Chương 93 : Gặp lại....
Nekomata gầm lên giận dữ, nhanh chóng bật lùi, còn Akogi Grumer cười phá lên, âm thanh the thé như tiếng đàn méo mó. Gã cầm cây đinh ba màu đen nặng nề của mình, lao vào từ bên hông, tung đòn mạnh mẽ khiến không khí cũng rung chuyển. Du Uyển Nhi xoay người né, móng vuốt của nàng xé toạc phần cán đinh ba nhưng chưa kịp tung đòn phản công, Nekomata đã nhanh chóng xuất hiện từ phía sau, hai chiếc đuôi vung mạnh quật thẳng về phía nàng.
Du Uyển Nhi xoay người, mái tóc dài quấn chặt lấy chiếc đuôi của Nekomata, kéo nó về phía mình. Một cú đá quét ngang đầy uy lực khiến Nekomata loạng choạng lùi lại.
Tuy nhiên, trong lúc nàng còn chưa kịp ổn định, Akogi Grumer đã lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Cây đinh ba của gã, dù bị tổn hại, vẫn vung lên như cuồng phong, ép Du Uyển Nhi lùi dần. Gã sử dụng đinh ba như thể cây đàn guitar, từng nhịp vung là một tiếng gầm của luồng sóng âm cực mạnh, khiến nàng phải liên tục phòng thủ.
Trận chiến kéo dài, và dù Du Uyển Nhi đang ở trạng thái mạnh nhất, Akogi Grumer vẫn giữ vững thế cân bằng. Gã vừa cười điên cuồng, vừa tung ra các chiêu thức đầy ngẫu hứng nhưng mang sức mạnh đáng sợ. Ngược lại, Nekomata tỏ ra đầy tính toán, liên tục áp sát và tung ra các đòn chí mạng.
Khi một móng vuốt sắc lẹm của Nekomata cào trúng vai phải của nàng, Du Uyển Nhi kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ngay lập tức v·ết t·hương lành lại trong nháy mắt nhờ khả năng tái sinh. Dù vậy, tốc độ khôi phục cũng không bù lại được sự kiệt sức ngày càng rõ rệt.
Một lần nữa, Nekomata phối hợp cùng Akogi Grumer, cả hai như bóng với hình, ép nàng đến bờ vực. Du Uyển Nhi tung một cú đấm mạnh mẽ, khiến Akogi Grumer lùi lại, nhưng ngay lập tức Nekomata lao tới, hai đuôi quấn chặt lấy nàng, nâng nàng lên cao rồi đập mạnh xuống đất.
Nền đất rung chuyển dữ dội. Du Uyển Nhi cố gắng bật dậy, nhưng ánh sáng quanh cơ thể nàng đã mờ dần, mái tóc trắng bắt đầu trở lại màu đen quen thuộc. Trong nháy mắt, nàng trở lại hình dạng ban đầu, hơi thở nặng nề, toàn thân không còn sức lực.
Akogi Grumer bật cười đầy ngạo nghễ, tiến lên, cây đinh ba trong tay lấp lánh ánh sáng nguy hiểm. "Giờ thì... kết thúc thôi!" gã nói, ánh mắt lóe lên sự cuồng bạo.
Nekomata cũng bước tới, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy h·iếp. Trong đôi mắt mèo đỏ rực của nó, một ánh nhìn lạnh lùng, tàn nhẫn như muốn nuốt chửng con mồi.
Du Uyển Nhi gắng sức đứng dậy, chắn trước Tử Nguyên, nhưng cơ thể nàng run rẩy, rõ ràng không thể chống cự thêm được nữa. Nấm đấm của Akogi Grumer nhấc lên cao, sẵn sàng giáng xuống. Không khí như đông cứng lại, căng thẳng bao trùm toàn bộ chiến trường.
Chiến trường trong mơ phủ một màu đỏ cam nhạt của bầu trời chiều, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên mặt nước xung quanh nơi Bạch Minh và Naga Vương giao tranh. Cơ thể khổng lồ của Naga Vương, với cái đuôi đã bị cắt đứt, tràn ngập máu, từng giọt chảy xuống hòa lẫn vào dòng nước xung quanh. Dẫu vậy, ánh mắt nó vẫn rực lửa, tràn đầy cuồng nộ và bất khuất.
Bạch Minh đứng đối diện, hơi thở có chút nặng nề, v·ết t·hương trên cơ thể không phải nhẹ nhưng không thể làm lu mờ tinh thần chiến đấu của hắn. Dù bụi bẩn phủ khắp người, ánh mắt kiên định của hắn như ngọn lửa bất diệt, đối đầu với con quái vật trước mặt.
Naga Vương rống lên một tiếng chấn động không gian, phóng mạnh hai cây đinh ba khổng lồ lao thẳng về phía Bạch Minh. Tốc độ và lực đạo mạnh mẽ khiến không khí xung quanh như xé toạc ra. Nhưng Bạch Minh không hề nao núng, một cú bật nhảy nhanh như tia chớp, cơ thể xoay tròn giữa không trung né tránh đường đâm chí tử.
