Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Đường Tam, Ngươi Ghen Tị Sao?
Đan dược: Khí Hồn Đan 2*
Mặc dù hai người không có thù sâu, nhưng hắn nhìn Ngọc Tiểu Cương đã thấy ngứa mắt. Ở thế giới này, kẻ mạnh mới có quyền quyết định ai sống ai c·hết. Thật vất vả tu luyện có thành tựu, lại không thể tùy tâm sở d·ụ·c làm thứ mình muốn, bị gò bó bởi mấy cái thứ tầm thường thì cũng quá uất ức a
Hắn cảm thán một câu, rồi tâm niệm khẽ động, một viên đan dược xuất hiện trên tay. Không chút do dự, Hắn bỏ vào miệng, lập tức bắt đầu tu luyện Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh.
"Ầm!"
"Các ngươi..."
Hắn cũng thừa nhận mình không phải người tốt thật, nhưng chắc chắn tốt với Tiểu Vũ, hắn cũng chưa từng nhận mình là người tốt a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cổ cự lực cuồng bạo truyền đến. Ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy cánh tay như bị nghiền nát, khiến hắn thổ huyết bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất rồi b·ất t·ỉnh tại chổ.
Ngày đi học, chiều đi dạo chơi cùng Tiểu Vũ, tối về tu luyện, dù sao hắn có tiền, cũng không cần giống như những người khác đi làm công, hắn chỉ cần bỏ tiền ra thuê người khác làm cho mình là được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương thánh bọn người lấy lại tinh thần hưng phấn chạy đến lên vỗ mông ngựa.
Thời gian cứ như vậy thích ý trôi qua, Đường Tam cứ tranh thủ lúc hắn không có ở cùng Tiểu Vũ, thế là đến tìm Tiểu Vũ muốn nàng quay đầu là bờ, nói cái gì hắn không phải người tốt... các loại lời nói.
Cứ để tên đó sống thêm một khoảng thời gian. Sẽ có ngày hắn khiến Đường Tam hối hận vì sinh ra trên đời này... Cả Ngọc Tiểu Cương cũng không ngoại lệ.
Trần Phàm vung Gậy Như Ý. Thanh niên thấy vậy cũng không sợ, trực tiếp đón đỡ. Nhưng ngay khi chạm vào— sắc mặt hắn đại biến!
Rất nhanh, hắn đã trở lại học viện, đi dạo xung quanh một hồi hai ngày thời gian mọi thứ vẫn bình thường, đột nhiên thanh âm huyên náo cách dod không xa truyền đến làm cho hắn tò mò, thế là hắn tiến lại gần xem xét.
Điểm khí vận: 0
Chương 7: Đường Tam, Ngươi Ghen Tị Sao?
Luyện Thể: Thần Ma Bất Diệt Kinh ( Tiên )
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 1 canh giờ sau, Trần Phàm mở ra hai mắt đứng dậy cảm nhận sức mạnh trong cơ thể.
Bọn tiểu đệ nhìn thấy người thanh niên bị một gậy miểu sát cũng sợ ngây người, sau đó vội vã tiến lên xem xét thương thế của người thanh niên, thấy người thanh niên còn sống, bốn tên tiểu đệ vội vàng đem người thanh niên khiên đi bệnh xá.
Ăn một hồi hắn bất chợt có chút nhớ Tiểu Vũ, từ lúc gặp Tiểu Vũ đến giờ hắn cùng Tiểu Vũ chưa từng tách nhau ra, hôm nay đột nhiên chỉ có một mình làm cho hắn có chút đa sầu đa cảm.
"Phàm ca ca, ngươi yên tâm, giờ ta đã cấp 12 rồi đó!" Tiểu Vũ khuôn mặt đắc ý khoe khoang nói.
Võ hồn: Gậy Như Ý
"Tốt, đi theo ta, ta cho ngươi ăn ngon!"
Cảnh giới: Level 14 đại hồn sư (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh niên nói chuyện từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn đầy khinh bỉ cùng xem thường. Hắn đường đường con của thành chủ làm sao lại sợ bọn dân đen này.
Nếu không phải bởi vì Lão cha hắn quá mạnh, Trần Phàm đã sớm tiễn Đường Tam đi gặp tổ tiên. Chỉ tiếc, bây giờ chưa phải lúc, cũng bởi vì Đường Tam trên người vẫn còn khí vận, mặc dù không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng chắc là không quá ít.
Bất tri bất giác, hai ngày thời gian trôi qua, ngoại trừ ngày đầu tiên gặp con hoa văn hổ tiếp sau đó hắn cũng gặp thêm vài con hồn thú khác, bất quá, ngoài hoa văn hổ ra những con còn lại đều rất yếu,
Ai tốt với hắn thì hắn tốt với ai thôi, ai muốn hại hắn thì hắn g·iết ai cả nhà.
...
Vương thánh bọn người quay lại nhìn thấy Trần Phàm thế là cực kỳ vui mừng.
Chỉ chốc lát, mùi thơm của thịt nướng lan toả khắp nơi. Tiếng mỡ nhỏ xuống than nóng xèo xèo, phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng.
Tiếp đó hai người trực tiếp rời đi học viện, tiến đến khu rừng cách đó không xa, Đem lên giá nướng, bắt đầu ở trong rừng nướng thịt.
