Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18 : Ván trượt năng lựng mặt trời

Chương 18 : Ván trượt năng lựng mặt trời


Trên đường đến lớp lúc Bạch Minh ánh mắt chú ý đến một chút thú vị đồ vật cho nên hắn cùng hai người bạn tách ra đi.

" Ta bỗng nhiên có việc một lát sẽ đến lớp sau "

" Các ngươi đi trước đi "

Nói xong hắn liền hướng hai người cười cười sau đó chạy đi .

Thanh Phong và Huy Tùng cũng không để ý chậm rãi đến lớp đối với họ đi trễ là chuyện thường chỉ cần không nghĩ học sẽ không có chuyện gì.

Một bên khác,

Bạch Minh hướng về trong trường một cái tiệm nhỏ chạy đi bởi vì trước đó ánh mắt hắn bắt đến một cái thất lạc vật phẩm.

【 Vật Phẩm : Ván trượt năng lượng vật trời

Đến từ : Thám tử lừng danh conan thế giới

Công dụng : Chiếc ván trượt này có khả năng đạt tốc độ cao và dễ dàng điều khiển. Nó hoạt động bằng năng lượng mặt trời, cho phép sử dụng liên tục miễn là có ánh sáng. Ván trượt còn được trang bị công nghệ giảm sốc, giúp người sử dụng thực hiện các pha nhảy cao mà không b·ị t·hương.

Giới thiệu : Đây là chiếc ván trượt nổi tiếng trong thế giới Thám Tử Lừng Danh Conan. 】

Vừa mới chính là nhìn thấy cái này tin tức cho nên hắn mới cùng đám bạn tách ra. Thật không dễ dàng a, lâu lắm mới nhìn lại thất lạc vật phẩm dù là bị mang ra bán nhưng chung quy là tìm được .

Bạch Minh bước vào cửa hàng nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra khắp nơi. Ông chủ, một người đàn ông trung niên với nụ cười thân thiện, đứng sau quầy.

" Mua gì không em trai " Ông chủ hòa ái giới thiệu sản phẩm của mình cho Bạch Minh.

Nhưng mà hắn cũng không có nghe rõ mà chỉ nhìn kỹ vào chiếc ván trượt mặt trời.Ông chủ nhìn thấy Bạch Minh ánh mắt liền bắt đầu chào hàng.

" chiếc ván trượt đó rất nổi tiếng đấy! Giá của nó là 70. Nó có khả năng đạt tốc độ cao và dễ dàng điều khiển, rất thích hợp cho thanh niên trẻ tràn đầy sức sống."

Bạch Minh gật đầu, lấy chiếc ván trượt ra và ngắm nghía.

"Rất đẹp! Tôi sẽ lấy nó." Bạch Minh hầu như không có trả giá liền lấy nó bởi vì nó đáng cái giá này .

"Cảm ơn bạn! Ngoài ra, nếu bạn cần một món đồ phụ kiện nào khác, mũ này là một lựa chọn thú vị đấy. Giá của nó là 30."

Bạch Minh liếc nhìn và khi nhìn thấy chiếc mũ sau ánh mắt của hắn lóe lên ánh sáng nhỏ bé nhưng đáng tiếc là không có cái khung vật phẩm nào hiện ra.

Điều này đại biểu cho nó không phải là thứ hắn cần khi hắn định từ chối lúc thì bỗng nhìn thấy trên bàn có một miếng pho mai ăn dỡ .

Do hắn chưa đóng lại thấu hiểu chi nhãn cho nên một cái khung vật phẩm hiện lên .

【Vật Phẩm : Phomat

Đến từ : Tom and Jerry thế giới

Công dụng :Miếng pho mai này có khả năng thu hút sự chú ý của chuột và các động vật khác, đặc biệt là khi nó được đặt ở một nơi dễ thấy. Nó có thể kích thích khả năng nhanh nhẹn và khéo léo của người dùng trong việc di chuyển và ẩn nấp.

Giới thiệu : Đây là miếng pho mai thường xuất hiện trong các cảnh quay của "Tom and Jerry," được biết đến như là món ăn yêu thích của Jerry.】

Là một cái bất ngờ đồ vật dù không xem được như vật phẩm hữu ích nhưng cũng có thể xem như tích phân thu về không phải sao .

" Cái này có bán không ? " Bạch Minh chỉ chỉ trên bàn an dỡ phomat .

Ông chủ còn tưởng là hắn đi học trễ chưa ăn gì nên cũng cho hắn không lấy tiền Bạch Minh cũng vui lòng nhận lấy nói tiếng cảm ơn sau đó trả tiền rồi nhanh chóng chạy đi .

Tại một cái góc khuất không có camera địa phương Bạch Minh lấy ra đồ giám đem vừa mới lấy được ván trượt cùng phomat tồn vào bên trong đồ giám .

" Đinh chúc mừng túc chủ lại thu được 1 vật phẩm và 1 tích phân "

Hệ thống thanh âm vang lên làm hắn có loại xúc động muốn đem inves triệu hồi ra lại g·iết một đợt chúc mừng cái chúc mừng .

