Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 155: Có biến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Có biến


Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi, khẽ thì thầm: "Cảm ơn ngươi… Phàm ca ca~"

Chúng nữ đều biến sắc, ánh mắt loé lên vẻ lo lắng.

Tiểu Vũ ngọt ngào cười một tiếng, khẽ nói: Ừm~

Trần Phàm nhìn nàng, ánh mắt chân thành, trong lời nói tràn đầy trịnh trọng: "Nhưng... ngươi yên tâm. Ta có thể cam đoan với ngươi rằng, một khi ta đủ mạnh, ta nhất định sẽ thay đổi quy tắc của thế giới này. Để hồn sư không còn phải dựa vào việc săn g·iết hồn thú mới có thể tu luyện." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng chim rừng líu lo vang vọng xa xa, khung cảnh lúc này có một vẻ yên bình hiếm thấy giữa vùng đất nguy hiểm như Lạc Nhật Sâm Lâm.

Trong khi mọi người đang ngồi nghỉ ngơi, sự tĩnh lặng ấy bị phá vỡ một cách đột ngột.

Tiếng gầm dữ tợn chấn động cả khu rừng, ẩn chứa uy áp và cuồng nộ, làm cho mặt đất như cũng muốn nứt ra.

Tuy nhiên, Trần Phàm cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cho dù bây giờ không tìm được hồn hoàn thích hợp, vậy thì cứ tạm thời thấp thu một cái, về sau chỉ cần thay đổi cái khác là được.

Mỗi lần nhìn thấy một hồn thú khác ngã xuống, dù là vì mục đích gì, nàng vẫn không khỏi cảm thấy xót xa.

Độc Cô Nhạn quay đầu nhìn Trần Phàm, ánh mắt có chút nôn nóng: “Phàm ca, chúng ta tiếp theo nên làm gì?”

Ánh mắt Trần Phàm trở nên sắc bén, sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng mới cất giọng, vô cùng dứt khoát nói: “Các ngươi rời khỏi đây một chút, giữ khoảng cách an toàn. Ta sẽ đi qua đó xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Chương 155: Có biến

“Bùm!”

Tiểu Vũ nhẹ giọng nói: "Ừm… ta biết điều đó. Chỉ là… mỗi lần thấy cảnh như vậy, ta vẫn cảm thấy thương cảm một chút..."

Giọng Trần Phàm vang lên trầm ổn và dịu dàng bên tai Tiểu Vũ: "Ta biết… ngươi thấy khó chịu. Nhưng quy luật sinh tồn vốn là như vậy – mạnh được thì sống, yếu bị đào thải. Đó là pháp tắc của thế giới này rồi."

Trần Phàm nhẹ nhàng tiến lại gần, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm nàng vào lòng. Cánh tay hắn siết chặt quanh bờ vai nhỏ nhắn, mang theo hơi ấm và sự an ủi.

...

Hắn ngừng một chút, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nàng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người cũng không dị nghị, từng người một ngồi xuống, thả lỏng thân thể sau một ngày dài bôn ba trong rừng rậm.

Ngay tức thì, những loài động vật hoang dã ẩn nấp xung quanh bỗng trở nên hốt hoảng, từng đàn từng lũ chạy tán loạn, tiếng vỗ cánh, tiếng động lá cây xào xạc vang lên hỗn loạn.

"Cho dù là hồn sư nhân loại, hay là hồn thú, ai cũng đều sống trong vòng xoáy ấy. Hồn sư săn g·iết hồn thú để lấy hồn hoàn, hồn cốt… Nhưng hồn thú thì sao? Chúng cũng chém g·iết lẫn nhau, ăn thịt đồng loại để tranh đoạt tài nguyên, tranh giành cơ hội sống còn. Có đúng không?"

Nàng đã thành công đột phá đến cấp 42, bước tiến này tuy nhỏ nhưng lại là một dấu mốc quan trọng trong hành trình tu luyện của nàng.

Trần Phàm im lặng trong chốc lát, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cột khói đen vẫn đang không ngừng bốc lên ngùn ngụt.

Cứ thế, thời gian trôi qua lặng lẽ giữa những tán cây rậm rạp, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng lá rơi lả tả xuống mặt đất. Từng cơn gió nhẹ mang theo mùi hương hoang dã của rừng rậm.

Một t·iếng n·ổ lớn đột ngột vang lên từ phương xa, khiến mặt đất khẽ rung lên một chút, âm thanh vang vọng đến mức cả khu rừng như b·ị đ·ánh thức.

Lời nàng như là tiếng lòng của mọi người.

Toàn thân nàng lúc này toát ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ, khí tức trên người rõ ràng đã mạnh hơn trước rất nhiều. Khi luồng sáng cuối cùng tan biến, nàng chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt lấp lánh tràn đầy hưng phấn và hài lòng.

