Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70 : Về ký túc xá

Chương 70 : Về ký túc xá


Lần này, khi bước vào quán ăn, Bạch Minh lập tức nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong thực đơn. Một món mì ramen mới được đưa vào danh sách, lạ lẫm nhưng lại rất hấp dẫn. Món ăn này rõ ràng không phải là món thường ngày, và sự xuất hiện của nó khiến hắn không khỏi cảm thấy một chút kỳ lạ.

Hắn bước thẳng đến quầy, mắt vẫn chăm chú vào tấm thực đơn. Ông chủ quán đang đứng sau quầy, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không để ý đến hắn ngay lập tức. Bạch Minh nhắm mắt một chút, rồi mở ra, ánh mắt của hắn vẫn không thay đổi khi hỏi:

“Ông chủ, hôm nay người đầu bếp lần trước có làm việc không?”

Ông chủ khẽ ngẩng lên, vẻ mặt hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Bạch Minh. Hắn ta có vẻ như không nhớ ra Bạch Minh là ai, đôi mắt hơi mơ màng và có phần bối rối. Một tay ông chủ lau tay vào chiếc khăn, một tay chỉ vào những thực khách đang ngồi phía sau:

“À… tôi không chắc. Hình như hôm nay anh ấy không đến, tôi cũng chẳng rõ người nào mà anh nói là đầu bếp…”

Biểu cảm của Bạch Minh không hề thay đổi, nhưng trong lòng hắn có chút cảm giác khó hiểu. Hắn đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ có chút khác biệt, nhưng dường như không phải vậy. Hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của hắn vẫn còn lơ đãng, như đang suy nghĩ về điều gì đó. Hắn không có ý định tranh cãi hay hỏi thêm, chỉ im lặng một lúc rồi bước đến một bàn trống, tự mình ngồi xuống.

Một lúc sau, khi ông chủ quay lại, Bạch Minh đã gọi món mì ramen.

Món mì ramen mà Bạch Minh gọi được bưng ra khá nhanh, hơi nước nóng từ bát mì bốc lên, lan tỏa mùi thơm nhẹ nhàng. Tuy nhiên, hắn không vội ăn ngay muốn nhìn một chút nó có phải vật phẩm hay không không ngờ là thật có .

【Vật phẩm: Ramen

Đến từ: Thế giới Naruto

Công dụng: Món ramen này không có năng lực siêu nhiên, chỉ là một món ăn phổ biến giúp bổ sung năng lượng và phục hồi thể lực cho người ăn.

Giới thiệu: Đây là món ăn yêu thích của nhiều nhân vật trong anime, đặc biệt là Uzumaki Naruto . Món ramen này được biết đến với khả năng làm tăng cường sức khỏe nhờ vào các thành phần bổ dưỡng.】

" Nơi này ... "

Bạch Minh đưa mắt nhìn chung quanh mấy vòng tại những bàn khác hắn cũng sẽ cách mấy bàn nhìn thấy giống hắn món ramen này sẽ lại là một vật phẩm .

Ban đầu hắn sẽ thấy quán ăn này không đơn giản nhưng rất nhanh hắn liền không quan tâm thời gian của hắn tại thành thị này chỉ còn hôm nay muốn điều tra gì cũng không phải bây giờ nên làm .

Lại nói chính là suy nghĩ của hắn là đúng thì có sao ngược lại cũng không ngăn cản được không bằng thuận theo tự nhiên .

Mấy lần trước hắn đúng là có chút qua loa khi thu về vật phẩm lần này để cho an toàn hắn định trước thu vào chính mình một cái túi sách nhỏ bên trong có một vùng không gian tĩnh khá rộng có thể tạm thời chứa vật phẩm đi vào sau khi về nhà hắn lại lấy ra bỏ chúng vào đồ giám liền an toàn hơn nhiều .

Nói liền làm Bạch Minh nhìn bát mì ramen trước mặt, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư. Hắn không vội động đũa, mà chậm rãi gọi nhân viên đến.

"Làm phiền đóng gói bát mì này giúp tôi. Tôi muốn mang về." Giọng hắn bình thản, không lộ ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.

Nhân viên nhanh chóng nhận bát mì và đi chuẩn bị, không chút nghi ngờ. Bạch Minh vẫn ngồi đó, tỏ ra như không có gì bất thường. Khi nhân viên quay lại và đặt hộp mì đã đóng gói trước mặt hắn, hắn nhẹ nhàng cất nó vào túi đeo trước người, động tác vô cùng tự nhiên.

Sau đó, hắn gọi thêm một phần mì khác cho chính mình. Lần này, hắn mới bắt đầu ăn, biểu hiện thoải mái như một thực khách bình thường.

Thưởng thức bữa ăn sau Bạch Minh gọi nhân viên lại tính tiền sau đó lại cho nhân viên một ít tiền tip biểu thị lần sau hắn lại đến .