Bất quá rất nhanh hắn liền không nghĩ nhanh chóng vào lớp học đi .

Bạch Minh bước vào lớp với dáng vẻ vội vàng. Không ai trong lớp chú ý đến hắn, ngoại trừ vài ánh mắt lướt qua rồi lại tập trung vào bài giảng của giảng viên.

“Thưa thầy, em vào muộn một chút,” Bạch Minh xin phép khi đứng trước cửa lớp.

“Vào đi, Bạch Minh,” giọng giảng viên Trần Quốc Hưng khô khốc vang lên. “Chúng ta đang thảo luận về lý thuyết chính trị căn bản.”

Người giảng viên này tên là Trần Quốc Hưng một cái 60 tuổi giảng viên môn chính trị của lớp hắn đang học .

Giảng viên tiếp tục giảng bài một cách chậm rãi, giọng đều đều.

“Như Karl Marx đã chỉ ra, các yếu tố kinh tế là động lực chính trong sự phát triển của xã hội. Tầng lớp xã hội mới sẽ thay đổi hoàn toàn cấu trúc quyền lực...”

Bạch Minh lặng lẽ đi về chỗ ngồi cạnh Thanh Phong và Huy Tùng. Cả hai đang thì thầm điều gì đó với nhau, không mấy để tâm đến bài giảng.

“Nãy giờ đi đâu vậy ?” Thanh Phong hỏi nhỏ.

“Mua chút đồ ở căng tin,” Bạch Minh trả lời, nhìn lướt qua giảng viên trên bục.

“Học chán quá, vẫn như mọi khi,” Huy Tùng lắc đầu, giọng nói có chút mệt mỏi.

Giảng viên Trần Quốc Hưng không để ý đến tiếng thì thầm phía dưới, tiếp tục bài giảng.

“Chúng ta phải nắm rõ những yếu tố chính trị và quyền lực để hiểu rõ hơn về các mối quan hệ xã hội.”

Bạch Minh, Thanh Phong và Huy Tùng tiếp tục nói chuyện với nhau, thảo luận về chuyện ăn uống sau giờ học.

“Hôm nay đi ăn gì đây? Phở hay cơm tấm?” Thanh Phong hỏi.

“Đi chơi đâu đó nữa chứ? Công viên?” Huy Tùng đề xuất.

Giờ học tiếp tục trôi qua, không có gì khác biệt. Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.

“Cuối cùng cũng hết giờ,” Bạch Minh đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm. Họ rời khỏi lớp học.

Bạch Minh bước ra khỏi lớp và ngay lập tức cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong anh. Hình ảnh của chính mình bước vào lớp, giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng không có ai chú ý đến điều đó. Tất cả diễn ra như một bộ phim mà anh đã xem trước đây. Trong lòng, Bạch Minh bắt đầu hoài nghi về thực tại này.

“Thưa thầy, em vào muộn một chút,” giọng nói của anh vang lên, nhưng anh không còn sự hứng thú như lần đầu. Nhìn xung quanh lớp, mọi thứ vẫn y nguyên, từ ánh sáng đến các bạn cùng lớp, nhưng cảm giác quen thuộc khiến lòng anh trở nên nặng nề.

Thanh Phong và Huy Tùng bắt đầu cuộc trò chuyện quen thuộc:

“Đi đâu vậy, Minh?” Thanh Phong hỏi.

“Mình vừa đi mua chút đồ,” Bạch Minh đáp, nhưng anh cảm thấy như chính mình đang lặp lại câu trả lời đó.

“Chán quá, lớp học hôm nay lại không có gì mới,” Huy Tùng lắc đầu, giọng nói có chút mệt mỏi.

Giảng viên Trần Quốc Hưng tiếp tục bài giảng với giọng điệu đều đều, nhưng lần này, Bạch Minh không còn sức để chú ý. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh như một cơn sóng cuộn trào, làm anh mệt mỏi hơn. Anh cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ vô tận, nơi mà tất cả mọi thứ đều lặp đi lặp lại. Cảm giác bị mắc kẹt khiến anh ngột ngạt.

“Có lẽ chỉ cần đứng dậy và nói điều gì đó khác biệt, có thể sẽ thay đổi được không khí,” Bạch Minh tự nhủ, nhưng lòng anh cảm thấy nặng nề và bối rối.

Giọng nói của giảng viên vang lên, đều đều nhưng lại như một âm thanh từ xa:

“Như Karl Marx đã chỉ ra, các yếu tố kinh tế là động lực chính trong sự phát triển của xã hội. Tầng lớp xã hội mới sẽ thay đổi hoàn toàn cấu trúc quyền lực…”

Bạch Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những lá cây rơi, bỗng dưng nhớ lại những hình ảnh của một ngày hè tươi đẹp. Nhưng giờ đây, mọi thứ chỉ là những mảng xám xịt trôi qua trong tâm trí. Anh muốn phá vỡ sự nhàm chán này, nhưng không biết làm thế nào.

【 PS: Ban thưởng : 1

Vật phẩm thu về : 4/10

Tích phân : 63】

Chương 18 : Ván trượt năng lựng mặt trời