Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 145: Chương 145
Cuối cùng, cậu ta đã bỏ ra một triệu để mua tấm bùa bình an này.
Cô nói: “Giật cho tôi một sợi tóc.”
Ông ấy móc ra một chiếc thẻ đưa cho Lâm Khê, “Chút lòng thành, xin đại sư nhận cho.”
Cậu ta lẩm bẩm, “Không được ngất đi, ba nhất định sẽ đến cứu mình, Quý Hành cũng sẽ đến cứu mình…”
Chu Diệu Tông giật mình, “Triển lãm xe gì cơ?! Thằng Tuấn Kiệt còn nhỏ như vậy sao lại đến những chỗ như thế được?”
Tại một triển lãm.
“Ôi, vậy tôi yên tâm rồi.” Chu Diệu Tông nói, “Tạm thời?!”
Sớm biết có chuyện này xảy ra, dù thế nào cũng phải kéo Quý Hành vào đây.
Có ai đó hoặc có con ma nào đó đã vào trong rồi!
"AAAA!!!"
Ra ngoài khóa cửa?
“Đại sư, tôi chỉ có một đứa con trai, nếu Tuấn Kiệt xảy ra chuyện gì, tôi biết sống sao.”
“Ngay đây.”
Sợ cái gì là nó đến, Chu Tuấn Kiệt cảm thấy mu bàn chân bị ai đó chạm vào, cái cảm giác dính nhớp lan tỏa khắp người.
Tiền Phú Quý, Quý Hành và Chu Diệu Tông ngồi ở ghế sau run rẩy, đi theo đại sư chắc chắn không sai được.
Lâm Khê nhìn lên trời, “Tìm được rồi, ở một triển lãm. Chúng ta đi thôi.”
"Là tôi."
Cậu ta rất hào hứng tham gia triển lãm xe mô hình, tiện thể ngủ trưa trong phòng nghỉ, nhưng khi mở mắt ra thì lại thành ra thế này.
Tiền Phú Quý kinh ngạc, “Ôi trời! Xe ma từ đâu xuất hiện vậy?”
“Aaaa!!!”
Kẽo kẹt! Cánh cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, tiếng bước chân gấp gáp mỗi lúc một gần hơn.
Một giọng nữ the thé vang lên, Chu Tuấn Kiệt lập tức nằm xuống, cắn chặt môi dưới.
Hạ Hương Quân thích nghệ thuật, học chuyên ngành mỹ thuật ở đại học.
Hạ Hương Quân cũng từ từ mở mắt, ngập ngừng gọi: "Anh... anh Chu?"
“Hừ! Đại sư, đi xe của tôi.”
Cơ thể căng thẳng của cậu ta dần thả lỏng, hắn ngồi bệt xuống đất, "Hù c.h.ế.t tôi rồi. Cô sao lại ở đây?"
Lúc này, cậu ta cực kỳ nhớ Quý Hành, cái tên đó luôn giỏi giao tiếp, chắc chắn sẽ có cách.
…
Nhà họ Chu và nhà họ Hạ là hàng xóm, cậu ta và Hạ Hương Quân không thân lắm, nhưng cũng biết mặt nhau.
Khóe miệng Quý Hành co giật, “Chú Chu, đó là mô hình xe, chú nghĩ đi đâu thế?”
Xin đừng đến đây!
Tiền Phú Quý há hốc miệng, “Dưới Thần Toán Đường có nghĩa trang!”
“Aaaa!!!”
Chu Tuấn Kiệt nặn ra ba chữ, "Đừng có khóc."
Căn phòng tối om, bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét, tiếng bước chân và tiếng gõ cửa.
“Aaaaa! Cứu với!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai tiếng hét vang lên cùng lúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếng gõ cửa từ xa vọng lại, càng ngày càng lớn, người hay ma bên ngoài sắp gõ đến cửa phòng này.
“Đủ rồi.”
Thùng thùng thùng!!
