Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 68 : Lần đầu gặp
Đi mãi, cuối cùng ánh mắt Bạch Minh cũng dừng lại trước một quán nước nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Tấm biển gỗ sơn đen treo trên cánh cửa khắc hai chữ "Thanh Trà" bằng nét thư pháp tinh tế. Cảm giác quen thuộc, cổ kính của quán khiến hắn không khỏi tò mò.
Bước vào trong, hắn lập tức bị cuốn hút bởi phong cách Trung Hoa độc đáo. Không gian quán không lớn nhưng được bố trí gọn gàng và ấm cúng. Những chiếc lồng đèn treo trên trần được làm từ giấy gấm màu sắc nhẹ nhàng, khi sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt lan tỏa tạo nên bầu không khí thư thái và "chill" đúng như hắn mong muốn.
Ghế ngồi là những chiếc sofa êm ái, bọc vải nhung mềm mịn, màu xanh rêu nhã nhặn. Bàn nước ở đây là loại bàn gỗ vuông, bề mặt rộng rãi, đủ chỗ để hắn thoải mái đặt laptop, điện thoại và đồ uống mà không lo chật chội. Hắn khẽ gật gù, cảm thấy nơi này đúng là "chân ái."
Hắn đưa mắt nhìn quanh, không gian yên tĩnh lạ thường, khách trong quán rất ít, chỉ vài người ngồi rải rác trò chuyện khẽ khàng. Không khí này thực sự khiến hắn hài lòng.
Chọn một góc khuất ở cuối quán, gần với ổ điện trên tường, Bạch Minh thả người xuống chiếc ghế sofa, cảm nhận sự êm ái làm dịu đi phần nào sự mỏi mệt. Trước khi ngồi yên, hắn với lấy cuốn menu đặt trên bàn.
Danh sách đồ uống khiến hắn bất ngờ: đủ loại từ trà sữa, cà phê, trà hoa, đến nước ép trái cây. Giá cả lại cực kỳ phải chăng, phù hợp với túi tiền sinh viên. Sau vài phút lướt qua các món, hắn khẽ gật đầu, gọi nhân viên lại và yêu cầu một ly nước ép trái cây mix, vị vừa ngọt thanh vừa tươi mát.
"Cho tôi một ly nước ép táo pha cam, nhưng làm ngọt nhẹ thôi, đừng ngọt quá," hắn nói, giọng điệu bình thản. Nhân viên quán cúi đầu mỉm cười, nhanh chóng ghi nhận rồi rời đi.
Hắn tựa lưng vào ghế, ánh mắt dõi theo ánh sáng lồng đèn lung linh trong quán, cảm thấy một sự thư giãn len lỏi vào tâm hồn. Đây đúng là nơi mà hắn cần, một nơi yên tĩnh, phù hợp để thư giãn và làm việc.
Bạch Minh dựa lưng vào ghế, ánh mắt thoáng lướt qua chiếc lồng đèn treo gần đó. Không gian quán cà phê tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện với mùi thơm dịu của cà phê rang xay. Ly nước ép táo pha cam trên bàn đã vơi gần nửa, vị ngọt thanh xen chút chua nhẹ vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi, khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
Cánh cửa quán bất ngờ mở ra, một hồi chuông khẽ vang lên, kéo sự chú ý của vài khách trong quán. Một người đàn ông trung niên bước vào, vóc dáng cao lớn nhưng ăn vận đơn giản với chiếc áo khoác tối màu và đôi giày da đã qua sử dụng nhiều lần. Khuôn mặt của ông ta mang nét bình thản, ánh mắt sắc bén quét một lượt không gian quán trước khi dừng lại ở quầy gọi món.
“Cho tôi một chai rum,” giọng ông trầm thấp nhưng rất rõ ràng. Nhân viên quán nhanh chóng gật đầu rồi lấy ra một chai rượu cùng một chiếc ly thủy tinh nhỏ.
Người đàn ông cầm đồ uống, đảo mắt nhìn quanh rồi chọn một chiếc bàn nhỏ với bốn ghế, nằm gần phía bên cửa sổ. Đây là một trong những góc yên tĩnh của quán, nơi ánh sáng nhàn nhạt từ những chiếc lồng đèn tạo nên bầu không khí thoải mái, vừa đủ riêng tư mà không quá tách biệt.
Bạch Minh thoáng liếc qua ông ta, nhưng rồi nhanh chóng rời ánh mắt. Người đàn ông trung niên ngồi xuống, đặt chai rum lên bàn và rót cho mình một ly nhỏ. Ông nhấp một ngụm, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía cửa ra vào như đang đợi một ai đó.