Tiếng nổ vang lên khi hai cây đinh ba cắm sâu xuống mặt đất, tạo thành hai hố lớn, nước bắn tung tóe. Bạch Minh lợi dụng khe hở, lao tới, tay vung lên thanh kiếm ánh sáng bao phủ bởi hàn khí. Một nhát chém chính xác vào cánh tay của Naga Vương khiến nó rú lên đau đớn, lùi lại mấy bước.
Naga Vương không chịu bỏ cuộc. Nó giơ tay còn lại, điều khiển dòng nước xung quanh thành hàng trăm mũi giáo băng đâm tới như mưa. Bạch Minh xoay người, vung kiếm tạo ra một vòng bảo vệ băng giá, chặn lại tất cả mũi giáo trước khi chúng kịp chạm vào cơ thể hắn.
Hai bên tiếp tục chiến đấu, mỗi chiêu thức, mỗi cú đánh đều khiến mặt đất rung chuyển. Tốc độ của Bạch Minh ngày càng tăng, di chuyển như một c·ơn l·ốc x·oáy, t·ấn c·ông vào điểm yếu trên cơ thể Naga Vương. Ngược lại, Naga Vương càng lúc càng chậm lại, máu chảy ngày một nhiều, sức mạnh giảm sút rõ rệt.
Khoảnh khắc quyết định.
Naga Vương, trong một cú phản kích cuối cùng, gom hết sức mạnh còn lại, tạo ra một cột nước khổng lồ vươn lên trời, sau đó ập xuống với áp lực khủng kh·iếp. Bạch Minh, đứng giữa trung tâm cơn thịnh nộ của nó, không hề hoảng sợ.
“Đến lúc kết thúc rồi,” hắn thì thầm, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Bạch Minh nâng thanh kiếm ánh sáng lên cao, toàn thân hắn tỏa ra một làn sương lạnh đến rợn người. Không khí xung quanh như đông cứng lại, từng hơi thở dường như cũng bị đóng băng.
"Băng Phong Tuyệt Đối."
Cả không gian đột ngột bùng nổ trong một cơn bão tuyết. Hàn khí dữ dội bùng phát từ trung tâm, lan rộng ra khắp xung quanh với tốc độ không thể tưởng tượng. Trong chớp mắt, Naga Vương bị bao phủ hoàn toàn bởi băng tuyết.
Băng lan đến đâu, mặt đất, nước, không khí đều hóa thành một vùng trắng xóa. Naga Vương, đang gào thét dữ dội, cơ thể từ từ đông cứng lại. Hàn khí thẩm thấu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, triệt để ngăn chặn dòng chảy sự sống.
Trong khoảnh khắc, vùng đất rộng 100m xung quanh trở thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, mà trung tâm là Naga Vương – một quái vật hùng mạnh giờ đã hóa thành một tượng băng bất động.
Bạch Minh đứng đó, hơi thở hắt ra làn khói lạnh, nhìn thẳng vào tác phẩm băng giá trước mặt. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ hạ thanh kiếm xuống, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng.
Trận chiến trong mơ cuối cùng cũng khép lại, với một chiến thắng trọn vẹn nhưng không hề dễ dàng.
Bạch Minh đứng lặng giữa vùng băng giá, toàn bộ chiến trường trong mơ như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy. Hắn quay người, đưa lưng về phía Naga Vương – một khối băng khổng lồ đang sừng sững giữa nền trời chiều đỏ cam nhạt. Cơ thể to lớn của quái vật, từng là biểu tượng của sức mạnh và cuồng nộ, giờ đây bị giam cầm vĩnh viễn trong lớp băng trong suốt.
"Gặp lại," Bạch Minh thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng, như lời hứa mơ hồ được gửi vào không gian mộng cảnh.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, một âm thanh trầm thấp vang lên từ sâu trong lòng băng. Những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên bề mặt khối băng, chạy dài như mạng nhện, rồi lan rộng ra khắp cơ thể Naga Vương.
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên.
Khối băng khổng lồ phát sáng rực rỡ, ánh sáng trắng xanh lấp lánh chiếu rọi khắp không gian, đẩy lùi mọi sắc thái khác. Băng vụn vỡ thành hàng triệu mảnh, bay lên không trung như những hạt bụi kim cương, phản chiếu ánh sáng bầu trời chiều. Mỗi mảnh băng như một ngôi sao lấp lánh, xoay tròn trong không gian trước khi từ từ tan biến.
Cơ thể to lớn của Naga Vương cũng không còn nữa. Cùng với t·iếng n·ổ vang vọng, tàn dư của nó hòa lẫn vào hư không, không để lại bất kỳ dấu tích nào.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu tan rã. Mặt đất nứt ra, những tảng băng đổ vỡ thành từng mảnh, dòng nước đông cứng từ từ tan chảy, hòa lẫn với hư vô. Trời chiều trở nên nhòe đi, sắc cam đỏ dần nhạt màu, chỉ còn lại một vùng sáng trắng mờ ảo bao trùm mọi thứ.
【 PS : Ban thưởng : 1
Vật phẩm thu về : 3/10
Tích phân : 509】