Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163: Chương 163
Lâm Khê giơ lên một múi quýt: "Vừa rồi anh nhìn chằm chằm quả quýt rất lâu, có muốn ăn không?"
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, trang điểm nhẹ nhàng. Đôi mắt ngấn nước của bà ta trông như thiếu nữ mười tám, ngây thơ đầy vẻ tội nghiệp.
Cậu ta nhìn quanh, “Ông ngoại, bà ngoại đâu rồi?”
Hai ông bà nắm tay nhau rời đi: "Khê Khê, ông bà đi vệ sinh một lát."
Lâm Khê cạn lời, “Cậu nhìn tôi xem bói lâu như vậy mà một chữ cũng không hiểu à.”
Lâm Khê chậm rãi nói từng chữ, “Quan sát tướng mạo của ông, hai bên trán hơi nhô lên, có nếp nhăn xiên, đuôi mày bên trái tản rộng, dưới đó có một đường vân.”
Kỳ Văn Dã mặt lạnh lùng húng hắng một tiếng, đứng ngay cửa khoe ra cánh tay xăm hình đầy hoa và cơ bắp cuồn cuộn.
Chưa chắc, thử thêm miếng nữa.
Quản gia Lưu dặn dò, “Đừng cố quá, có gì gọi tôi.”
Ừm, lần này ngọt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Kinh Nghiêu xoa bụng cho cô: "Không sao, đừng bận tâm đến họ."
“Phải, đã hai mươi năm rồi...” Phó Kiến Hoa vẫy tay, “Mời vào.”
Quý Hành âm thầm làm mặt quỷ, “Lêu lêu, đồ keo kiệt.”
Lâm Khê nuốt hết thức ăn trong miệng, xoa xoa bụng: "No quá."
Quý Hành bĩu môi, “Anh, anh nói đúng, em sửa, em sửa ngay.”
Người phụ nữ định thần lại, từ từ bước đến trước mặt Phó Kiến Hoa, khóc rồi gọi một tiếng.
Một ánh mắt lạnh lùng phóng tới, Quý Hành lập tức sửa miệng, “Chị dâu, em tò mò c.h.ế.t đi được, người đó là ai thế?”
V·ú Ngô chống lưng, “Không sao, tôi làm được mà, việc trong bếp cứ để tôi lo, ông đi ra ngoài tiếp khách đi.”
“Tiểu Hành, lát nữa không được trốn đi đâu đấy.”
Cậu ta không dám hỏi tiếp, hỏi thêm nữa kiểu gì cũng bị ném ra châu Phi đào khoáng, hoặc bị quăng tới Siberia đào khoai tây.
Khí thế của dân xã hội đen vừa xuất hiện, ai dám l* m*ng chứ!
Quý Hành xách theo quà bước vào, “Ông ngoại, bà ngoại... Ôi trời! Ối!”
Giọng người đàn ông đầy vẻ ghét bỏ. Quý Hành ngoan ngoãn đứng dậy, vòng ra phía sau sofa, “Chị đại.”
Quý Hành tiến lên ôm hai ông bà, “Ông ngoại, bà ngoại, hai người suốt ngày không ở nhà, con, chị và ba mẹ rất nhớ hai người.”
“Vừa nãy ai mắng tôi vậy?”
Chị đại ở đây, Thần Toán Đường chưa mở cửa, cậu ta có chuồn đi cũng không có gì để hóng, theo chị đại mới có chuyện hay để xem.
Phó Kiến Hoa nhận lấy hộp quà, “Tiểu Hành, tấm lòng của cháu ông nhận, sao chỉ có mỗi cháu đến?”
“Vâng.” Quản gia Lưu đi mời người, đồng thời gọi thêm Kỳ Văn Dã tới. Lỡ có chuyện gì xảy ra, gã to con này có thể dễ dàng tống người ra ngoài.