Rời khỏi quán ăn, Bạch Minh bước chậm rãi trên con đường dẫn về ký túc xá. Hắn không trực tiếp về nhà mà đổi hướng đến nơi ở chung cùng mấy người bạn học. Dạo gần đây, hắn ít khi qua bên đó, thời gian chủ yếu dành cho những chuyện riêng.

"Nghĩ lại cũng hơi lâu rồi không ghé qua," hắn lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ trầm tư. "Sắp tới lại phải đi xa một thời gian... cũng nên nói cùng bọn hắn một tiếng."

Đến cổng ký túc xá, Bạch Minh quét thẻ và đặt vân tay lên máy nhận diện, bước qua cánh cổng tự động mà không chút chần chừ. Hắn tiến về khu thang máy, lặng lẽ quan sát xung quanh. Một vài gương mặt quen thuộc lướt qua, vài ánh mắt chào hỏi, nhưng hắn chỉ gật đầu nhẹ, giữ bước chân đều đặn.

Thang máy đến, hắn bước vào, bấm nút lầu 6. Khi cánh cửa mở ra, Bạch Minh rời khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng mình. Cánh cửa vừa mở, hắn bước vào trong và lập tức nhận ra mọi người đều có mặt.

Lý Thiên Vũ đang ở giữa phòng, cơ bắp căng ra theo từng nhịp nâng tạ. Trần Minh Hòa nằm dài trên giường, hoàn toàn chìm đắm trong trò chơi trên điện thoại. Còn Nguyễn Văn Khánh thì ngồi bên cửa sổ, bình thản đọc sách, ánh sáng ngoài trời dịu dàng chiếu lên trang giấy.

Bạch Minh nhìn lướt qua, đóng cửa lại và bước vào .

Nguyễn Văn Khánh đang đọc sách bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú. Khi nghe tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu lên, thoáng bất ngờ khi thấy Bạch Minh. Đặt cuốn sách xuống bàn, hắn bước đến, khoác tay lên vai Bạch Minh, trêu chọc:

"Oa, quý nhân lâu ngày không gặp a." Hắn cười khẽ, rồi tiếp lời: "Mấy hôm nay đi đâu tán gái đâu, làm sao không liên lạc được ngươi a."

Bạch Minh nhướng mày, khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Nguyễn Văn Khánh, đẩy ra như một thói quen:

"Ngươi nghĩ ta rảnh như vậy sao?"

Tiếng cười nói của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý. Trần Minh Hòa dừng trò chơi, ngồi dậy trên giường, nhíu mày:

"Ủa, ai đây? Có phải là người mà ba ngày nay biệt tăm biệt tích không? Bạch Minh, ngươi chắc không phải đi làm chuyện gì bí ẩn đấy chứ?"

Lý Thiên Vũ, đang tập luyện, đặt cục tạ xuống, đi lại gần, đưa tay gõ nhẹ lên đầu Bạch Minh:

"Ngươi lại biến mất như vậy nữa coi chừng ta báo m·ất t·ích đấy. Nhưng thật, sao không nói gì trước? Làm bọn ta tưởng ngươi gặp chuyện gì rồi."

Bạch Minh nhún vai, nhìn cả ba, giọng điệu bình thản nhưng vẫn pha chút đùa cợt:

"Ta không nghĩ các ngươi quan tâm vậy đâu. Hóa ra lại nhớ ta sao?"

Trần Minh Hòa cười lớn, tiến tới vỗ mạnh vai hắn:

"Nhớ cái gì, chỉ là sợ không có ai gánh mấy ván game thôi. Khai mau, mấy hôm nay đi đâu?"

Nguyễn Văn Khánh đứng bên cạnh, giọng đầy vẻ chọc ghẹo:

"Hay là thật sự đi tán gái? Nói đi, ai xui xẻo bị ngươi dọa đây?"

Bạch Minh lắc đầu, mặt vẫn bình thản, câu trả lời qua loa:

"Tán gái? Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi."

Lý Thiên Vũ khoanh tay, ánh mắt mang vẻ nửa đùa nửa thật:

"Nếu không phải tán gái, thì chắc chắn có chuyện. Mà thôi, ngươi không muốn nói thì giữ lấy bí mật của ngươi. Nhưng đừng để mất liên lạc như vậy nữa."

Bạch Minh gật nhẹ, đưa ánh mắt về phía cục tạ:

"Ngươi lại tăng khối lượng tạ sao? Muốn thành người thép à?"

Câu nói hờ hững của hắn khiến cả ba bật cười. Không khí trong phòng nhanh chóng trở nên rộn ràng, như thể sự vắng mặt vài ngày của Bạch Minh chưa từng xảy ra. Bạch Minh cũng cùng bọn hắn vui vẻ trò chuyện bầu không khí bắt đầu sinh động hẳn lên .

【 PS : Ban thưởng : 0

Vật phẩm thu về : 0/10

Tích phân : 275】

Chương 70 : Về ký túc xá