh cũng không cần đối phó quái vật đồng dạng cũng chả tìm thấy thứ gì ngoài 2 tấm thẻ bài này cả .

Bầu không khí khu chợ đêm vắng lặng đến rợn người, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe từ những quầy hàng bỏ hoang cùng tiếng gió rít khe khẽ. Ba người – Lý Hải Phong, Đoàn Minh Hạo và Tần Thanh Mai – bước đi trong bóng tối, từng bước chân chạm lên nền gạch lát lạnh lẽo. Họ đi sâu hơn vào khu vực hoang vắng, cảm giác bị theo dõi ngày một rõ ràng.

"Này… mấy cậu có nghe thấy gì không?" Hải Phong nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.

"Gì mà nghe với thấy? Đừng có hù dọa nhau chứ!" Minh Hạo cười trừ nhưng bàn tay vô thức siết chặt lấy đèn pin.

Đột nhiên, một tiếng cười khúc khích vang lên, méo mó và rờn rợn. Một làn khói mờ ảo lượn lờ ngay trước mặt họ. Cả ba đồng loạt lùi lại, tim đập thình thịch. Thanh Mai nắm chặt cánh tay Minh Hạo, môi mím chặt, ánh mắt hoảng hốt.

"Ai? Ai ở đó?!" Minh Hạo hét lớn, cố gắng trấn áp nỗi sợ.

Không có ai đáp lại. Chỉ có một cái bóng mờ lượn qua lượn lại giữa không trung, rồi bất chợt— "BÙM!"—một hình thù ma quái xuất hiện ngay trước mặt họ. Một đôi mắt đỏ rực trong màn đêm, chiếc lưỡi dài lè ra một cách quái dị. Cả ba hét lên thất thanh, quay đầu bỏ chạy tán loạn.

Hải Phong vì quá hoảng sợ, vấp ngã và lăn vào một góc tối của khu chợ. Hơi thở gấp gáp, tim đập loạn xạ, cậu run rẩy đứng dậy, nhưng đột nhiên ánh mắt cậu dừng lại ở một vật gì đó giữa đống hàng hóa đổ nát. Một trái cây kỳ lạ với những hoa văn xoắn ốc quái dị.

Cậu không biết nó là gì, chỉ là lúc này cổ họng khô khốc, tim đập quá nhanh khiến cậu cảm thấy nghẹt thở. Một suy nghĩ kỳ lạ nảy lên trong đầu: " Có lẽ ăn gì đó sẽ giúp mình bình tĩnh hơn… "

Không nghĩ ngợi nhiều, cậu đưa trái cây lên miệng, cắn một miếng lớn.

Cái vị kinh khủng lan ra trong miệng, đắng nghét, chát chúa, khiến cậu suýt nữa nôn ra. Nhưng chưa kịp nhổ ra, một luồng nhiệt kỳ lạ bùng lên trong cơ thể cậu. Cả người Hải Phong run lên bần bật, từng tế bào như bị thiêu đốt, rồi bất chợt—

Rắc! Crack!

Xương cốt co giật, làn da căng ra, cơ bắp giãn nở. Cậu hét lên đau đớn khi tay chân bỗng dài ra bất thường, những lớp da nhẵn nhụi dần hóa thành lớp vảy xám sần sùi. Đôi mắt cậu dần chuyển thành màu đỏ ngầu, đôi tai kéo dài, và một chiếc vòi khổng lồ mọc ra giữa mặt.

Một sinh vật to lớn, nửa người nửa thú, đứng đó trong bóng tối.

Hải Phong thở hổn hển, đầu óc quay cuồng. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một cảm giác mạnh mẽ bùng lên trong cơ thể, nhưng sự hoang mang và sợ hãi lấn át tất cả. Cậu bước ra khỏi góc khuất, tìm lại bạn bè của mình.

Nhưng ngay khi Minh Hạo và Thanh Mai nhìn thấy cậu—

"Aaaaaaa!!! QUÁI VẬT!!!" Thanh Mai hét lên thất thanh, cả người run rẩy ngã quỵ xuống đất.

Minh Hạo c·hết sững vài giây trước khi theo phản xạ lùi lại, mắt trợn trừng.

