Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17 : Chiến đấu kết thúc
Thanh kiếm cá sấu trong tay hắn phát sáng, rực rỡ giữa bóng tối âm u của khu rừng. Ánh sáng ấy như đổ tràn lên thân hình cồng kềnh của Thorn Wood Beast. Hắn hô lớn:
" Cá sấu trảm "
Cú chém màu tím lóe lên bay thẳng xuống như một tia chớp xé toạc bầu không khí. Thorn Wood Beast rống lên, âm thanh đau đớn của nó vang vọng khắp khu rừng. Lưỡi kiếm của Bạch Minh cắm sâu vào cơ thể quái vật, tạo ra một vết rách dài, máu đen phun trào.
Ngay lập tức, Bạch Minh triệu hồi ra cái kia mười con inves nghe theo hắn điều khiển lao tới, cắn xé và t·ấn c·ông không ngừng, giữ chặt Thorn Wood Beast không cho nó phản công.
Quái vật dần kiệt sức, đôi chân to lớn của nó không còn vững chắc. Cuối cùng, với cú chém cuối cùng từ thanh kiếm cá sấu, Thorn Wood Beast nổ tung, biến thành từng mảnh vụn nhỏ lơ lửng trong không trung. Từ đống tro tàn đó, một tấm thẻ bài rơi xuống, phát sáng yếu ớt.
Bạch Minh bước tới nhặt lên tấm kia thẻ bài thả vào chính mình đô giám bên trong, nhìn chung quanh bởi vì chiến đấu mà thụ thương inves nhóm hắn cũng đưa bọn chúng một đoạn đường.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Xung quanh, cây cối bị phá hủy và mặt đất đầy dấu vết của cuộc chiến, nhưng không quá nghiêm trọng. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn một lượt mọi thứ, rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực.
Chẳng mấy chốc sau khi Bạch Minh rời đi, khu vực này đã bị phong tỏa. Xe cảnh sát đổ đến,chiến đấu vừa mới gây nên động tĩnh không nhỏ dù cách thành thị một khoảng cách nhưng cũng không thể che dấu được .
Cảnh sát bao quanh phong tỏa nơi này bắt đầu khám nghiệm hiện trường cùng tiến hành điều tra, trong đó có một cái nữ cảnh sát trẻ tuổi trên vai cô đậu một chú chim nhỏ bé, với bộ lông màu đỏ rực và đôi cánh nhỏ xinh.
Nếu như Bạch Minh còn ở hiện trường chắc chắn sẽ nhận ra này chú chim nhỏ chính là Fletchling một cái pokemon loài chim .
Cô quỳ xuống kiểm tra hiện trường, ánh mắt sắc sảo không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. "Fletchling, kiểm tra xung quanh," cô ra lệnh.
Fletchling bay lên, lượn quanh khu vực. Dù không tìm thấy nhiều bằng chứng rõ ràng, sự phá hủy ở đây vẫn khiến cô không thể không cảm thấy có điều gì bất thường. Cô trầm ngâm, ghi chép mọi thứ cẩn thận, chuẩn bị báo cáo lại với cấp trên.
Cũng may trước đó trước khi rời đi hắn đã quét dọn hiện trường đem những manh mối lưu lại phá hủy.
Mặc dù để lại cũng chưa chắc có người biết đó là gì nhưng để cho an toàn hắn cũng tận lực phá hỷ hiện trường xóa sạch dấu vết.
Sau khi trở về Bạch Minh cũng không làm chuyện gì đơn giản ăn chút gì giải trí một chút sau đó liền đi ngủ .
Sáng ngày hôm sau.
Khi thức dậy, Bạch Minh cầm điện thoại lên và lướt qua các tin tức mới nhất. Một đoạn ngắn về vụ việc tại khu rừng đêm qua bất chợt hiện lên. Tin tức chỉ đề cập sơ qua về việc một phần khu rừng bị phá hủy, có dấu hiệu của một trận chiến lớn, nhưng không có chi tiết nào được làm rõ. Đối với công chúng, đây chỉ là một sự kiện nhỏ giữa hàng loạt các hiện tượng siêu nhiên đã xuất hiện gần đây.
" Không nghĩ đến chuyện hôm qua thế mà lên tin tức "
" Nhưng có vẻ như không ai để ý,”
Bạch Minh nghĩ thầm, mắt vẫn lướt nhanh qua màn hình. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù khu rừng bị phá hủy một phần, nhưng không có gì nghiêm trọng và không ai phát hiện dấu vết gì dẫn đến hắn thân phận bại lộ.
Tắt điện thoại, hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân sau đó chuẩn bị để đến trường. Hôm nay, hắn có lớp buổi sáng—một trong số ít buổi học hắn phải tham gia sớm.
Hôm nay đến trường trên đường như cũ cũng không nhìn thấy cái gì thất lạc bên ngoài bảo vật nhưng hắn cũng không thất lạc có liền thu không có cũng không sao chỉ là thử vận may thôi .