Đừng đến đây!
Lâm Khê không nhận, “Tiền để sau hẵng tính, trước tiên tìm người đã.”
Gương mặt Hạ Hương Quân đầy vẻ kinh hãi, "Anh Chu, emcũng không biết nữa. Em đến đây để vẽ phong cảnh, gục trên bàn ngủ một lát, tỉnh dậy thì đã ở đây rồi. Em sợ lắm."
Chu Tuấn Kiệt sợ đến tột độ, cậu ta nhanh chóng chui xuống gầm giường.
Chu Tuấn Kiệt co ro dưới gầm giường, tay nắm chặt một lá bùa vàng, “Hu hu, Quý Hành, may mà có bùa của cậu.”
Hạ Hương Quân từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, đại diện cho sinh viên mới lên phát biểu.
Chu Diệu Tông lập tức hoảng sợ, “Đại sư, xin cô cứu lấy Tuấn Kiệt, bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng chi ra.”
Quý Hành cố nhớ lại, “Em thích sưu tầm đồ chơi, không quan tâm đến xe mô hình nên không đi.”
Bây giờ, một vấn đề c.h.ế.t người đang hiện ra trước mắt.
“Lịch sử năm ngàn năm của Hoa Hạ, có mảnh đất nào mà chưa có người c·h·ế·t?” Lâm Khê là người đầu tiên lên ghế phụ, “Ai muốn đi thì lên xe, không đi thì ở lại.”
“Đi đi đi!”
Hạ Hương Quân do dự hồi lâu, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu ta, ôm gối mà khóc.
“Ngồi vững nhé, chúng ta xuất phát!”
“Hôm sau, Chu Tuấn Kiệt liền biến mất.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Lâm Khê thản nhiên nói, “Nhìn từ cung tử nữ của ông, tạm thời Chu Tuấn Kiệt vẫn chưa sao.”
Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng!!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đối với Chu Tuấn Kiệt mà nói, mỗi giây đều dài như cả năm.
Chu Diệu Tông cười ngượng ngùng, “Ha ha, cậu tiếp tục đi.”
Dù học cùng trường, nhưng hai người khác chuyên ngành, chỉ từng gặp nhau vài ba lần, cũng chỉ là kiểu quen biết xa lạ.
Năm ngoái, trong lễ khai giảng, Chu Tuấn Kiệt đang mải mê chơi điện thoại, nghe thấy tên quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn lên sân khấu.
Cô ta đứng trong bóng tối, giống như một đao phủ đã g.i.ế.c vô số người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hay ở yên trong này?
Lâm Khê giải thích đơn giản, “Xe ma đi trên đường ma, nghĩa trang là trạm đỗ.”
Tài xế ma nhếch mép cười, “Xe tang số 1399 đã nhận đơn, các hành khách vui lòng thắt dây an toàn, không được la hét tùy tiện, không được phóng uế bừa bãi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hừ! Chị đại, đi xe của tôi.”
Lạnh quá, đói quá, mệt quá…
Không đúng, sao cô ta lại hét như ma quỷ vậy?
Dựa vào độ khó của sự việc để định giá, quy tắc không thể phá bỏ.
Âm thanh này nghe có vẻ quen thuộc. Cậu ta mở hé mắt một cách thận trọng, "Ơ? Cô là Hạ Hương Quân?"
Chương 145: Chương 145
Cậu ta theo phản xạ rụt chân lại, quay đầu nhìn thử.
Một cô gái tóc tai bù xù đang nhìn trừng trừng vào cậu, hai tay dính đầy m.á.u tươi.
Lâm Khê bấm ngón tay tính toán, “Hiện tại không sao, nhưng lát nữa thì chưa chắc.”
Cơn gió lạnh thấu xương tràn vào cổ, Chu Tuấn Kiệt run lên bần bật, trong lòng điên cuồng la hét.