Quý Hành không hiểu gì, “Vâng vâng, rồi sao nữa?”
Phó Kinh Nghiêu ngồi sát bên cô, rót một cốc nước ấm: "Khê Khê, uống chút nước đi. Sau này đừng nghe lời ông bà nữa, ăn nhiều thứ linh tinh như vậy không tốt."
Người phụ nữ mắt đẫm lệ, vừa định mở miệng nói chuyện.
Lâm Khê má phồng lên, gật gật đầu bừa.
“Ở đây.” Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú từ nhà vệ sinh bước ra, “Quý Hành, cháu lại cao thêm rồi.”
Bên phải bà ta là một người đàn ông trung niên, tóc thưa thớt.
Bên trái là một thiếu niên tuấn tú, sắc mặt nhợt nhạt, trông có vẻ bệnh tật.
“Cô ta à?”
Quý Hành cam đoan, “Ông ngoại, con không dám đâu.”
Quản gia Lưu vừa bước vào tiền sảnh thì một giọng nói lớn vang lên, “Ông ngoại, bà ngoại, con đến rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông trung niên ôm lấy vai người phụ nữ, “Đừng sợ, chỉ là vệ sĩ thôi.”
Như thể đang cảnh cáo ba người kia rằng, nói năng cho đàng hoàng, nếu không... ha ha!
Hai người đàn ông trông có nét giống nhau, rõ ràng là cha con.
Lâm Khê uống hai ngụm: "Đó là tấm lòng của ông bà, không tiện từ chối."
Quý Hành lén lút dịch lại gần Lâm Khê, định mở miệng hỏi thì bị Phó Kinh Nghiêu tát nhẹ một cái lên đầu, “Toàn mùi mồ hôi, tránh xa ra.”
Quản gia Lưu bước ra từ phía sau cánh cửa, “V·ú Ngô, bà đang bị thương, nên đi nghỉ ngơi đi. Chỗ này có tôi trông coi rồi.”
Không thể nào, ông ngoại bà ngoại là thanh mai trúc mã, tình cảm luôn rất tốt. Rốt cuộc là ai đây?
Lâm Khê nhún vai, “Chuyện này giá khác đấy, cậu từ từ đoán đi.”
“Anh...”
Cậu ta nhìn thấy người trong phòng thì giật mình, lập tức đứng nghiêm chỉnh, yếu ớt gọi, “Anh, chị dâu.”
“Khụ!”
Trương Văn Tú nhón chân lên, xoa đầu cậu ta, “Sau này ông ba sẽ thường xuyên ở nhà, rảnh thì qua chơi.”
V·ú Ngô đang chỉ huy mười đầu bếp nấu ăn trong bếp thì đột nhiên hắt xì một cái.
Lần này tha cho v.ú Ngô, không trừ tiền thưởng của bà ấy.
Chương 163: Chương 163
Cậu ta chưa từng nghe nói ông ngoại có người thân m.á.u mủ gì khác, chẳng lẽ là con riêng?
Quý Hành âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Kỳ Văn Dã, không hổ danh là kẻ cứng rắn từ châu Phi trở về.
Quản gia Lưu dẫn ba người bước vào, hai nam một nữ.
Quý Hành dựng tai lên nghe, “Ông ngoại, ai vậy?”
Lần trước gặp Quý Hành, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn hẳn, chớp mắt mà đã cao thế này.
“Ôi trời ơi, cái lưng già của tôi!”
Ừm? Hơi chua. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khê Khê đưa thì đương nhiên là ăn." Phó Kinh Nghiêu cúi xuống cắn múi quýt từ đầu ngón tay cô.
Nghe giọng là biết ngay đó là Quý Hành. Quản gia Lưu vội vã tiến ra chào đón, “Cậu chủ nhỏ đã về rồi.”
Người phụ nữ sững lại một chút, sợ hãi lùi về sau.