Bạch Minh hôm nay học chính là môn chính trị và lịch sử có lẽ giảng viên giảng quá chán không có sự thu hút cho nên bình thường môn này hắn đều rất nhàm chán.
Bạch Minh bước dọc con đường quen thuộc dẫn đến trường. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán cây, tạo ra một khung cảnh yên bình.
Đang bước đi, hắn chợt nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
"Này, Bạch Minh!"
Phạm Huy Tùng chạy tới, mái tóc ngắn hơi bù xù và dáng vẻ năng động. Gương mặt cậu luôn rạng rỡ như mọi khi, trông rất thoải mái trong bộ áo thun và quần jeans.
"Sớm thế, định vào lớp luyện thi à?" Tùng hỏi, giọng hóm hỉnh.
Bạch Minh mỉm cười nhẹ. "Ừ, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi mà."
Ngay lúc đó, Trương Thanh Phong cũng bước tới từ phía sau. Với dáng người cao gầy và đôi mắt đeo kính cận, Phong luôn mang một vẻ nghiêm nghị. Chiếc áo sơ mi của cậu được ủi phẳng phiu, càng tôn lên sự chỉn chu thường thấy.
"Bài hôm qua cậu làm chưa?" Phong hỏi. "Tớ vẫn đang phân vân về phần ứng dụng lý thuyết."
"À, tớ mới làm xong tối qua," Bạch Minh đáp. "Cũng hơi rối ở mấy câu cuối, nhưng nghĩ là ổn."
Tùng lắc đầu, thở dài đầy hài hước. "Cậu với Phong lúc nào cũng nghiêm túc chuyện bài vở quá. Còn tớ chỉ chơi game cả tối qua thôi."
"Game gì mà hấp dẫn thế?" Bạch Minh cười hỏi bâng quơ.
Tùng giơ chiếc điện thoại lên khoe, màn hình hiển thị giao diện đầy màu sắc. "Tớ đang chơi Arena Battle Royale trên điện thoại. Tối qua thắng liên tiếp mấy trận liền. Cậu chơi thử đi, rất vui đấy."
Bạch Minh nhướn mày, nhìn thoáng qua màn hình của Tùng. "Tớ thì ít chơi mấy cái này, nhưng nghe có vẻ hấp dẫn."
"Tớ cũng không có thời gian chơi mấy," Phong chen vào, giọng vẫn điềm tĩnh. "Nhưng nếu cần bài giảng hay học nhóm thì cứ gọi tớ."
Tùng cười lớn. "Biết mà! Thầy Phong lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học thôi."
Bạch Minh cười theo. Không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng và thoải mái. Cả ba tiếp tục bước đi, nói thêm vài điều vặt vãnh, rồi cùng nhau tiến vào khuôn viên trường, sẵn sàng cho buổi học mới.
Trên đường đến lớp, cả ba quyết định ghé qua căn tin mua chút nước uống. Phạm Huy Tùng chọn ngay một lon nước ngọt, trong khi Trương Thanh Phong lại chọn chai nước khoáng, như thường lệ. Bạch Minh thì đứng trước tủ lạnh, phân vân giữa trà xanh và nước cam.
"Chọn nhanh đi, kẻo muộn giờ," Tùng hối thúc.
"Rồi, rồi, đây." Bạch Minh cầm lấy chai trà xanh và cùng cả nhóm đi ra quầy tính tiền.
Sau khi rời căn tin, cả ba tiếp tục bước về hướng tòa nhà giảng đường. Đột nhiên, họ nhìn thấy giảng viên môn chính trị của mình từ xa. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao ráo với mái tóc được chải gọn gàng. Ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trang phục trông rất giản dị nhưng vẫn giữ được vẻ trang nghiêm của một người thầy. Tuy nhiên, nét mặt ông trông có phần căng thẳng.
"Chào thầy!" Tùng lên tiếng, giơ tay chào với nụ cười vui vẻ. Bạch Minh và Phong cũng gật đầu chào theo phép lịch sự.
Thế nhưng, giảng viên chỉ lướt qua họ mà không hề đáp lại, bước đi nhanh chóng như thể đang có việc rất gấp. Cả ba đứng nhìn theo bóng ông một lúc, Tùng nhún vai.
"Thầy ấy có vẻ gấp lắm."
"Chắc có chuyện gì đó thôi," Phong đáp, không quá để tâm.
Bạch Minh cũng chỉ cười nhẹ. "Thôi kệ, đi nhanh lên, sắp vào lớp rồi."
Cả ba tiếp tục bước vào tòa nhà, không quá bận tâm về thái độ của thầy. Dù sao, môn chính trị cũng là môn mà họ không mấy hứng thú, đặc biệt là với cách giảng bài thường khá nhàm chán của ông.
【 PS : Ban thưởng : 1
Vật phẩm thu về : 3/10
Tích phân : 62】
【 PS : Nội dung mỗi chương đều suy nghĩ rất lâu và sẽ không có nước quá nhiều cho nên viết hơi chậm thông cảm 】