Chỉ là… khi tận mắt nhìn thấy một con hồn thú non nớt đáng yêu b·ị đ·ánh ngã, sắp bị người khác hấp thu hồn hoàn, cảm giác đồng cảm với đồng loại trong lòng nàng vẫn trỗi dậy, khiến nàng không thể vô cảm như những người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“GRÀOOOO!!!”

Trần Phàm cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo tia cưng chiều. Hắn giơ tay nhéo nhẹ sống mũi nhỏ nhắn của nàng, cười nói: "Haha, với ta còn khách khí cái gì nữa chứ?"

"Tìm chỗ này nghỉ ngơi một chút đi." Trần Phàm nhẹ giọng nói.

Tiểu Vũ khẽ gật đầu. Nàng không phản bác, bởi vì nàng biết hắn nói đúng. Đây là sự thật tàn khốc mà từ khi sinh ra, nàng đã phải chấp nhận.

Nguyên nhân không nằm ở tư chất hay cố gắng, mà là do nàng không săn g·iết hồn thú để hấp thu hồn hoàn như người khác, mà phải tự ngưng tụ hồn hoàn.

Sau khi mọi việc ổn thoả, Trần Phàm đưa ánh mắt nhìn quanh, lựa chọn một mảnh đất trống, bằng phẳng và khô ráo gần một con suối nhỏ.

Chưa kịp phản ứng, thì từ nơi đó lại vang lên từng đợt tiếng rống rợn người.

Trần Phàm cùng các cô gái lập tức đứng dậy, ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng phát ra t·iếng n·ổ, gương mặt chúng nữ hiện lên vẻ cảnh giác.

Từng ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Trần Phàm, như tìm kiếm sự chỉ dẫn.

Riêng chỉ có Tiểu Vũ, tu vi hiện tại mới đến cấp 41.

Từng người một, khí tức đều tăng vọt sau khi đột phá. Bây giờ, tất cả các nàng đều đã đạt đến cấp độ 42 – đồng đều cả về tu vi lẫn khí chất.

Đồng thời, tiếng “ầm ầm ầm” như tiếng bước chân của một cự thú to lớn đang lao nhanh xuyên rừng, dẫm nát tất cả những gì cản đường nó.

Diệp Linh Linh là người đầu tiên lên tiếng, nàng mở to đôi mắt đầy kinh ngạc, chỉ tay về phía xa: “Cháy rừng rồi, nhìn kìa!”

Lần tìm kiếm này kéo dài hơn hẳn so với trước đó. Những cánh rừng rậm rạp, địa hình gồ ghề, và không ít nguy hiểm rình rập khiến cho hành trình trở nên vất vả. Quan trọng hơn, việc chọn lựa một con hồn thú vừa khớp thuộc tính, lại có niên hạn phù hợp, thật sự không dễ dàng như tưởng tượng.

Gió chiều lướt qua, làm cho cả đoàn như được thả lỏng tinh thần.

Đừng quên, ở trong hệ thống thương thành có bán Hồn Hoàn, với đan dược thay đổi Hồn Hoàn, nếu không phải bây giờ không có quá nhiều điểm khí vận, hắn đều muốn mua cho mỗi người các nàng một cái 1 vạn năm Hồn Hoàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiểu Vũ nghe đến đây, trái tim nàng như được sưởi ấm. Một dòng cảm xúc mãnh liệt trào dâng, khiến nàng không thể kiềm chế được nữa. Nàng vòng tay ôm chặt lấy Trần Phàm, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Sau một hồi luyện hoá, Ninh Vinh Vinh cuối cùng cũng hoàn tất quá trình hấp thu hồn hoàn.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Phàm và chúng nữ tiếp tục lên đường, lần nữa tiến sâu hơn vào trong Lạc Nhật Sâm Lâm, tiếp tục hành trình tìm kiếm hồn hoàn thích hợp cho những người còn lại.

Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ chân trời, chúng nữ cũng lần lượt tìm được hồn thú thích hợp cho mình và thành công hấp thu hồn hoàn tương ứng.

"Hồn hoàn, hồn cốt... sẽ có cách khác để đạt được. Ta sẽ khiến điều đó trở thành hiện thực, vì ngươi, vì những hồn thú vô tội."

Chim rừng bay tán loạn lên bầu trời, sóc và thỏ rừng nháo nhào lao qua bụi rậm để lẩn trốn, khiến bầu không khí vốn yên ả phút chốc biến thành báo động đỏ.

Giọng nói của nàng đầy khẩn trương. Cùng lúc, mọi người theo hướng tay nàng chỉ, liền thấy ở phía xa xa một cột khói đen cuồn cuộn, dày đặc như mực, đang không ngừng cuộn lên bầu trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với bọn họ, Trần Phàm chính là tâm cốt, là người định đoạt mọi chuyện. Chỉ cần hắn ở đây, dù là thiên quân vạn mã, các nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 155: Có biến