“Vâng ạ.” Quý Hành đưa quà ra, “Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ, chúc ông thọ tỉ Nam Sơn, trường mệnh bách tuế, vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành, ngày nào cũng vui vẻ...”
Quý Hành thuộc kiểu người xã giao giỏi, mặt dày hơn tường, gặp ai cũng có thể tán dóc vài câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
V·ú Ngô gật đầu, tiếp tục chỉ huy đầu bếp nấu ăn, “Ông cụ và bà cụ không ăn rau mùi, mợ chủ thì cái gì cũng ăn, còn cậu chủ lớn kén ăn lắm, cậu ấy không ăn...”
Nhà họ Phó người không nhiều, Phó Kinh Nghiêu là cậu chủ lớn, còn Quý Hành là cậu chủ nhỏ.
Ông bà ngoại chỉ sinh ra hai người con, là mẹ và cậu của cậu ta. Cậu và mợ đã mất từ lâu, ngoài nhà họ thì không còn người thân nào nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Hành còn định hỏi thêm, nhưng Phó Kinh Nghiêu đã xách cổ áo cậu ta, ném lại chỗ sofa trong góc, “Khê Khê đã nói rồi, tự mình đoán.”
Sắc mặt Phó Kiến Hoa thay đổi, ông cụ nhìn sang người bên cạnh.
Cô không hiểu, tại sao hai người lại đi vệ sinh cùng nhau? Là một trào lưu mới sao?
“Bạn bè thân thiết thì biết ông thích yên tĩnh, đã sớm cho người mang quà tới. Hôm nay coi như bữa cơm gia đình, lâu rồi cả nhà mình không tụ họp.”
Năm người ngồi thêm một lúc thì quản gia Lưu hối hả chạy vào, ghé tai Phó Kiến Hoa nói nhỏ, “Ông cụ, người đó đến rồi, nói là lâu ngày không gặp, rất nhớ ngài.”
Phó Kiến Hoa đáp, “Chắc sẽ không ai đến nữa đâu. Mọi năm ông với bà ngoại cháu không ở nhà, năm nay ở nhà mừng sinh nhật, cũng ít người biết.”
Quý Hành cười ngốc nghếch, “Chị đại, mau nói cho em biết đi mà.”
Phó Kiến Hoa kéo Trương Văn Tú ngồi xuống, “Tiểu Hành, cháu cũng ngồi đi.”
Trương Văn Tú vỗ nhẹ lên tay ông, trấn an, “Hai mươi năm rồi không gặp, dù sao cũng là m.á.u mủ ruột thịt, đã đến rồi thì gặp một lần, không sao đâu.”
“Ha ha.” Quản gia Lưu sờ đầu, “Cậu chủ nhỏ, mời cậu vào trong.”
Quý Hành nhìn xung quanh, thấy hai đôi người ngồi trên sofa, liền tự giác ngồi vào góc. Trước mặt cậu ta là một đĩa quýt, cậu ta cầm lên một quả bắt đầu ăn.
Quý Hành không để ý mà ăn hết cả đĩa quýt, “Ông ngoại, còn ai sẽ đến nữa không?”
Quý Hành gãi đầu, “Ba mẹ và chị lát nữa sẽ đến, họ còn chút việc. Hôm nay em không có tiết, nên đến trước.”
Vừa hắt xì xong, lưng lại đau.
Cậu ta liến thoắng nói một tràng dài lời chúc mừng, Phó Kiến Hoa nghe mà ù cả tai. Tính tình đứa trẻ này hoàn toàn trái ngược với Kinh Nghiêu.
Ôi trời! Vô tình lại bắt gặp chuyện lớn, theo chị đại lúc nào cũng có chuyện để xem.
Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, “Lớn rồi mà không biết đứng đắn, suốt ngày như học sinh tiểu học vậy.”
Phó Kiến Hoa lườm cậu ta, “Trẻ con đừng có tò mò, không liên quan đến cháu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.