Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119 : Một ngày bình thường (9)

Chương 119 : Một ngày bình thường (9)


Trên đường lớn hai ba chiếc xe cảnh sát chạy băng băng hướng về một hướng mục tiêu cuối cùng chính là khu chợ đêm.

Khác biệt với bầu không khí căng tẳng này trong xe không khí ngược lại hài hòa không thiếu.

" Tử Nguyên tỷ sau khi điều tra xong chuyện này chúng ta đi shopping thé nào "

" Ta đến nơi này đều đã ba ngày còn chưa từng đi đâu chơi đâu "

Trong xe Du Uyển Nhi thanh âm líu lo không ngừng vang lên cũng giảm btws baauf không khí căng thẳng .

Hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện rất nhanh đội xe liền đến khu chợ đêm ngoài cổng .

Lúc này bóng đêm âm trầm mặt trăng cũng dần che khuất bởi các đám mây trong đêm không khí lộ ra có chút âm trầm nhưng haunter và slyph cũng đã rời đi nên ngược lại không có dọa người cảm giác như trước .

Bên trong khu chợ đêm lúc này đám người đã tụ tập lại với nhau kh·iếp sợ nhìn cách đó không xa thân hình cao lớn chừng 3m toàn thân cơ bắp bùng nổ đầu voi thân người Lý Hải Phong .

Không riêng đám người sợ hãi bản thân Lý Hải Phong cũng sợ hãi và tuyệt vọng hắn cũng không biết mình tại sao lại biến thành thế này nhưng vốn là có chút rụt rè và nhát gan hắn lúc này đối mặt mọi người ánh mắt như nhìn quái vật kia làm cho tâm lý của hắn có chút không thoải mái chỗ sâu ẩn ẩn có chút bạo ngược nhưng mà bản thân hắn cũng phát hiện chút nào .

" Là nơi này sao ? " Tử Nguyên xuống xe nhìn chung quanh không khí có chút âm trầm khu chợ đêm thì thào.

"Được rồi thời gian cũng trễ rồi vào điều tra thu thập chút vết tích cùng tư liệu đi sau đó liền có thể tan ca ".

Theo cô vừa nói xong lúc trên xe cảnh sát xuống rất nhiều nhân viên cảnh sát các loại công cụ đều chuẩn bị tốt.

Theo một ngày làm việc bọn hắn đều là quen tay hay việc lại thêm lúc này trời cũng đã tối nhanh chóng làm xong sớm về nhà .

" Cứu mạng có quái vật "

" Cứu chúng tôi với bên trong có quái vật "

" Quái vật g·iết người rồi cứu với "

Thuần thục đem cửa mở ra các nhân viên cảnh sát chuẩn bị lao vào làm việc lúc liền có mấy người nam nữ từ bên trong lao ra trong miệng không ngừng kêu cứu .

" Grao!!!"

Chưa kịp bọn hắn phản ứng lại mặt đất bắt đầu rung chuyển một cái cao 3m quái vật nhanh chóng lao ra hướng về bọn hắn đến .

" Cẩn thận lui lại "

" Uyển Nhi "

Nhận ra kẻ tới có chút không đơn giản Tử Nguyên nhanh chóng ra lệnh rút lui đồng thời cũng chuẩn bị bất cứ lúc nào thứ nguyên triệu hoán .

Bên cạnh Du Uyển Nhi cũng nháy mắt đi vào trạng thái chiến đấu nhanh chóng lao ra hướng thẳng về cái kia đánh tới quái vật mạnh mẽ đá ra một chân không có chút nào phòng bị Lý Hải Phong lúc này bị một chân này nháy mắt đánh bay đập vào cửa rào gây ra lượng lớn bụi cát bắn tung tóe .

" Phế vật "

Gặp như thế công kích lúc này Lý Hải Phong cũng đã lâm vào hôn mê nhưng lúc này trong bụi mù thân thể của hắn chậm rãi ngồi dậy cơ thể lung lây đứng lên ánh mắt mở ra lúc đã hoàn toàn biến thành màu đỏ trên thân khí tức cũng trở nên bạo ngược hơn tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác nhau .

Nơi xa Du Uyển Nhi sau khi một kích trúng chiêu liền nhanh chóng lui về phía sau bảo hồ lấy đám người .

Các nhân viên cảnh sát cũng đem chạy ra ngoài Trần Mạc đám người đi đến một bên xe cảnh sát tiến hành bảo hộ tránh xa chiến đấu khu vực .

Tử Nguyên trước người cũng đã hình thành hai cái pháp trận tùy thời có thể tiến hành thứ nguyên triệu hoán .

" Hèn nhát "

" Phế vật "

" Như ngươi dạng này người sớm muộn cũng sẽ bị chính ngươi hại c·hết "

" Không bằng để ta thay ngươi trả thù "

Ngay tại đám người cảnh giác lúc trong bụi mù đột nhiên vang lên giọng nói như thế nhưng lại tựa như cùng ai đó nói chuyện nhưng lại tựa như nói một mình như thế .

