Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 77 : Từ chức
Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ của buổi sớm mai len qua khung cửa sổ, khiến căn phòng ký túc xá tràn ngập không khí trong lành. Bạch Minh ngồi dậy, duỗi người một cách lười biếng. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hắn quyết định tắm một lần để cơ thể được sảng khoái hơn.
Bạch Minh chọn cho mình một bộ quần áo giản dị, thoải mái: áo thun trắng kết hợp với quần jean xanh đậm. Bên ngoài, hắn khoác thêm một chiếc áo khoác giữ ấm màu xám tro, tạo vẻ hờ hững nhưng không kém phần gọn gàng. Đôi giày thể thao trắng sạch sẽ và chiếc vali kéo nhỏ màu đen bên cạnh càng làm tăng thêm dáng vẻ như một lữ khách sắp sửa lên đường khám phá, hơn là một sinh viên đang trên đường đến trường.
Bạch Minh nở một nụ cười nhàn nhạt khi kéo vali rời khỏi ký túc xá. Bước đi của hắn thong thả, ánh mắt bình thản như thể không có gì vướng bận. Nhìn dáng vẻ này, ai không biết chắc chắn sẽ lầm tưởng rằng hắn chuẩn bị đi du lịch thay vì tham gia buổi tập hợp sáng nay.
Buổi sáng, Bạch Minh kéo vali ra khỏi ký túc xá, nhưng thay vì đến trường ngay, hắn rẽ sang cửa hàng siêu thị nhỏ nơi mình làm việc. Đây là nơi hắn làm nhân viên phục vụ một thời gian, công việc tính theo giờ, không quá ràng buộc. Tuy vậy, thời gian gần đây, hắn càng ngày càng bận rộn, khó lòng duy trì công việc.
Cửa hàng vừa mở cửa, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên con phố còn vắng lặng. Bạch Minh bước vào, mắt nhìn quanh một lượt rồi lên tiếng chào:
"Chào buổi sáng, chú Thành."
Ông Thành, người quản lý cửa hàng, đang kiểm tra sổ sách tại quầy. Thấy Bạch Minh, ông ngẩng lên với chút bất ngờ:
"Bạch Minh? Sao cháu đến sớm thế? Không phải ca của cháu mà."
Bạch Minh mỉm cười, lấy từ túi áo ra một tờ giấy, đặt lên quầy:
"Cháu đến để nộp đơn xin nghỉ việc. Dạo này bận quá, cháu không có thời gian rảnh để tiếp tục làm việc nữa."
Ông Thành lặng đi một chút, rồi gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm:
"Chú cũng đoán sớm muộn gì cháu cũng nói vậy. Cháu làm việc ở đây rất tốt, nhưng nếu đã quyết định thì chú không giữ. Chỉ là, sau này nếu rảnh rỗi, cháu cứ quay lại. Cửa hàng này lúc nào cũng chào đón cháu."
Bạch Minh gật đầu, giọng nói mang theo chút cảm kích:
"Cảm ơn chú đã hiểu. Hôm nay cháu đến đây cũng là để mời chú và mọi người đi ăn sáng, coi như lời cảm ơn vì thời gian qua đã giúp đỡ cháu rất nhiều."
Ông Thành bật cười, giọng thoải mái:
"Được rồi, để xem cháu mời thế nào."
Hai người nhân viên khác, Hứa Chí và Lâm Thu, cũng vừa đến ca làm. Lâm Thu nhanh nhẹn xen vào, vẻ mặt hớn hở:
" Đã Bạch Minh mời thì chắc chắn phải đi rồi! Nhưng không biết định đãi bọn em món gì đây?"
Hứa Chí cười nhẹ, tỏ vẻ nghiêm túc hơn:
"Nhóc con, đừng tham ăn quá. Nhưng mà này, Bạch Minh, cậu nghỉ thật à? Tôi còn định chỉ cậu vài mẹo trong nghề nữa cơ."
Bạch Minh gật đầu, vẻ mặt bình thản nhưng lời nói có chút hóm hỉnh:
"Em nghỉ thật đấy. Anh cứ giữ lại bí quyết đi, để lần sau nếu quay lại, em còn phải học tiếp."
Cả nhóm cùng đến một quán ăn sáng nhỏ gần cửa hàng. Những món ăn đơn giản như bánh bao, cháo nóng, và sữa đậu nành được bày trên bàn.
Không khí giữa họ vui vẻ, thoải mái. Lâm Thu kể vài câu chuyện hài hước khiến cả bàn cười không ngớt. Hứa Chí thì chia sẻ những kinh nghiệm làm việc, thỉnh thoảng không quên nhắc nhở:
"Nhớ giữ liên lạc đấy. Đừng biến mất luôn nhé."
Ông Thành nhìn Bạch Minh, giọng nói mang theo chút tiếc nuối:
"Bạch Minh, cháu làm việc tốt lắm. Dù tương lai có ra sao, chú hy vọng cháu vẫn nhớ nơi này. Đây là điểm bắt đầu, dù nhỏ thôi, nhưng nó cũng đáng giá."
Bạch Minh nhìn mọi người, đôi mắt lộ chút ấm áp. Trước khi rời quán, hắn nhẹ nhàng nói:
"Cháu cảm ơn chú, cảm ơn mọi người. Sau này, nếu có dịp, cháu sẽ quay lại."
