Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 19 : Vòng lặp
Cuối cùng, khi chuông báo hết giờ vang lên, Bạch Minh đứng dậy, lòng đầy những suy nghĩ hỗn độn. Cảm giác quen thuộc đã trở thành nỗi ám ảnh, anh tự hỏi liệu có cách nào để thay đổi điều này hay không. Bước ra khỏi lớp học, anh thầm nghĩ rằng mình cần phải tìm kiếm một con đường khác, một cách để thoát khỏi vòng lặp này.
Bạch Minh lại bước vào lớp, nhưng lần này hắn đã nhận ra điều gì đó không ổn. Cảm giác quen thuộc như một cơn gió lạnh lướt qua người hắn. Hình ảnh của chính hắn bước vào lớp khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn muốn hét lên nhưng lại không thể. Trong khi giảng viên Trần Quốc Hưng đứng trên bục giảng, giọng nói đều đều của ông vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Các bạn có thể thấy rằng trong chính trị, việc phân tích quyền lực là rất quan trọng. Chúng ta cần phải hiểu rõ bối cảnh của từng quyết định…”
Bạch Minh lắng nghe, nhưng những từ ngữ trôi qua như nước chảy qua tay. Hắn không còn cảm giác hứng thú hay sự quan tâm. Hắn đã sống lại những khoảnh khắc này quá nhiều lần, và giờ đây, tâm trí hắn chỉ chất đầy sự bức bối. Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Thanh Phong và Huy Tùng, họ đang thì thầm với nhau.
“Đi đâu vậy, Minh?” Thanh Phong hỏi, nhưng lần này hắn không đáp. Hắn chỉ lắc đầu, lòng đầy những suy nghĩ hỗn độn.
“Mình đã nói với cậu, lớp học này quá chán. Có lẽ chúng ta nên làm điều gì đó thú vị hơn,” Huy Tùng lắc đầu, giọng nói có chút mệt mỏi.
Giảng viên Trần Quốc Hưng vẫn tiếp tục giảng bài, nhưng Bạch Minh cảm thấy không thể chờ đợi thêm nữa. Hắn đứng dậy, quyết định sẽ không chỉ ngồi nghe như mọi lần. Hắn phải làm điều gì đó. Đầu tiên, hắn phải tìm cách để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thầy, có thể cho em hỏi một câu?” Hắn nói lớn, không hề do dự. Cả lớp quay lại nhìn, vẻ ngạc nhiên lẫn kỳ vọng. Trần Quốc Hưng dừng lại, ánh mắt của ông chuyển sang Bạch Minh.
“Có gì không, Bạch Minh?” ông hỏi, nhưng giọng điệu không có chút lo lắng nào.
Hắn cảm thấy một luồng sinh khí mới trong mình. Đây là lần đầu tiên Bạch Minh dám đứng lên và phản kháng lại sự nhàm chán. Nhưng hắn cũng cảm thấy sự hồi hộp khi nói tiếp:
“Tại sao chúng ta phải học những điều nhàm chán này mà không thử áp dụng vào thực tế? Có thể nếu chúng ta có một hoạt động thú vị hơn, mọi người sẽ chú ý hơn vào bài giảng của thầy.”
Lời nói của hắn khiến cả lớp xôn xao. Thanh Phong và Huy Tùng cũng nhìn Bạch Minh với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng ngay lúc đó, Trần Quốc Hưng không có phản ứng như mong đợi. Ông thở dài và quay lại bảng, tiếp tục với bài giảng của mình. Cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng Bạch Minh.
Sau khi giờ học kết thúc, hắn bước ra khỏi lớp với cảm giác ngột ngạt. Đó là khi hắn nhìn thấy giảng viên Trần Quốc Hưng vội vã chạy ra ngoài, nhưng trong lúc chạy, ông vô tình đánh rơi một chiếc đồng hồ. Bạch Minh nhặt lên, nhận ra rằng đây chính là chiếc đồng hồ thời gian mà ông đã sử dụng để điều khiển vòng lặp này.
Khi cầm chiếc đồng hồ trong tay, hắn cảm thấy một sự thay đổi. Nhưng ngay khi Bạch Minh đang xem xét nó, một cơn gió mạnh bỗng cuốn qua lớp học. Đồng hồ phát ra ánh sáng mờ nhạt, như thể năng lượng ma pháp trong nó đang cạn kiệt. Hắn chợt nhận ra rằng thời gian sắp kết thúc, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Trần Quốc Hưng nhìn thấy điều này, vẻ mặt ông hoảng loạn. Ông nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy ra ngoài, không kịp lấy lại chiếc đồng hồ. Hắn cảm thấy một nỗi bất an dâng lên trong lòng. Hắn không thể để mọi thứ quay lại như trước.
Khi cầm đến chiếc đồng hồ này hắn liền biết chuyện gì xảy ra bởi vì .
