Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 153: Trò chuyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Trò chuyện


Thiên Nhận Tuyết là một người luôn biết cách khống chế cảm xúc. Nàng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm trách bản thân có chút thất thố, lập tức thu liễm toàn bộ cảm xúc dao động, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ôn hoà vốn có.

Nhưng... các cô gái bên cạnh Trần Phàm thì không đơn giản như vậy.

Nhưng lần này, bên trong ánh mắt băng lãnh đó lại dần có chút gợn sóng… một thứ cảm xúc xa lạ mà chính nàng cũng chưa từng trải nghiệm.

Trên người hắn có một khí chất đặc biệt – vừa ôn hòa, vừa bá đạo, vừa có thể nói cười thân thiện nhưng cũng ẩn giấu sự sắc bén như lưỡi kiếm trong vỏ.

Trong lúc trò chuyện với Ninh Phong Trí, nàng thản nhiên đề cập đến những lùm xùm gần đây, đặc biệt là những tin đồn lần trước, nàng khẳng định rằng không phải do Thiên Đấu hoàng thất làm.

Nhìn dáng vẻ nàng chỉ trong vài giây đã khôi phục sự bình thản, Trần Phàm âm thầm cảm khái trong lòng: “Không hổ là Tuyết Nhi của ta... Mới nhiêu đó mà đã lập tức bình tĩnh lại, đúng là cao thủ.”

Thiên Nhận Tuyết cũng không phải kẻ ngây thơ dễ bị dắt mũi. Nàng khéo léo quan sát từng biểu cảm, từng ánh mắt, từng cử chỉ của Trần Phàm, dần dần vẽ ra trong đầu mình bức tranh tổng quát về tính cách con người hắn.

Trong quá trình trò chuyện tuy bề ngoài cả hai vẫn duy trì thái độ bình thản, lịch sự, nhưng bên trong lại là một cuộc thăm dò vô cùng tinh tế và âm thầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ban đầu, Thiên Nhận Tuyết chỉ đơn thuần có ý định chiêu mộ Trần Phàm, xem hắn như một quân cờ quan trọng, một thuộc hạ ưu tú mà nàng muốn giữ bên mình khi nắm đại cục.

Dù chưa có bằng chứng rõ ràng, nhưng nỗi nghi ngờ vẫn cứ len lỏi trong lòng.

Giọng nàng không nhanh không chậm, vừa đủ chân thành, vừa để lại không gian suy ngẫm.

Trần Phàm cũng không biết suy nghĩ trong đầu các nàng lúc này, nếu không, hắn nhất định phải gõ mỗi người một cái: "Nghĩ gì vậy? Mỹ nữ không thơm sao? Sao ta có thể có đam mê đó, bớt nghĩ lung tung!"

Nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, giọng nói ôn hoà mang theo vài phần khách khí: “Trần huynh đệ, quả nhiên danh bất hư truyền, ta cũng đã từng nghe qua không ít sự tích của ngươi.”

Chủ yếu là, các nàng cũng không biết Tuyết Thanh Hà là nữ, nếu không cũng sẽ không có ý nghĩ kỳ quái như vậy...

Chỉ là không chịu nổi những ý nghĩ r·ối l·oạn đang không ngừng hiện lên mỗi khi ánh mắt mình chạm vào gương mặt của Trần Phàm mà thôi.

Sau đó, ánh mắt nàng liếc sang những thiếu nữ đang đứng bên cạnh Trần Phàm, khóe môi hơi cong lên, mang theo vài phần cảm khái: “Các vị đây... chính là lục tiên nữ trong truyền thuyết của Tiềm Long chiến đội a.”

Trong mắt nàng, tất cả những gì không phục vụ cho mục tiêu của mình... đều là phụ trợ, đều không quan trọng.

Thiên Nhận Tuyết cũng không kỳ vọng Ninh Phong Trí sẽ tin tưởng, bởi vì chủ mưu thật sự đúng là Thiên Đấu hoàng thất.

Nàng hiểu rõ, một người với kiến thức sâu rộng và lịch duyệt phong phú như Ninh Phong Trí, sẽ không dễ bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc.

Nhưng đáy lòng lại không khỏi lo lắng:

Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng nàng.

Nàng chỉ cần gieo chút nghi hoặc, làm mờ đi sự oán giận trong lòng hắn là đủ.

Thiên Nhận Tuyết bất giác khựng lại một chút, nàng cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên gia tốc, ánh mắt vô thức liếc về phía Trần Phàm.

Vì hoàn thành mục tiêu, tất cả những lời nói, hành động, thậm chí là sự dịu dàng giả tạo khi đối mặt với người khác, chỉ là công cụ.

Nghĩ đến đây, trái tim các nàng khẽ run lên.