Bạch Minh lặng lẽ mở điện thoại, tìm một trò chơi đơn giản để g·iết thời gian. Ánh mắt hắn tập trung vào màn hình, ngón tay linh hoạt lướt trên các phím cảm ứng, từng đường đi nước bước trong game đều được tính toán cẩn thận. Không gian quán cà phê vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc và vài tiếng trò chuyện nhỏ.
Đột nhiên, một cảm giác lạ lùng lướt qua hắn, giống như một làn sóng mơ hồ mà chỉ mình hắn có thể cảm nhận. Kenbunshoku Haki trong cơ thể tự động kích hoạt, gần như một bản năng, như thể có thứ gì đó báo hiệu hắn cần chú ý.
Trong một thoáng, thế giới xung quanh như chậm lại, tầm nhìn của hắn trở nên sắc nét. Ánh mắt của một người đang dõi theo hắn, mang theo chút tò mò xen lẫn thăm dò.
Bạch Minh khẽ quay đầu lại, ánh mắt lơ đãng hướng về phía cảm giác đó. Trong giây phút chạm mắt, hắn thấy một người phụ nữ trẻ. Nàng có mái tóc dài buông nhẹ qua vai, đôi mắt sáng và sắc nét, làn da trắng mịn. Bộ trang phục giản dị nhưng tôn lên nét khỏe khoắn, tạo cảm giác nàng không phải người dễ tiếp cận.
Bạch Minh mỉm cười lịch sự, không tỏ vẻ bất ngờ hay nghi ngờ. Đó chỉ là một cử chỉ xã giao, sau đó hắn nhanh chóng quay lại màn hình điện thoại, tiếp tục trò chơi của mình như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt, khuôn mặt giữ vẻ thản nhiên như lần chạm mắt đó chỉ là tình cờ. Tuy vậy, nàng bước về phía người đàn ông trung niên ngồi ở bàn bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện ông ta.
Dù vậy, ánh mắt của nàng vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Bạch Minh.
Bên này Bạch Minh cũng là hơi nhớ lại cái này nữ nhân chính là cùng Lý Thiên Vũ chiến đấu người kia có một con pokemon đồng hành nữ cảnh sát kia .
Trương Trạch ngồi ở bàn bên kia, ánh mắt lướt qua Bạch Minh, rồi dừng lại ở Trương Tĩnh Di, người đang chăm chú nhìn hắn. Một cảm giác tò mò dâng lên trong lòng, Trương Trạch khẽ nhíu mày, đặt ly nước xuống và lên tiếng:
"Người kia là ai vậy?" Giọng của Trương Trạch mang theo sự nghi ngờ, nhưng cũng không thiếu phần quan tâm.
Trương Tĩnh Di vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không rời khỏi Bạch Minh. Cô hạ giọng, trả lời mà không hề quay sang nhìn Trương Trạch: "Hắn à? Chỉ là Thiên Vũ một người bạn thôi "
Trương Trạch cảm thấy câu trả lời có chút mơ hồ, nhưng hắn không vội phản bác. Lời nói của Trương Tĩnh Di luôn khiến người khác cảm thấy như có điều gì đó chưa được nói hết. Hắn tiếp tục nhìn về phía Bạch Minh, giọng nghi hoặc cất lên: "Vậy tại sao lại nhìn hắn lâu như vậy? Có chuyện gì sao?"
Trương Tĩnh Di vẫn không thay đổi nét mặt, nhưng đôi mắt nàng sắc bén hơn hẳn. Nàng nhấc ly nước lên, lặng lẽ nhấp một ngụm trước khi đáp lại: "Không có gì. Chỉ là... hắn đã thấy Thiên Vũ Henshin thành Kamen Rider."
Trương Trạch hơi bất ngờ, hắn quay lại nhìn nàng, có chút khó tin: "Thế à? Vậy có tin được không?"
Trương Tĩnh Di hơi nhíu mày, ánh mắt không rời Bạch Minh, như thể đang phân tích từng cử động của hắn. "Không biết. Thiên Vũ cũng hơi nghi ngờ về hắn. Nhưng mà… vẫn chưa thể kết luận gì, cần phải theo dõi thêm."
Trương Trạch gật gù, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. "Đúng là có chút kỳ lạ... Cẩn thận vẫn hơn."
Cả hai im lặng, không ai nói thêm gì.
Bạch Minh vừa kết thúc ván game, cơ thể hơi căng, hắn duỗi người một cái rồi quay đầu nhìn sang phía Trương Tĩnh Di và Trương Trạch. Như một phản xạ tự nhiên, hai người kia cũng nhanh chóng thu tầm mắt về phía hắn, không để lộ bất kỳ sự chú ý nào. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt của Bạch Minh bỗng sáng lên một chút, một tia nhìn tinh tường như thể hắn vừa phát hiện ra điều gì đó. Ngay lập tức, trước mắt hắn, hai bảng thông tin nhân vật xuất hiện.
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 0/10
Tích phân : 275】