Chương 44 : Pokemon : Fletcling
Sau khi lớp học kết thúc, Bạch Minh bước ra khỏi lớp, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm vì được giải phóng khỏi những giờ học căng thẳng. Trường học hôm nay có chút chuyện xảy ra, nhưng chẳng đủ để làm hắn bận tâm lâu. Điều duy nhất làm hắn lo lắng lúc này chính là cái bụng đói cồn cào.
Lướt qua đám đông sinh viên vẫn còn tản ra từ các lớp học, Bạch Minh quay sang nhìn Lý Thiên Vũ, người vẫn đang sắp xếp lại sách vở trên bàn.
"Thiên Vũ, ngươi có đói không?" Bạch Minh hỏi, miệng mỉm cười. "Đi ăn trưa với ta không? Ta đói quá rồi."
Lý Thiên Vũ ngẩng lên, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như thường lệ. "Ta có việc bận, không thể đi với ngươi được."
Bạch Minh nhún vai một cách thoải mái. "Vậy ta tự đi vậy, ngươi cứ bận đi." Hắn lại mỉm cười. "Hôm nay ta tự thưởng cho mình một bữa ngon."
"Ừ, vậy ngươi đi đi." Thiên Vũ chỉ đáp ngắn gọn rồi quay lại sắp xếp sách vở, không quá để tâm đến chuyện ăn uống.
Bạch Minh quay người đi ra ngoài, quyết định tự mình thưởng thức bữa ăn trưa. Tuy hắn có mục tiêu cần thực hiện, nhưng cái bụng thì không thể chờ lâu hơn nữa.
Lý Thiên Vũ tạm biệt Bạch Minh rồi nhanh chóng bước ra khỏi khuôn viên trường, nhưng dù không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, hắn vẫn giữ cho mình sự cẩn thận đến tỉ mỉ. Cơ thể hắn không vội vàng, nhưng ánh mắt luôn sắc bén, liên tục quét quanh, dõi theo từng động tĩnh nhỏ trên đường. Mỗi khi có người đi qua, hắn không hề để lộ sự chú ý, nhưng đôi mắt vẫn kiên định, như thể luôn sẵn sàng nhận biết bất kỳ sự thay đổi nào trong không gian xung quanh.
Hắn đi qua những con phố đông đúc, nhưng bước đi của Thiên Vũ luôn điềm tĩnh và nhẹ nhàng. Mỗi khi rẽ vào một ngõ, hắn sẽ nhanh chóng đảo mắt nhìn qua một lần nữa để đảm bảo không ai đang đi theo mình.
Cuối cùng, hắn vào một quán cà phê gần đó, nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Động tác của hắn rất tự nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng chọn cho mình một góc ngồi kín đáo, để có thể quan sát xung quanh mà không ai chú ý.
Quán cà phê khá vắng vẻ, chỉ có vài khách ngồi lẻ tẻ. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn treo phủ một lớp mờ ảo khắp không gian, tạo cảm giác tĩnh lặng và thư thái. Tiếng máy xay cà phê lách cách, hòa lẫn vào không gian trầm lắng. Mùi cà phê mới xay nồng nàn, lan tỏa khắp quán, làm cho không gian càng thêm dễ chịu.
Lý Thiên Vũ ngồi lặng lẽ, ly cà phê đen không đường, không đá trước mặt. Hắn không vội vã uống mà cứ để thời gian trôi qua, đôi mắt thỉnh thoảng lướt qua những góc quán vắng vẻ. Mọi thứ xung quanh đều bình yên và không có gì làm hắn phải chú ý.
Chợt, cửa quán mở ra, tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Một cô gái bước vào, dáng người thanh mảnh, mặc áo khoác dày, cổ áo được kéo lên cao để che đi phần cổ, cố ý tạo vẻ kín đáo. Tuy chiếc áo khoác không quá rộng, nhưng nó vẫn đủ để cô tạo cảm giác như đang cố tình che khuất phần thân mình, làm người nhìn không thể dễ dàng nhận biết thêm chi tiết gì về cô. Đôi mắt của cô, dù chỉ lộ ra một chút qua khẩu trang, vẫn toát lên vẻ sắc bén, có phần nghiêm nghị.
Cô gái chọn một chỗ ngồi gần Lý Thiên Vũ và ngay lập tức gọi một ly cà phê sữa không sữa, không đá. Giọng cô nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. Lý Thiên Vũ nhìn cô gái một mắt, không nói gì, chỉ ngồi yên, như đang đợi chờ cái gì đó, không hề nhúc nhích hay uống cà phê.
Nhân viên phục vụ lặng lẽ đặt một tấm thẻ màu đen lên bàn, ánh mắt lướt qua Lý Thiên Vũ và cô gái như để xác nhận. Không nói thêm gì, anh ta cúi đầu rời đi, để lại một không khí trầm mặc.
