Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81 : Đùa dai

Chương 81 : Đùa dai


Du Uyển Nhi khẽ cử động, đôi mi dài khẽ rung lên trước khi nàng mở mắt. Một cảm giác đau nhói nơi đầu cùng sự lạnh buốt lan tỏa khiến nàng không khỏi cau mày. Nàng chậm rãi ngồi dậy, một tay xoa nhẹ đầu, tay còn lại vén chiếc áo khoác ngoài lên kiểm tra. Khi nhìn thấy chiếc đai lưng Teigu - The King Of Beasts Transformation: Lionelle vẫn còn nguyên vẹn, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

" Hô còn tốt thứ này vẫn còn "

" Vừa mới rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nha "

Đưa mắt nhìn quanh, nàng thấy Hứa Lâm Nguyên nằm bất động gần đó, cùng với Bạch Minh đang nằm dài trên mặt đất, dáng vẻ b·ất t·ỉnh. Xa hơn một chút, trên chiếc xe buýt, các giáo viên vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thoảng qua khe hở trong hầm tối.

Du Uyển Nhi đứng dậy, định tiến lại gần để kiểm tra tình trạng của Hứa Lâm Nguyên và Bạch Minh. Nhưng trước khi nàng kịp bước tới, một loạt tiếng động khẽ phát ra từ xe buýt. Các giáo viên bắt đầu tỉnh lại từng người một, vẻ mặt hoang mang nhưng không biểu hiện gì quá nghiêm trọng. Hứa Lâm Nguyên cũng dần cử động, sau đó mở mắt với vẻ ngơ ngác. Bạch Minh, nằm cách đó không xa, cũng từ từ tỉnh dậy, khẽ xoa trán, đôi mắt lóe lên một tia sắc bén trước khi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Kỳ lạ thay, không một ai trong số họ nhớ điều gì về sự xuất hiện của Yarucar hay những sự kiện xảy ra trước đó. Tất cả dường như chỉ nghĩ rằng họ vừa trải qua một vụ t·ai n·ạn giao thông nhẹ. Du Uyển Nhi thoáng nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ quan sát.

Sau khi tất cả kiểm tra kỹ lưỡng và chắc chắn rằng không ai b·ị t·hương nặng, đám người một lần nữa lên xe, tiếp tục hành trình đến Địa Giới thành . Chiếc xe buýt lăn bánh, bỏ lại phía sau những dấu vết mờ nhạt của trận chiến kỳ lạ, như thể nó chưa từng xảy ra. Trong suốt quãng đường, không khí trong xe trầm mặc, chỉ có tiếng động cơ vang đều, hòa vào sự im lặng của con đường dài phía trước.

Chiều muộn, ánh mặt trời dần lặn, chiếc xe chở ba học sinh và một đám giáo viên chậm rãi tiến vào khuôn viên ký túc xá. Sau một chuyến hành trình dài kèm theo những biến cố bất ngờ trên đường, cả nhóm đều toát lên vẻ mệt mỏi.

Giáo viên nhanh chóng hướng dẫn ba người xuống xe, sắp xếp từng người vào phòng riêng của mình. Dù kiệt sức, mỗi người vẫn tự mình thu dọn hành lý, theo sự chỉ dẫn di chuyển vào ký túc xá. Không khí yên lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân kéo lê trên sàn hành lang.

Bạch Minh, như thường lệ, giữ nét mặt bình thản nhưng ánh mắt lại thoáng hiện vẻ suy tư. Hắn vào phòng được phân, đợi giáo viên hoàn thành việc sắp xếp rồi rời đi.

Ngồi xuống giường, Bạch Minh giả vờ mệt mỏi, ngả người như muốn tranh thủ nghỉ ngơi. Nhưng ngay khi chắc chắn không còn ai chú ý, hắn lập tức thay đổi thái độ. Đôi mắt ánh lên sự sắc bén, đôi tay nhanh nhẹn lấy ra tất cả những thứ mà hắn đã thu được trong chuyến đi.

Hắn kiểm tra từng món một cách kỹ lưỡng, vẻ cẩn thận không hề giảm đi dù chỉ một chút. Sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, hắn liền thu tất cả vào đồ giám .

Sau đó, hắn nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xung quanh, bầu không khí dường như cũng chìm vào sự yên tĩnh. Hai người còn lại, mệt mỏi sau chặng đường dài, cũng đã về phòng và không có ý định làm phiền ai.

Thời gian trôi qua, đến khi Bạch Minh tỉnh giấc, trời đã gần 8 giờ tối. Sau khi rửa mặt và chỉnh trang, hắn chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, đơn giản. Đưa mắt nhìn qua những túi đồ đã chuẩn bị từ trước, Bạch Minh trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu, lấy ra một túi trái cây và một hộp bánh được gói cẩn thận.

