Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Chương 167
Quản gia Lưu lúc này vừa trở về, "Ôi trời, cậu chủ nhỏ của tôi, mau đứng dậy, có sao không? Có cần gọi bác sĩ không?"
Anh ta đã lâu rồi không gặp mấy người anh em bên châu Phi, cũng có chút nhớ, chuyến này tiện thể đi thăm luôn.
Trương Văn Tú vỗ vỗ n.g.ự.c ông ấy, "Ông già, đừng tức giận, vì mấy người ngoài mà làm tổn hại sức khỏe thì không đáng."
Phó Kiến Hoa đau lòng tột độ, ông cụ phát hiện ra rằng Phó Uyển Như biết rõ bên trong tượng Phật có thứ gì.
Lâm Khê nhặt một tờ bùa giấy màu đen viền đỏ từ đống mảnh vụn lên, trên đó có ghi tám chữ.
Cháu ngoại nói đúng, ông cụ còn nhiều người thân lắm.
Cậu ta còn chưa nói xong thì chân đột nhiên trượt, người bay thẳng ra ngoài rồi lăn tròn hai vòng trên mặt đất.
Phó Kiến Hoa luôn kiêu ngạo, coi thường người ngoài, làm sao ông ta lại nghe lời như thế? Cô gái này rốt cuộc là ai?!
Phó Kiến Hoa vỗ một cái làm cậu ta bật ra, "Với cái thân hình này, để ông bảo vệ cháu thì có."
"Phó Uyển Như, tôi tự tay nuôi dưỡng cô lớn lên, vậy mà cô vì một người đàn ông mà đ.â.m tôi, giờ lại bày trò ma quỷ hại tôi, cô thử tự vấn xem có đối xử công bằng với tôi không?!"
Phó Kiến Hoa không cảm xúc, nhìn ông ta xem sẽ bịa chuyện thế nào.
Sinh thần bát tự của ông có rất ít người biết, chỉ có cháu trai và cháu ngoại biết được ông sinh vào ngày tháng năm nào, nhưng không rõ giờ chính xác.
Phó Kiến Hoa ngồi trở lại ghế sofa, "Khê Khê, những người này giao cho cháu xử lý, ông ủng hộ mọi quyết định của cháu mà không điều kiện."
Hơi thở của Phó Kiến Hoa càng ngày càng nặng, "Không sao."
Phó Kiến Hoa nhất quyết phải xem, Lâm Khê cất tờ bùa, "Ông ơi, đừng xem nữa, để con lo."
Lâm Khê nhanh chóng ấn lên ba huyệt đạo trên người ông, "Ông ơi, việc này để con xử lý."
Phó Kiến Hoa lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơn giận nghẹn trong cổ họng cũng tan biến.
Chương 167: Chương 167
Những năm qua, Phó Uyển Như luôn là mối bận tâm trong lòng ông ấy, ông ấy giữ trong lòng một nỗi buồn không thể giải tỏa.
Ông cụ liếc mắt nhìn Phó Kinh Nghiêu và Quý Hành.
"Quái lạ! Chỉ trong một phút ngắn ngủi mà đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Phó Kiến Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, "Chuyện tốt như vậy, sao không đặt sinh thần bát tự của chính ông vào?"
Còn có một chữ đỏ tươi, "Tử"!
Dương Văn Châu nuốt nước bọt, "Đại sư nói rằng đặt sinh thần bát tự của anh vào trong tượng Phật sẽ giúp Quan Âm Bồ Tát vĩnh viễn phù hộ anh."
Vừa giơ tay lên, lớp mỡ liền rung lắc hai cái.
Kỳ Văn Dã cất lời, "Phu nhân, còn có tôi."
Cậu ta xắn tay áo, phô ra đám thịt thừa trên cánh tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có những chuyện phải giải quyết, ông đã sống đến chừng này tuổi, đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, ông không sợ bất cứ thứ gì!"
Khoảnh khắc này, trái tim ông cụ đau như vỡ nát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khu vực trung tâm quá nguy hiểm, đứng ngoài xem náo nhiệt có vẻ an toàn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Hành nhận được ánh mắt của ông ngoại, lập tức chạy tới, "Ông ngoại, cần cháu giúp đỡ đánh người không? Gần đây cháu có tập thể hình, sức mạnh của cháu lớn lắm."
Phó Kiến Hoa cũng cười, "Không buồn, không buồn chút nào."
Quý Hành lén lút tiến lại gần, "Này, chuyện gì đã xảy ra thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Văn Dã kéo ông ta quay lại, đợi xong chuyện rồi đưa đi châu Phi.
Quản gia Lưu và v.ú Ngô thò đầu ra, lặng lẽ giơ tay.
Khê Khê giỏi quá, hơn đứt cháu trai và cháu ngoại.
Anh trai đầy giận dữ, khí lạnh không ngừng tỏa ra xung quanh.
Trương Văn Tú cười nói, "Khê Khê, bà cũng vậy."
Ông và Phó Uyển Như đã cắt đứt quan hệ từ hai mươi năm trước rồi.
Phó Kiến Hoa giận dữ nói, "Nghĩ muốn tôi c.h.ế.t thì có! Anh mù mắt, không nhìn ra mấy dòng chữ lớn khắc trên đó sao!"