Mặc dù Thiên Nhận Tuyết ( Tuyết Thanh Hà ) lần này đích thân đến Thất Bảo Lưu Ly Tông mang theo mục đích riêng, nhưng nàng cũng không bỏ lỡ cơ hội để tranh thủ lợi ích cho bản thân và hoàng thất.

Không biết từ khi nào, tâm lý của nàng từ “ta muốn khống chế hắn” chuyển thành một loại suy nghĩ kỳ quái mà chính bản thân nàng cũng không dám tin: “Ta muốn hắn… là của riêng ta.”

Từ đầu buổi gặp gỡ đến giờ, một loạt những chi tiết nhỏ nhặt nhưng bất thường giữa Trần Phàm và “Tuyết Thanh Hà” đã lọt hết vào mắt họ.

Chương 153: Trò chuyện

Về phần mình, nàng cũng chẳng quá xoắn xuýt về chuyện này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với giọng điệu ôn hòa và phong thái bình thản, nàng nói tốt vài câu, đại ý rằng: “Chuyện xảy ra gần đây, không hẳn do hoàng thất chủ mưu, có thể là do kẻ khác lợi dụng danh nghĩa, muốn hãm hại chúng ta.”

Cảm thấy bản thân không thể giữ được vẻ bình tĩnh thêm nữa, nàng liền lấy cớ có việc bận để chủ động rời đi, nhẹ nhàng nói lời cáo biệt, rồi quay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Thế nhưng, khác với biểu cảm của Hỏa Vũ.

Thế là mỗi người đều lặng lẽ tự an ủi bản thân, cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ kỳ lạ đang dâng trào trong đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Phong Trí khi thấy đệ tử rời đi thì cũng chỉ nhẹ gật đầu, không nghĩ ngợi gì nhiều. Trong mắt hắn, Tuyết Thanh Hà xưa nay luôn điềm đạm, biết chừng mực, hẳn là có lý do riêng.

Nàng nhận ra, Trần Phàm không phải là loại người dễ bị chi phối hay lôi kéo.

Nhưng thực tế, nàng đâu có việc gì quan trọng.

“Không được suy diễn lung tung… không được… chắc là không phải như vậy đâu…”

Tâm trí của nàng từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, mục tiêu duy nhất chỉ có một – g·iết c·hết Thiên Đấu Hoàng Đế và đoạt lấy hoàng vị!

Ý nghĩ đó khiến nàng xấu hổ đến mức muốn độn thổ, trong lòng không ngừng mắng chửi bản thân: “Thiên Nhận Tuyết! Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy? Không có liêm sỉ!”

Đây là loại người… nếu không thể thu phục thì tốt nhất không nên đắc tội!

Hắn không vì sắc đẹp mà mù quáng, không vì danh lợi mà dễ dàng cúi đầu.

Tất nhiên, những lời nàng nói… tin hay không thì tùy người nghe.

“Nếu như… thật sự là vậy thì sao?”

Ánh mắt trao nhau có phần sâu lắng quá mức, cái bắt tay ban đầu kỳ lạ, rồi cả sự gượng gạo khó hiểu của Thiên Nhận Tuyết khi rút tay về – tất cả đều khiến các nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng – Thiên Nhận Tuyết, cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, lại có thể vì một ánh mắt, một nụ cười của một nam nhân mà rung động đến mức muốn... chiếm hữu? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác ấy giống như một ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng, khiến cho Thiên Nhận Tuyết vừa hoang mang, vừa tức giận chính mình.

Sau một hồi mở màn bằng những lời chào hỏi lễ độ và lịch thiệp, hai bên cũng dần bước vào giai đoạn khách khí xã giao, trao đổi những câu chuyện bề nổi đầy quy củ và nhã nhặn, mỗi người đều đang thăm dò lẫn nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng càng nói chuyện, càng nhìn hắn, cảm giác này trong lòng nàng lại dần dần mờ nhạt, thậm chí… biến chất.

Trong lòng các nàng dần dâng lên một loại bất an mơ hồ, ánh mắt liếc nhau đầy ngụ ý, rồi không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ: “Chẳng lẽ... chúng ta không thoả mãn được hắn nữa, nên hắn mới muốn tìm cảm giác lạ sao?”

Mỗi lần nhìn hắn, trái tim nàng lại đập nhanh một cách bất thường.

Thiên Nhận Tuyết, một đóa băng liên ngạo nghễ giữa trời đông – vẫn luôn lạnh lùng như thế.

...

Điều này khiến hai gò má vốn trắng ngần của nàng ửng lên sắc hồng nhàn nhạt. Dù đó chỉ là một cảm giác mơ hồ, rất khó nắm bắt, nhưng lại khiến nàng chú ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Trò chuyện