Cô gái cầm lấy tấm thẻ, ngón tay mân mê mép thẻ một cách tự nhiên, sau đó không chậm trễ, đứng dậy và hướng về phía cửa sau của quán. Không cần trao đổi lời nào, Lý Thiên Vũ cũng lặng lẽ bước theo, dáng vẻ hai người không tỏ ra bất kỳ sự khác lạ nào, như thể họ đã quen thuộc với nơi này và cả những gì sắp diễn ra.
Phía sau cửa là một thang máy nhỏ, cánh cửa kim loại sáng bóng phản chiếu ánh đèn mờ nhạt t·ừ t·rần quán. Cô gái tiến đến trước, cắm thẻ vào khe máy đọc thẻ gắn bên cạnh bảng điều khiển. Một âm thanh “tít” vang lên nhẹ nhàng, sau đó nút bấm cho tầng hầm dưới cùng sáng lên.
Lý Thiên Vũ đứng yên lặng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên, như thể hành động này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Khi cửa thang máy đóng lại, một cảm giác nặng nề từ không gian kín đáo bao trùm lấy hai người. Thang máy từ từ di chuyển xuống dưới, để lại sự tĩnh lặng, chỉ còn tiếng động cơ rì rì vang vọng trong không khí.
Hệ thống bảo mật rõ ràng không dành cho những người lạ mặt. Nếu không có tấm thẻ đen này, thang máy chỉ có thể đi lên chứ không thể đi xuống, tầng hầm dường như chỉ dành riêng cho những người được chọn.
Lý Thiên Vũ đứng tựa lưng vào vách thang máy, nhìn thoáng qua cô gái đang đứng yên lặng. Hắn không nói gì, cũng không tỏ ra bất thường, ánh mắt vẫn trầm mặc nhưng đầy sự chú ý.
Không gian bên dưới tầng hầm hoàn toàn trống trải, ánh sáng từ những dải đèn trên trần chiếu xuống tạo thành một không gian sạch sẽ nhưng lạnh lẽo. Không có bất kỳ đồ đạc hay người nào khác ở đây, chỉ có hai người bọn họ và một bầu không khí yên tĩnh đến kỳ lạ.
Vừa bước vào, cô gái lập tức tháo chiếc khẩu trang đang đeo, cùng lúc cởi bỏ chiếc áo khoác dày nặng trĩu trên người. Động tác của cô gọn gàng, không chút do dự, để lộ vóc dáng mảnh mai và đôi vai nhỏ nhắn. Cô mặc một chiếc áo thun trắng ôm sát, khoe trọn vòng eo thon gọn, cùng với quần jeans bó màu đen làm nổi bật đôi chân dài. Khuôn mặt cô sắc sảo, đường nét thanh thoát, đặc biệt là đôi mắt nâu sáng đầy cảnh giác, mang theo chút lạnh lùng nhưng không giấu được nét thông minh. Mái tóc nâu buộc thấp gọn gàng phía sau gáy, vài sợi lòa xòa trước trán càng làm tăng thêm vẻ cuốn hút.
Ngay khi cô vừa cởi áo khoác, một chú chim nhỏ màu đỏ sải cánh bay ra từ bên trong áo, lượn vòng quanh đầu cô một cách phấn khích. Chú chim có bộ lông đỏ rực, xen lẫn vài vệt đen trên đuôi và cánh, đôi mắt sáng lanh lợi, cái mỏ nhỏ cong cong và đôi chân nhỏ bé nhưng sắc nhọn. Đây chính là Fletchling một loài Pokémon hệ Lửa – sở hữu sức mạnh không mấy nổi bật nhưng lại nổi tiếng với tốc độ nhanh nhẹn và bản năng trung thành. Fletchling khẽ hót một tiếng, đôi cánh vỗ nhè nhẹ trước khi đậu xuống vai của cô gái, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Cô gái này không phải người xa lạ. Lần trước, khi Bạch Minh và Thorn Wood Beast giao chiến rồi rời đi, cô chính là một trong số những cảnh sát đến hiện trường sau đó. Tuy nhiên, bọn họ chỉ thu được một bãi đất loang lổ những lỗ hổng lớn cùng dấu vết hỗn loạn, chẳng có bất cứ thông tin hữu ích nào.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của tầng hầm, Trương Tĩnh Di ngồi đối diện Lý Thiên Vũ, tay vuốt nhẹ Fletchling trên vai mình. Con chim nhỏ đang nhắm mắt, tận hưởng những cú vuốt ve nhẹ nhàng từ chủ nhân, đôi cánh rung nhẹ như thể đang thư giãn hoàn toàn. Lý Thiên Vũ dựa người vào ghế, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự sắc bén lạ thường. Hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Ngươi thấy gì từ vụ trường học hôm nay?”
【PS : Ban thưởng : 3
Vật phẩm thu về : 7/10
Tích phân : 55】