Lâm Khê liếc họ một cái, “Ngồi xe ma đi cho nhanh, giờ cao điểm ở Đế Kinh kẹt xe như vậy, đợi hai người lái xe đến nơi thì xác Chu Tuấn Kiệt cũng đã lạnh rồi.”
Lâm Khê lấy ra một lá bùa truy tung, bọc lấy lọn tóc này.
Chu Tuấn Kiệt bỗng nhớ ra mình chưa khóa cửa, lúc đó mua được mô hình xe mới, vui quá nên quên không khóa.
Chu Tuấn Kiệt là một học sinh kém, căn bản không có cơ hội giao lưu với những học sinh xuất sắc như cô ấy, vậy mà lại gặp cô ấy ở đây.
Hạ Hương Quân thấy cậu ta ngẩn người, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh Chu, nơi này rất kỳ lạ, thật sự sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?"
Quý Hành và Tiền Phú Quý đồng thanh nói: “Để tôi đi lái xe.”
"Anh cũng đừng lại đây!!!"
Hai người nhìn chằm chằm nhau một cái, rồi cùng quay mặt đi.
“Xe ma!” Cả Quý Hành và Tiền Phú Quý đều run rẩy, “Xe ma ở đâu?”
Lần trước khi chơi trò bút tiên, cậu ta bị dọa đến nỗi tè ra quần, suýt nữa thì c·h·ế·t, đúng lúc đó Quý Hành dùng bùa vàng cứu mạng cậu ta.
Chu Tuấn Kiệt ngày nào cũng lo lắng sẽ gặp ma, nên mặt dày mày dạn cầu xin Quý Hành cho một lá bùa.
Lá bùa tự động cháy, biến thành một làn khói mỏng, từ từ bay lên không trung.
Cậu đã xem rất nhiều phim ma cà rồng, gầm giường là chỗ trốn tốt nhất.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đầy quái dị, Chu Tuấn Kiệt bịt chặt miệng, sợ phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chu Diệu Tông bứt một nắm tóc, “Đại sư, thế này đủ chưa? Nếu chưa đủ tôi giật thêm.”
Chu Tuấn Kiệt hoảng hốt bò ngược về phía sau, "Đừng lại đây!!!"
“Xin chào, xe tang số 1399 hân hạnh phục vụ quý khách.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái hoảng loạn chạy ra phía cửa, nhưng lại đụng trúng Chu Tuấn Kiệt đang bò từ dưới gầm giường ra.
Cô ấy run rẩy không ngừng, dù sao hai người cũng quen biết nhau. Trong tình cảnh xa lạ này, Chu Tuấn Kiệt trấn an vài câu, "Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta."
Hạ Hương Quân ngẩng đầu xin lỗi, "Xin lỗi, em chỉ là quá sợ thôi."
"Sẽ có." Chu Tuấn Kiệt vỗ nhẹ xuống sàn bên cạnh, "Ngồi xuống, giữ sức đi."
Tiếng khóc khe khẽ truyền vào tai, khiến Chu Tuấn Kiệt cảm thấy khó chịu vô cùng. Cậu ta chưa từng thấy con gái khóc như vậy, trong tình huống này phải làm sao đây?
Chu Diệu Tông gật đầu, “Đại sư, có lẽ là như vậy, tôi bận rộn công việc, không biết rõ chuyện của Tuấn Kiệt.”
"AAAA!!!"
Chuyện bình thường thì ngồi xe người; sự việc đặc biệt thì ngồi xe ma; lúc nguy cấp thì ngồi phi thuyền.
Chu Tuấn Kiệt đầu óc mơ hồ, sức nóng từ lá bùa truyền đến giúp cậu ta tỉnh táo hơn chút.
Chu Tuấn Kiệt quan sát kỹ người đứng trước mặt. Có bóng, có chân, biết thở, không phải ma.
Lâm Khê chỉ búng tay một cái, cả căn phòng bỗng tối sầm lại, một chiếc xe tang vàng trắng xuất hiện trước mắt mọi người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.