"Đến nơi mới, cũng nên thể hiện sự thân thiện một chút," hắn lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

Bạch Minh đi qua từng phòng trong dãy ký túc xá, bắt đầu từ các phòng gần nhất. Nơi này là ký túc xá nam nữ ở chung một khu, chỉ khác tầng. Tầng một nơi hắn ở hoàn toàn là phòng nam, trong khi tầng hai lại dành cho nữ. Mỗi tầng có tổng cộng mười phòng, trong đó, riêng hắn và Hứa Lâm Nguyên được sắp xếp ở mỗi người một phòng. Các phòng còn lại đa phần đều là hai hoặc ba người ở chung.

Gõ cửa phòng đầu tiên, Bạch Minh mỉm cười khi cánh cửa vừa mở ra, để lộ hai nam sinh trẻ tuổi với ánh mắt tò mò.

"Chào hai cậu, tôi là Bạch Minh, mới chuyển đến đây. Một chút quà gặp mặt, mong mọi người nhận lấy."

Một trong hai nam sinh nhanh chóng mỉm cười đáp lại. "Ồ, cảm ơn cậu! Không ngờ lại chu đáo thế này. Tôi là Triệu Văn, đây là Trần Lượng, phòng bên cạnh có gì cứ gọi nhé."

Những cuộc trao đổi đơn giản diễn ra suôn sẻ. Bạch Minh đi hết từng phòng trong dãy tầng một, lần lượt biếu trái cây hoặc bánh tùy từng nhóm sinh viên. Đến phòng Hứa Lâm Nguyên, hắn chỉ để lại một hộp bánh mà không nói nhiều, vì rõ ràng hai người không có mấy hảo cảm từ trước.

"Thật là, còn bày đặt lịch sự," Hứa Lâm Nguyên vừa nhận hộp bánh vừa lẩm bẩm, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn theo bóng lưng của Bạch Minh.

Khi hoàn thành vòng chào hỏi, Bạch Minh quay lại phòng mình. Hắn nhẹ thở ra một hơi, đôi mắt thoáng vẻ trầm ngâm. Hắn biết rõ những việc nhỏ nhặt như thế này tuy không đáng kể nhưng lại giúp tạo dựng hình ảnh và mối quan hệ cần thiết trong môi trường mới.

Cuối cùng, Bạch Minh dừng chân trước một cánh cửa đặc biệt, trên đó treo một tấm biển nhỏ viết tên người ở: Du Uyển Nhi. Hắn khẽ mỉm cười, trong lòng không khỏi thấy thú vị. Lần trước, nàng ta đã tranh giành đến cùng với hắn chỉ để có được hộp cherry này, dù bên trong huyết bồ đề đã bị hắn lấy sạch. Nghĩ đến vẻ mặt của nàng khi nhận lại món đồ mình từng ao ước, hắn khẽ nhếch môi, gõ nhẹ lên cửa.

"Du Uyển Nhi, tôi đây," Bạch Minh lên tiếng, giọng điệu cố ý pha chút bình thản như không có chuyện gì.

Một lúc sau, cửa phòng hé mở, và người xuất hiện là Du Uyển Nhi với dáng vẻ ngái ngủ, tóc hơi rối, đôi mắt lim dim nhưng vẫn giữ vẻ không vừa lòng. "Gì nữa đây? Có chuyện gì à?" nàng cất giọng, vừa hỏi vừa dụi mắt.

Bạch Minh không nói gì, chỉ đưa hộp cherry đến trước mặt nàng, nụ cười trên môi như trêu chọc. "Lần trước không phải cô rất muốn thứ này sao? Tôi tặng lại cho cô, xem như là... quà gặp mặt."

Du Uyển Nhi liếc qua hộp cherry, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó thay bằng cái hừ lạnh đầy hờn dỗi. "Hừ, bây giờ mới tặng? Anh tưởng tôi sẽ cảm ơn chắc?" Dù nói vậy, nàng vẫn nhận lấy hộp cherry, động tác có phần nhanh hơn vẻ ngoài kiêu kỳ của mình.

Bạch Minh khẽ nhướng mày, nhìn dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu của nàng, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ ý. "Coi như trả lại đồ cũ thôi. Nhưng nếu cô không thích thì cũng có thể trả lại."

"Đừng có mà mơ!" Du Uyển Nhi đáp gọn, ôm chặt hộp cherry trong tay rồi lập tức quay người vào phòng, không quên đóng cửa cái "rầm".

Nhìn cánh cửa đã đóng, Bạch Minh đứng đó vài giây, bật cười khe khẽ. "Thật là thú vị..." Hắn quay người rời đi, bước chân thong thả trở về phòng mình, trong lòng như vừa mở ra một trò chơi mới đầy hào hứng.

" Không có tại sao không có đâu ? "

" Không lẽ không phải hộp này hay bị hắn ăn mất rồi đáng giận a !!! "

Du Uyển Nhi kiếm một vòng cũng không nhìn thấy viên kia huyết bồ đề cuối cùng hai gò má gồ lên tức giận không thôi .

【 PS : Ban thưởng : 0

Vật phẩm thu về : 6/10

Tích phân : 509】

Chương 81 : Đùa dai