Chương 74 : Bại lui
Tiếng gầm thét của quỷ trắng vang vọng giữa không trung, bóng tối u ám bao trùm lấy bọn chúng, khiến mọi thứ xung quanh dường như ngột ngạt hơn. Móng vuốt của chúng được bóng tối bao phủ, trở nên sắc bén đến đáng sợ. Mỗi lần móng vuốt quét qua, không khí như bị xé toạc, để lại những luồng sát khí lạnh lẽo.
Trương Trạch và Du Uyển Nhi đứng chắn trước một nhóm người đang chạy trốn. Tiếng la hét hoảng loạn phía sau không ngừng vang lên, nhưng cả hai đều tập trung toàn lực đối phó với kẻ địch trước mặt.
"Uyển Nhi, ngươi che chắn phía bên phải, để ta lo chính diện!" Trương Trạch hét lên, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.
"Hiểu rồi, chú Trạch!" Du Uyển Nhi đáp, lao thẳng về phía một con quỷ trắng đang chuẩn bị t·ấn c·ông.
Nàng di chuyển nhanh như chớp, tốc độ vượt xa khả năng nhận thức của những người xung quanh. Một cú đá mạnh mẽ từ nàng trúng vào hông con quỷ, đẩy nó lùi lại. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị tung đòn tiếp theo, một con khác đã lao tới từ phía sau, móng vuốt bóng tối quét ngang.
"Phi Long Tại Thiên!"
Trương Trạch xuất hiện kịp thời, luồng chưởng khí hình rồng đánh bay con quỷ, cứu Du Uyển Nhi khỏi một đòn chí mạng. Tuy nhiên, khi hắn vừa hạ tay, một con khác đã áp sát, móng vuốt xuyên qua lớp áo, để lại một v·ết t·hương đen sì trên vai.
"C·hết tiệt! Vết thương này..." Trương Trạch cau mày, cảm nhận sự ăn mòn từ bóng tối lan ra.
"Chú Trạch, chú không sao chứ?" Du Uyển Nhi vừa tung một cú đá vòng cung mạnh mẽ vừa quay đầu hỏi.
"Ta vẫn ổn. Nhưng phải cẩn thận, bị móng vuốt của chúng cào trúng ."
Tiếng gầm rú dữ dội vang vọng khi năm con quỷ trắng bao phủ trong bóng tối lao tới, móng vuốt sắc bén ánh lên tia c·hết chóc.
Trương Trạch hét lớn, thân hình lao lên trước, đôi bàn tay phát ra một luồng chưởng kình mạnh mẽ.
"Phi Long Tại Thiên!"
Chưởng khí hình rồng quét qua, đánh bay con quỷ trắng đầu tiên ra xa, khiến nó va mạnh vào tường, tạo thành một hố sâu. Nhưng khi khói bụi tan đi, con quỷ đã nhanh chóng đứng dậy, móng vuốt của nó phát ra luồng bóng tối càng thêm đậm đặc.
Du Uyển Nhi lúc này cũng không chậm trễ, tốc độ của nàng nhanh như gió. Nàng nhảy lên, tung một cú đá thẳng vào ngực con quỷ thứ hai, lực v·a c·hạm khiến nó lùi lại vài bước. Nhân cơ hội, nàng tung một cú đấm nữa, lần này chính xác đâm xuyên qua lồng ngực của nó.
"Trúng rồi!" Nàng thốt lên, nhưng ngay lập tức, đôi mắt nàng mở to trong kinh ngạc.
Con quỷ trắng không những không c·hết mà v·ết t·hương trên ngực nó đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
"Cái gì?!" Du Uyển Nhi hét lên, nhanh chóng lùi lại.
"Uyển Nhi, cẩn thận!" Trương Trạch lao tới, tung một chưởng ngăn chặn con quỷ đang lao tới từ phía sau nàng.
"Kháng Long Hữu Hối!"
Chưởng kình quét ngang, đánh lùi hai con quỷ trắng, nhưng hắn vẫn không thể kịp đỡ được cú móng vuốt từ con thứ ba.
"A!" Trương Trạch cau mày, máu chảy ra từ cánh tay bị cào, v·ết t·hương đen sì lan rộng, biểu hiện rõ ràng của sự ăn mòn.
"Không xong, chúng khôi phục quá nhanh, đánh như thế này vô ích!" Du Uyển Nhi vừa nói vừa né một đòn t·ấn c·ông khác, cơ thể nàng di chuyển như một chiếc bóng, khó lòng bắt kịp.
"Đừng hoảng, nhắm vào đầu chúng! Đây có lẽ là điểm yếu duy nhất!" Trương Trạch hét lên, tung thêm một chiêu.
"Thần Long Bãi Vĩ!"
Luồng chưởng khí mạnh mẽ đập vào mặt một con quỷ trắng, nhưng nó nhanh chóng xoay mình, dùng móng vuốt đỡ lấy, bảo vệ đầu khỏi cú chưởng.
Hai người không ngừng phối hợp, từng đòn t·ấn c·ông uy lực đều nhắm vào đầu của lũ quỷ. Tuy nhiên, bọn chúng mặc dù không có đầu óc nhưng chiến đấu bằng bản năng, vô thức bảo vệ phần đầu một cách chặt chẽ.