Đặc thù: Tình Chủng, Hoá Hình Đan
Hắn lấy ra khu trùng thuốc rải xung quanh, đem phân và nước tiểu hổ vương vứt ra cách đó không quá xa. Có thứ này, mấy con hồn thú cấp thấp sẽ không dám bén mảng lại gần.
Ăn uống no đủ, hai người bắt đầu quay lại học viện.
Sau đó hắn chui vào lều, gọi ra bảng số liệu.
Nhìn xem bảng số liệu, Trần Phàm hài lòng nhẹ gật đầu, bất quá nhìn điểm khí vận chỉ có 0 điểm, Trần Phàm hơi bất đắc dĩ, hắn quá nghèo a...
"Sao rồi, đã có hồn hoàn chưa?"
"Trần ca ngưu bức..."
Dù sao đây cũng là trong rừng, mùi máu tanh sau trận chiến có thể thu hút động vật ăn thịt khác. Vì vậy, hắn buộc phải tìm chổ khác để nghĩ ngơi.
"Đúng đấy, nếu muốn ở lại đây phải đánh thắng chúng ta!"
"Phàm ca ca, bọn họ khinh thường ta, ta cũng muốn dạy cho bọn họ một bài học." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phàm ca ca, ngươi đánh hay lắm!" Tiểu Vũ cười hì hì tiến lên ôm cánh tay Trần Phàm nói.
Tiểu Vũ nghe tới ăn ngon, con mắt cũng sáng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Phàm trực tiếp gọi ra võ hồn, người thanh niên thấy thế cũng trực tiếp gọi ra võ hồn ứng chiến.
"Mấy tên nghèo kiết lậu hủ các ngươi có tư cách gì nói chuyện với chúng ta?"
Công pháp: Thái Dương Chân Kinh ( Thiên )
Ký chủ: Trần Phàm
Thiên phú: Âm Dương Chi Nhãn
Trần Phàm trong lòng khẽ mặc niệm, khiến Gậy Như Ý biến nhẹ đi một chút. Dù gì cũng chỉ là một trận đấu, không cần thiết phải đ·ánh c·hết người. Hắn không phải kẻ hiết sát, nhưng nếu đối phương tự tìm đường c·hết, hắn cũng sẽ không nương tay.
Tiểu Vũ cũng chạy lại ôm lấy Trần Phàm cánh tay khuôn mặt tức giận nói.
Cảm nhận một chút, hắn lắc đầu. Sức mạnh chỉ tăng chút xíu, căn bản không đáng kể. Xem ra nếu như không có đầy đủ tài nguyên, tiến độ sẽ cực kỳ chậm chạp, nếu như Hắn có được đỉnh cấp tinh huyết có thể tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn.
Nhìn bọn người xung quanh vỗ mông ngựa, Trần Phàm chỉ cười lắc đầu. Đúng là thế gian này, mạnh thì làm vui. Nếu vừa rồi hắn yếu thế, e rằng sẽ không ai đứng về phía hắn. Nghĩ đến đây, hắn quay sang hỏi Tiểu Vũ.
Sau khi dọn dẹp xung quanh một cái, hắn tìm một con suối đem quần áo dính máu đi tẩy, sau đó quay về mang theo thịt hổ tìm một chỗ khác qua đêm.
"Đại... đại ca ngươi không sao chứ?"
"Đúng đấy, Trần ca quá mạnh...."
Bọn tiểu đệ của người thanh niên cũng nhao nhao trào phúng.
"Được, các ngươi muốn luận bàn đúng không, ta đánh với các ngươi!"
Trần Phàm mặc dù bực mình, nhưng cũng không có cách, ai bảo Đường Tam có Lão cha tốt đâu.
Từng đợt đau đớn như kim châm từ kinh mạch truyền ra, khiến trán hắn ướt đẫm mồ hôi. Mỗi lần năng lượng lưu chuyển, toàn thân như bị lửa đốt.
Đường Tam tức giận nhìn tên thanh niên cầm đầu, hai con ngươi băng lãnh, dám nói chuyện với hắn như vậy, ngươi đã có đường đến chỗ c·hết.
Cũng may có hệ thống không gian cực kì tiện lợi, con hổ lúc đầu bây giờ chỉ còn lại 2 cái đùi, hắn chuẩn bị mang về nướng cho Tiểu Vũ ăn.
Trần Phàm thấy thế cũng không nuông chìu bọn này trực tiếp tiến lên nói.
Đứng dậy duỗi ra cái lưng mệt mõi, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về học viện.
"Không biết bây giờ Tiểu Vũ đang làm gì nhỉ?"
Hắn lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Sau đó, hắn ăn như gió cuốn, nhanh chóng chén sạch cái đùi hổ.
Đường Tam nhìn Tiểu Vũ ôm lấy cánh tay của Trần Phàm, hai bàn tay siết chặt. Từ trước đến giờ, Tiểu Vũ luôn thận cận với tên đó, mặc dù hắn đối với nàng cũng rất tốt, dù vậy nàng cũng chưa bao giờ thân cận với hắn, nhưng bây giờ nàng lại chủ động dựa sát vào tên đó. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó chịu cùng ghen ghét, đang định tiến lên nói gì đó...
Vương thánh đám người cũng tức giận chửi ầm lên, Tiểu Vũ cũng không chịu thua kém trực tiếp đi lên muốn cùng bọn hắn đánh nhau.
Đi loanh quanh một lát, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ thích hợp, hắn bắt đầu dọn dẹp xung quanh, dựng lều, xây giá nướng, tối nay sẽ ăn hổ nướng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.