【Vật Phẩm: Đồng Hồ Thời Gian (Time-Turner)
Đến từ: Thế giới Harry Potter
Năng lực: Chiếc đồng hồ có khả năng làm cho thời gian trong một khu vực nhỏ (như lớp học) bị lặp lại. Người sử dụng có thể quay ngược thời gian để trải nghiệm lại những khoảnh khắc đã qua, nhưng việc sử dụng cần phải cẩn thận vì có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được.
Giới thiệu: Đồng Hồ Thời Gian là một vật phẩm huyền bí, cho phép người sử dụng quay ngược thời gian để sống lại một khoảng thời gian nhất định. Nó được thiết kế nhỏ gọn, dễ dàng mang theo bên mình. 】
“Thầy, đợi đã!”
Biết chuyện gì xảy ra hắn gọi, nhưng Trần Quốc Hưng không dừng lại.
Bạch Minh nhanh chóng đem đồng hồ thu vào ngực sau đó chạy theo tìm chỗ vắng thu nó vào đồ giám sau đó Bạch Minh liền chạy theo hắn có dự cảm tiếp theo mới là việc hắn cần làm không đi liền bỏ lỡ nó .
Bạch Minh vội vàng chạy qua hành lang tối tăm của trường, lòng hồi hộp và lo lắng. Hắn cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn khi nghe thấy tiếng bước chân của Trần Quốc Hưng ở phía trước. Hắn không thể hiểu tại sao giảng viên lại vội vã như vậy, và điều đó càng khiến hắn thêm tò mò.
Hắn rẽ vào một con đường nhỏ, nơi không có ánh đèn, chỉ có những bức tường lạnh lẽo và sự tĩnh lặng đáng sợ. Cuối cùng, hắn đến một cánh cửa lớn, nơi có một bảng chỉ dẫn “Phòng cách âm.”
Bạch Minh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng bên trong yên tĩnh đến lạ thường, không có âm thanh nào vọng lại. Chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng từ các bóng đèn trần chiếu xuống nền nhà, tạo ra một không gian bí ẩn.
Giảng viên Trần Quốc Hưng đang đứng gần cửa sổ, quay lưng lại với Bạch Minh. Hắn thấy ông trông có vẻ căng thẳng, đôi vai ông khom xuống như gánh nặng của thế giới đang đè lên. Bạch Minh bước vào, và khi cánh cửa đóng lại, âm thanh của nó vang lên như một lời nhắc nhở rằng họ đã ở lại nơi này một mình.
“Thầy! Tại sao thầy lại làm như vậy? Tại sao thầy lại sử dụng chiếc đồng hồ này để điều khiển thời gian? Thầy không nghĩ rằng điều đó có thể gây hại cho chúng ta sao?” Bạch Minh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Trần Quốc Hưng quay lại, đôi mắt ông lấp lánh một nỗi buồn sâu thẳm. Ông thở dài, dường như đang tìm cách để giải thích.
“Bạch Minh, ta làm điều này không phải vì muốn gây hại cho ai. Ta chỉ muốn mọi người chú ý đến bài giảng của mình, muốn cho sinh viên thấy rằng môn chính trị không chỉ là những lý thuyết khô khan mà còn có ý nghĩa trong cuộc sống,” ông giải thích.
“Nhưng việc lặp lại thời gian không phải là cách đúng đắn để đạt được điều đó! Thầy không thấy rằng nó chỉ khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi và chán nản hơn sao?” Bạch Minh phản đối.
“Ta biết, nhưng đó là cách duy nhất mà ta nghĩ đến. Ta đã từng là một giảng viên đầy nhiệt huyết, nhưng theo thời gian, ta nhận ra rằng học sinh ngày nay rất khó để tập trung. Thầy cô đều nỗ lực nhưng không ai thật sự lắng nghe. Chiếc đồng hồ này là cơ hội để ta tạo ra một không gian nơi mọi người có thể suy nghĩ và cảm nhận sâu sắc hơn về môn học này,” Trần Quốc Hưng nói, giọng ông trầm xuống.
“Nhưng thầy có nghĩ rằng việc giữ mọi người trong một vòng lặp sẽ chỉ làm cho họ cảm thấy như đang ở trong một cái ngục tù không?” Bạch Minh đặt câu hỏi.
Trần Quốc Hưng cúi đầu, nỗi buồn càng hiện rõ trên khuôn mặt ông. “Có lẽ ngươi đúng. Ta đã quá sa đà vào tham vọng của mình mà không nhìn thấy điều đó. Ta muốn để lại một di sản, muốn mọi người nhớ đến mình như một người thầy có ảnh hưởng. Nhưng bây giờ, ta lại chỉ gây ra sự r·ối l·oạn và chán chường.”
【 PS:
Ban thưởng : 1
Vật phẩm thu về : 5/10
Tích phân : 63】