Ông Thành gật đầu, cười lớn, vẫy tay chào:
"Đi đường cẩn thận nhé, Bạch Minh!"
Rời khỏi quán, Bạch Minh bước đi trong ánh nắng sớm. Hắn không ngoảnh lại, nhưng trên khuôn mặt bình thản là chút hoài niệm. Dù không nói ra, nhưng khoảng thời gian ở cửa hàng này, với hắn, luôn là một phần ký ức khó quên.
Bạch Minh kéo vali bước vào sân trường, ánh mắt bình thản quét qua những bóng người đang tụ tập gần chiếc xe khách lớn màu trắng. Trước xe, hắn nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cùng một giáo viên khác đang đứng trò chuyện với một người lạ mặt, có lẽ là tài xế. Bên cạnh họ, có hai người đang đứng chờ, một nam sinh mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt thư sinh, và một nữ sinh mà hắn không xa lạ gì – Du Uyển Nhi.
Vừa nhìn thấy Bạch Minh tiến lại gần, giáo viên chủ nhiệm vẫy tay, mỉm cười chào đón.
"Bạch Minh, đến rồi à? Qua đây chào mọi người một chút rồi chuẩn bị lên xe nhé."
Bạch Minh gật đầu, giữ thái độ điềm đạm, bước tới gần. Nam sinh bên cạnh nở nụ cười thân thiện, chủ động giới thiệu:
"Chào cậu, mình là Hứa Lâm Nguyên, học chung trường nhưng khác lớp. Lần này chúng ta sẽ cùng đi."
Bạch Minh khẽ gật đầu, đáp lại đơn giản:
"Chào cậu."
Nhưng ngay khi ánh mắt của hắn chạm phải Du Uyển Nhi, sự bình thản trong không khí lập tức bị phá vỡ. Nàng thoáng khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, rồi bất ngờ bật thốt lên:
"Là ngươi!"
Bạch Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, chỉ khẽ nhếch mép như để đáp lại. Nhưng phản ứng của hắn càng khiến Du Uyển Nhi thêm bực bội. Nàng dậm chân, quay phắt người đi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện thêm.
Hứa Lâm Nguyên nhìn cảnh tượng này, không giấu được chút tò mò, nhưng cũng không tiện hỏi. Giáo viên chủ nhiệm chỉ cười cười, phẩy tay:
"Thôi nào, mọi người nhanh lên xe đi. Chúng ta còn một chặng đường dài đến Địa Giới Thành."
Bạch Minh kéo vali đặt vào khoang chứa hành lý, sau đó bước lên xe, chọn một ghế gần cuối. Hứa Lâm Nguyên ngồi cách hắn hai ghế, trong khi Du Uyển Nhi vẫn giữ khoảng cách, cố tình không để hắn lọt vào tầm mắt.
Ngồi yên tại chỗ, Bạch Minh nhìn qua cửa sổ, ánh mắt vô định, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Bạch Minh ngồi lặng lẽ dựa vào ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh ven đường không ngừng lùi lại, từng hàng cây, con đường và những ngôi nhà nhỏ dần bị bỏ xa. Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng mang một cảm giác vừa hiếu kỳ vừa thất lạc.
Hơn hai mươi năm sống ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Thiên Hải Thành để đến một nơi xa lạ. Nghĩ đến Địa Giới Thành, một thành phố với nhiều điều hắn chưa từng biết, trong lòng Bạch Minh dấy lên chút chờ mong khó nói.
Ở phía trước, Hứa Lâm Nguyên ngồi cạnh Du Uyển Nhi, cả hai đang trò chuyện nhỏ giọng.
“Uyển Nhi, cậu thường xuyên đến Địa Giới Thành không?” Hứa Lâm Nguyên hỏi, ánh mắt thoáng chút tò mò.
“Cũng không thường lắm,” Du Uyển Nhi trả lời, giọng có chút không kiên nhẫn. “Nhưng so với cậu, tôi quen thuộc nơi đó hơn.”
“Thế à? Tôi nghe nói Địa Giới Thành rất phát triển, đặc biệt là các khu nghiên cứu và thương mại.” Hứa Lâm Nguyên vừa nói vừa cười, cố gắng duy trì cuộc trò chuyện.
Du Uyển Nhi gật đầu, sau đó bất giác liếc mắt về phía sau, nơi Bạch Minh đang ngồi. Thấy hắn vẫn giữ vẻ bình thản, đôi mắt có chút trầm lắng, nàng nhíu mày nhưng không nói gì.
Hứa Lâm Nguyên cũng quay lại nhìn, hơi nghiêng đầu thắc mắc:
“Cậu ấy sao vậy? Trông có vẻ không vui.”
“Làm sao tôi biết được?” Du Uyển Nhi hừ nhẹ, rồi quay mặt đi, không quan tâm nữa.
Bạch Minh cảm nhận được ánh mắt của họ nhưng không quay lại. Hắn chỉ khẽ thở dài, tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Trong đầu hắn là những suy nghĩ hỗn độn về chuyến đi này, về thành phố xa lạ đang chờ đợi.
Thời gian trôi qua, cuộc trò chuyện phía trước cũng dần lắng xuống. Không khí trên xe chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng động cơ đều đều vang lên. Ai nấy đều yên vị, chờ đợi chuyến hành trình kéo dài này sớm đến hồi kết.
【 PS : Ban thưởng : 0
Vật phẩm thu về : 3/10
Tích phân : 475 】