"Không… không thể nào…" Minh Hạo lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. "Hải Phong… cậu… cậu là…?"

Nhưng Hải Phong không kịp trả lời. Cơ thể cậu di chuyển theo bản năng, muốn tiến lên tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng chỉ một bước chân—

Rầm!!!

Mặt đất nứt vỡ, sức mạnh kinh khủng từ đôi chân khổng lồ khiến những mảnh gạch đá văng ra. Một mảnh lớn đập thẳng vào Minh Hạo, khiến cậu ta bật ngửa ra sau, máu từ v·ết t·hương trên trán rỉ xuống.

"Minh Hạo!!!" Thanh Mai hét lên, nhưng trước khi cô có thể chạy tới, cơn sốc quá lớn khiến cô ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hải Phong bàng hoàng nhìn tay mình.

Cậu không cố ý!

Cậu chỉ muốn đến gần họ thôi mà!

"Không… không phải…" Cậu lẩm bẩm, lùi lại, nhưng đôi chân khổng lồ chỉ làm nền gạch thêm nứt vỡ.

Không thể ở lại đây! Cậu phải tìm những người khác! Phải có ai đó giúp cậu!

Hải Phong hoảng loạn bỏ chạy, để lại Minh Hạo và Thanh Mai phía sau. Nhưng khi tìm đến nhóm bạn còn lại, kết quả chỉ khiến cậu thêm tuyệt vọng…

Phía sau sân khấu lớn trung tâm khu vui chơi, không gian tối tăm và vắng lặng. Một bóng hình lơ lửng trong không trung, đôi tay trôi nổi tách rời khỏi cơ thể, đôi mắt sáng lên sắc lạnh và nụ cười ma quái quen thuộc. Đó chính là Haunter.

"Haunt haunt! Haunter haun!" (Hí hí! Dọa đám người này vui thật đó!)

Bên cạnh nó, một bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua trong không trung, đôi cánh trong suốt phát sáng nhè nhẹ trong màn đêm. Sylph, với mái tóc dài bay lượn theo làn gió nhẹ, đáp xuống bên cạnh Haunter.

"Sylph sylph~! Sylph syl!" (Hihi~! Họ la hét chạy toán loạn trông buồn cười thật!)

Haunter lắc lư cơ thể, cười phá lên khoái chí.

"Haunter haunt haunt haun!" (Bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đâu! Chúng ta nên tiếp tục dọa họ chút nữa không nhỉ?)

Sylph vòng tay lại, nghiêng đầu suy nghĩ.

"Sylph sylph? Sylph syl~!" (Hmmm? Nhưng chúng ta đã dọa họ đến mức chạy tán loạn rồi mà~!)

Haunter cười tinh quái, đôi tay trôi nổi đưa lên như đang gãi cằm suy tính.

"Haun haunter haunt!" (Vậy thì làm thêm cú chót rồi rút lui vậy!)

Ngay khi Haunter vừa dứt lời, bỗng từ sâu trong khu vui chơi vang lên một tiếng gào rống kinh hoàng. Cả hai sinh vật lập tức cứng đờ lại.

"GAAAAAAAAOOOOOOO!!!!"

Cơn chấn động nhẹ lan ra khiến bụi trên sân khấu bay lên, Sylph lập tức lùi lại, đôi cánh run rẩy.

"Sylph sylph?!" (Cái gì thế?!)

Haunter cũng đông cứng một lúc, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi.

"Haunt... haunter?!" (Chẳng phải đây là tiếng của con người sao?!)

Ngay sau đó, một nguồn áp lực đáng sợ từ phía xa lan tới. Cả Haunter và Sylph lập tức cảm nhận được thứ gì đó khủng kh·iếp đang xảy ra. Hai tiểu quái nhìn nhau, không cần thêm bất cứ lời nào, cả hai lập tức v·út đi khỏi sân khấu, bay ra khỏi khu vui chơi với tốc độ nhanh nhất có thể.

Một trận cuồng phong nhỏ cuốn theo dấu vết của Sylph, trong khi Haunter nhanh chóng hòa vào bóng tối, để lại khu vui chơi trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 715】

Chương 117 : Một ngày bình thường (7)