Du Uyển Nhi nhảy lên, tốc độ nhanh như chớp, tung một cú đá móc thẳng vào đầu con quỷ gần nhất. Nhưng khi nàng tưởng rằng đã thành công, con quỷ bất ngờ lùi lại, móng vuốt đen sắc bén quét ngang.
"C·hết tiệt! Chúng không cho ta có cơ hội tiếp cận đầu!" Nàng thở dốc, đôi mắt tràn đầy sự căng thẳng.
Trương Trạch cũng không khá hơn, cả cơ thể hắn đều đã b·ị t·hương. Một vết cào sâu trên vai không ngừng rỉ máu, v·ết t·hương đen sì khiến hắn cảm nhận rõ ràng sự suy yếu.
"Uyển Nhi, chúng ta không làm gì được chúng! Tốc độ khôi phục của chúng quá nhanh, nếu không thể nhất kích tất sát thì không có cơ hội!" Trương Trạch hét lên, cố gắng đẩy lui một con quỷ đang áp sát.
Du Uyển Nhi lần nữa lao lên, quyết tâm không bỏ cuộc, nhưng ngay khi nàng tung cú đấm, một con quỷ trắng lao tới, vung móng vuốt bóng tối sắc bén, trảo một cái mạnh mẽ đánh bay nàng ra xa. Trên người nàng, một chiếc hộp màu đen bất ngờ rơi ra, lăn lóc trên mặt đất.
Du Uyển Nhi quay người lại, cố gắng với tay nhặt chiếc hộp lên, nhưng ngay khi nàng định lao tới, một con quỷ trắng khác lại đánh tới từ phía sau. "Uyển Nhi!" Trương Trạch hét lên, không kịp suy nghĩ, vội vã tung một chiêu Hàng Long Hữu Hối để ngăn cản trảo của quỷ trắng.
"Kháng Long Hữu Hối!"
Chưởng khí mạnh mẽ từ tay Trương Trạch cuốn lấy, đẩy lùi con quỷ trắng, tạo cơ hội cho Du Uyển Nhi lùi lại, nhưng cũng khiến nàng không kịp nhặt chiếc hộp màu đen.
"Không được! Chúng ta phải rút lui, người dân đã s·ơ t·án gần hết rồi!" Trương Trạch hét lớn, ánh mắt kiên quyết.
Du Uyển Nhi vẫn không chịu rời đi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía chiếc hộp đen đang nằm lăn lóc trên mặt đất sau khi nàng b·ị đ·ánh bay. "Chú Trạch, chiếc hộp đó rất quan trọng, cháu không thể bỏ nó được!"
Dưới đây là đoạn tiếp theo mà bạn yêu cầu:
Trương Trạch gầm lên, dùng toàn bộ sức lực tung một chưởng để bảo vệ nàng.
"Phi Long Tại Thiên!"
Chưởng khí ầm ầm mà ra cuốn lấy năm con quỷ trắng, chúng b·ị đ·ánh bay ra xa, tạo ra một khoảng không gian rộng rãi. Sức mạnh của chiêu thức này khiến một số con quỷ lảo đảo, nhưng chúng ngay lập tức phục hồi, sắc mặt đầy sự điên cuồng và không hề có dấu hiệu sợ hãi.
"Chú Trạch, chúng ta không thể g·iết chúng!" Du Uyển Nhi hét lên, ánh mắt đầy sự lo lắng và mệt mỏi. "Chúng quá mạnh mẽ và khôi phục quá nhanh!"
"Không có thời gian nữa!" Trương Trạch hét lớn, quay sang nhìn nàng. "Người dân đã s·ơ t·án hết rồi, chúng ta phải rút lui ngay!"
Mặc dù vẫn không cam lòng, Du Uyển Nhi biết rằng đây không phải lúc để đánh bại quái vật. Nàng nắm lấy tay Trương Trạch, đôi chân có phần yếu ớt vì trận chiến kéo dài. Cả hai nhanh chóng lui lại, tránh xa những con quỷ đang khôi phục, nhưng ngay khi bọn họ xoay người rút lui, một con quỷ trắng lại lao tới với móng vuốt bóng tối sắc bén.
"Nhanh lên!" Trương Trạch rít qua kẽ răng, tiếp tục bảo vệ nàng, nhưng mỗi bước di chuyển đều trở nên khó khăn hơn. Cả hai không dám nhìn lại, chỉ tập trung chạy về phía vùng an toàn, bất chấp cơ thể đầy thương tích.
Cùng lúc đó tại không người chú ý đến một cái thật dài đuôi rắn lặng lẽ mà đến kéo lấy chiếc hộp màu đen lặng yên không một tiếng động biến mất .
Bạch Minh nhiều hứng thú nhìn trong tay chiếc hộp màu đen hắn muốn biết để cho thiếu nữ không bỏ được đồ vật lại là cái gì đâu ?
Hắn chậm rãi đem hộp mở ra bên trong hơi lạnh theo hắn mở hộp ra lúc tràn ra ngoài bên trong nằm lấy một cái bình nhỏ bên trong có một loại chất lỏng màu xanh dương lẳng lặng nằm bên trong . Hắn ánh mắt lóe lên muốn nhìn xem thử thứ này rốt cuộc là cái gì .
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 0/10
Tích phân : 275】