Thời gian lui lại vài phút trước đó .

Đêm khuya, khu chợ đêm vắng lặng và tối tăm, những quầy hàng bỏ hoang tạo nên một khung cảnh hoang tàn. Nhóm sáu người đứng đối diện nhau trên nền đất bụi bặm, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Lý Hải Phong, trong trạng thái nhân thú, cao đến 3 mét, cơ bắp vạm vỡ, thân người đầu voi, ánh mắt mang theo sự lo lắng khi nhìn những người bạn mới quen. Cậu hạ giọng, cố gắng trấn an:

"Tôi không muốn tổn thương mọi người. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không làm hại các bạn."

Trần Mạc khoanh tay, ánh mắt nghi hoặc: "Cậu nói vậy, nhưng chính cậu cũng không kiểm soát được sức mạnh của mình, đúng không? Ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra?"

Triệu Thiên Vũ nhíu mày, giọng cứng rắn: "Chúng tôi không phải không tin cậu, nhưng... Cậu biết đấy, cậu trông không giống con người nữa. Nếu cậu mất kiểm soát, chúng tôi phải làm sao?"

Phương Uyên Nhã dè dặt nhìn Hải Phong, có phần lo sợ: "Không phải chúng tôi nghi ngờ cậu... chỉ là... chúng tôi cũng phải lo cho sự an toàn của chính mình."

Vương Khải Minh nhìn xung quanh rồi thở dài: "Giờ chúng ta đang ở một nơi như thế này, nếu có chuyện gì xảy ra, ai có thể ngăn cản cậu đây?"

Diệp Linh Chi im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Lý Hải Phong, cậu có thể khẳng định bản thân chưa từng mất kiểm soát bao giờ không?"

Hải Phong khựng lại. Hình ảnh thoáng qua trong đầu cậu—một mảng ký ức mơ hồ, mưa, máu, một đôi mắt mở to nhưng vô hồn... Cậu nhắm chặt mắt, tim đập dồn dập, một cơn choáng nhẹ bủa vây lấy cậu.

Nam Cung Thế Nguyên khoanh tay, bình thản nhưng giọng nói mang theo sự sắc bén: "Tôi từng nghe một câu, đôi khi người đáng sợ nhất không phải là kẻ thù, mà là chính bản thân mình. Nếu cậu không hiểu rõ về chính mình, thì làm sao cậu dám khẳng định sẽ không làm hại chúng tôi?"

Câu nói của Thế Nguyên như một lưỡi dao đâm thẳng vào tâm trí Hải Phong. Hình ảnh máu đỏ loang lổ trên tay cậu, ký ức bị phong ấn sâu trong tiềm thức bỗng chốc vỡ vụn. Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên trong đầu cậu:

"Mày yếu đuối quá..."

Cơ thể Hải Phong khẽ run lên. Cậu lùi một bước, hít một hơi sâu để kiềm chế cảm giác bất an đang dâng trào. Ánh mắt cậu tối lại, giọng nói khàn đi:

"Tôi... tôi không phải quái vật."

" Tại sao không ai tin tưởng tôi hết vậy "

" Tôi...tôi thật sự không phải quái vật mà "

Cả nhóm lặng thinh, không ai dám thốt lên lời nào nhưng trong mắt bọn hắn sợ hãi cùng chán ghét đều hiện rõ trên mặt. Bầu không khí trở nên ngột ngạt. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy.

" A tôi không phải .... Không....không phải "

" Chuyện....chuyện gì xảy ra vậy ... Tại sao ... Tại sao "

Đột nhiên Lý Hải Phong ôm đầu bắt đầu gào thét trong đầu hắn bắt đầu hiện ra một số mơ hồ ký ức một khuôn mặt tươi cười hiện lên trong đầu hắn bàn tay không ngừng vuốt ve đầu hắn .

" Tỷ...tỷ tỷ ...nhưng...nhưng không phải tỷ tỷ đã .... "

" A đau quá đau quá "

Lý Hải Phong kỳ dị trạng thái làm cho đám người lo lắng bất an không thôi sợ hắn nổi điên lên đem tất cả mọi người đều g·iết .

" Cửa...cửa mở "

" Mau chạy "

Đột nhiên lúc này Vương Khải Minh chú ý đến cửa ra đột nhiên mở ra liền hô to đem mọi người hấp dẫn sau đó cả đám chạy ra lối ra .

Lý Hải Phong lúc này một bên ôm đầu gào thét nhưng nhìn đám người bỏ chạy hắn vô ý thức đuổi theo muốn giải thích một chút vừa vặn đụng phải Tử Nguyên và Du Uyển Nhi đmá người vừa đến cũng liền có vừa rồi như thế một màn .

【PS: Ban đầu tính viết mấy nhân vật qua đường chơi chơi Lý Hải Phong nhân vật này cũng không tính làm quá nhiều chi tiết nhưng tự nhiên giờ đổi ý】

【 PS : Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 8/10

Tích phân : 715】

Chương 119 : Một ngày bình thường (9)