Dương Văn Châu lập tức đổi chủ đề, bắt đầu đánh vào tình cảm, "Anh à, chúng em chỉ mong anh khỏe mạnh, năm đó chúng em đã có lỗi với anh... Uyển Như và em luôn nghĩ đến anh..."
Đồ ngốc! Nói thêm nữa thì bí mật sẽ bị bại lộ hết.
Trên đời này, ngoài chính bản thân ông, chỉ có Phó Uyển Như và Trương Văn Tú biết.
Đúng rồi, vừa rồi chính cô ta đã đập vỡ tượng Phật và phát hiện ra lá bùa vàng!
Phó Kiến Hoa bị vẻ ngốc nghếch của cháu ngoại làm bật cười, "Trẻ con tránh sang một bên đi."
"Ôi trời ơi!"
Phó Kiến Hoa hỏi: "Khê Khê, trên đó viết gì vậy?"
Kỳ Văn Dã trói hai tay Dương Văn Châu ra sau, xách cổ áo ông ta lên, bước nhanh về phía cửa, "Phó tổng, tôi đưa ông ta đến châu Phi."
Quý Hành chống hông đứng chắn ở giữa, "Không đi, cháu phải bảo vệ ông bà ngoại."
Phó Kinh Nghiêu lập tức lên tiếng, "Khê Khê, anh cũng vậy."
"Không, ông phải xem." Phó Kiến Hoa từ chối lòng tốt của cô, "Khê Khê, ông biết con muốn tốt cho ông, nhưng đây là chuyện giữa ông và Uyển Như."
Phó Uyển Như ngồi ngẩn người, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, "Anh... Em không có cách nào khác... Thiên Phàm..."
Trong nhà này, địa vị đã rõ ràng, Lâm Khê là người lớn nhất, không có ai hơn.
Lâm Khê mở tờ bùa ra.
Kỳ Văn Dã dùng một tay ấn bà ta xuống, "Im lặng, nếu không tôi đưa bà đi châu Phi cùng gã này."
Phó Uyển Như run rẩy toàn thân, "Anh... Anh ơi, đừng xem! !"
Phó Uyển Như mặt mày hoảng loạn, điên cuồng lao tới giật lấy tờ bùa, "Đưa tôi! Đó là của tôi!!"
Quý Hành từ nhà vệ sinh bước ra, định thần nhìn.
Bà ta không biết nói dối, chút hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Dám động đến phu nhân, mùa hè thì cho ra châu Phi đào mỏ, mùa đông thì gửi sang Siberia đào khoai tây, cuộc đời này ông ta sẽ được sắp xếp một cách rõ ràng, gọn ghẽ.
Tai Phó Kiến Hoa nghe tiếng ồn ào xung quanh, cuối cùng cũng hồi thần, giọng tràn ngập bi thương, "Phó Uyển Như, cái này là gì? Cô nói cho tôi biết, cái này là gì?!"
Phó Uyển Như cúi đầu, không còn sức mà biện giải, "Anh, đây là... là sự cố ngoài ý muốn... Em và anh Văn Châu không hiểu sao lại có thứ này."
Quý Hành mượn lực đứng dậy, vừa xoa m.ô.n.g vừa nói, "Không cần, chúng ta cứ đứng sang một bên."
Lâm Khê từng bước từng bước tiến đến gần ông ta, "Lá bùa này của ông từ đâu mà có?"
Quý Hành giơ tay, "Chị đại, em cũng vậy."
Dương Văn Châu trợn to mắt, "Cô là ai?!"
Dương Văn Châu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, hai hàng nước mắt chảy dài, "Anh, em và Uyển Như là vì muốn tốt cho anh, sau khi bức tượng Phật được chạm khắc hoàn thành, chúng em đã tìm đến một đại sư để khai quang."
Vốn ông nghĩ rằng do Dương Văn Châu tự ý làm trò, còn em gái không hề hay biết, nhưng không ngờ cả hai người họ lại cùng nhau lừa dối ông.
Dương Văn Châu lớn tiếng cắt ngang lời bà ta.
Dương Văn Châu chấn động không nói nên lời, hóa ra cả nhà họ Phó đều nghe lời một cô gái trẻ.
Phó Kiến Hoa phát hiện ra bát tự trong tượng Phật thì sao chứ? Cho dù có báo cảnh sát, họ cũng chẳng quan tâm đến những chuyện kỳ quái này.
"Uyển Như!!"
Bây giờ đoạn tuyệt tình cảm này cũng tốt, ông cụ sẽ không phải đau lòng nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Kiến Hoa đã hiểu ra. Phó Uyển Như chính tay đem sinh thần bát tự của mình đặt vào trong đó.
Phó Kiến Hoa nhìn thấy những chữ trên đó, rõ ràng sững người lại, "Bát tự sinh thần của ta..."
Lâm Khê gọi lại: "Đợi đã, chuyện còn chưa xong..."
Trở về tìm đại sư, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đạp lên đầu cả nhà họ Phó!
Quý Hành muốn khóc không thành tiếng, chưa hiểu rõ tình hình đã ăn ngay cú ngã đau điếng, m.ô.n.g va chạm mạnh xuống đất.
"Ha ha, ông ngoại đừng buồn." Quý Hành cười rạng rỡ, "Ông còn có cháu, có bà ngoại, có anh cả và chị đại, không đúng, chị dâu, còn có chị gái và ba mẹ nữa."
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.