Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 266: Chương 266
Tiền Phú Quý giật mình, sợ đến mức làm rơi miếng gà trên tay.
Cậu bé gắng nuốt nước mắt, ngoan ngoãn tiêm thuốc, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn cắm ống truyền, ngoan ngoãn đi ngủ.
Ước nguyện của cậu bé cuối cùng đã thành hiện thực.
Nam Nam sinh ra ở một thị trấn nhỏ.
“Chị sẽ mãi không quên.”
Chị Nguyệt Nguyệt dỗ dành cậu bé: “Nam Nam ngoan, nghe lời bác sĩ thì sẽ nhanh chóng được ra ngoài. Đợi em khỏe rồi, chị hứa sẽ chiều em một điều.”
Có bà ấy ở đây, lần này chắc ổn.
Trên tivi cứ phát đi phát lại một quảng cáo, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu bé.
Chị Nguyệt Nguyệt, chờ em nhé, chờ Nam Nam đổi sang một thân thể khác rồi về ăn gà rán với chị.
C·h·ế·t rồi! Trần Thanh Nghiên, bác sĩ Trần, chính là cô gái năm xưa!!!
Mẹ vui, cậu bé cũng vui.
Cậu bé chỉ chuyển từ phòng trắng nhỏ sang phòng trắng lớn.
Hoa Nguyệt Nguyệt vừa định đứng dậy, lại thấy người ngoài cửa, nên ngồi xuống lại.
Bố mẹ đưa một "cậu bé khác" đi, còn chị Nguyệt Nguyệt dịu dàng chăm sóc những đứa trẻ khác.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung.
Nam Nam cố sức vẫy tay, nhưng chẳng ai để ý đến cậu bé.
Mệt quá, thật sự không muốn mở mắt nữa...
Nam Nam hối hận: “Hu hu, em muốn đổi lại.”
Cô ấy dùng giọng điệu trước kia an ủi: “Nam Nam, đừng khóc nhé, gà rán có đây, cuộc sống tươi đẹp cũng sẽ có thôi.”
Mỗi lần rao xong, nhiều người lớn tò mò tụ lại: “Thằng bé ngoan ghê!”
A a a! Gặp lại nữ thần từng thầm yêu trong bộ dạng này sao!
Cậu bé đã có một thân thể không còn đau đớn, nhưng bố mẹ và chị Nguyệt Nguyệt lại không còn quan tâm cậu bé nữa.
Cậu bé ở giường bên lần lượt thay đổi, nhưng cậu bé vẫn nằm đó, cơ thể ngày càng yếu đi.
Những ngày hạnh phúc, bình yên cứ thế trôi qua, cho đến một ngày cậu bé bỗng ngất xỉu, tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi xa lạ.
Lưu Mỹ Linh hít hai hơi: “Hoa Nguyệt Nguyệt không chỉ dẫn người ngoài vào, còn lén ăn gà rán!”
Nam Nam không hiểu hết ý nghĩa của câu rao ấy, nhưng từng chữ cậu bé đều thuộc làu.
Quý Hành vung cái xương gà lên.
Tiền Phú Quý vừa lúc ngẩng đầu.
Người trong quảng cáo ăn uống vui vẻ lắm, liệu cậu bé ăn gà rán cũng sẽ vui vẻ như vậy?
Khoảnh khắc này, vừa vui lại vừa buồn.
Lúc ấy cậu bé quá vui, không để ý góc chăn đã ướt một mảng lớn.
Lưu Mỹ Linh thở hồng hộc: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô làm tôi tức c.h.ế.t mất!!”
Nam Nam không biết, nhưng cậu bé quyết định thử.
Mẹ vuốt tóc cậu bé: “Được rồi, chúng ta sẽ đi, mẹ sẽ đưa Nam Nam đến thành phố lớn.”
Nam Nam ngoắc tay chị: “Nhất định, ngoắc tay không nuốt lời.”
Một bóng mờ trong suốt lượn lờ trên bàn, Lưu Mỹ Linh cũng hoảng sợ hét lên: “A a a!! Đó là cái gì?!”
“Các chú, các dì, anh chị, ông bà, đi ngang qua thì đừng bỏ qua nhé! Đậu phụ nhà làm, ba đồng một cân, ba đồng một miếng lớn, nếu không ngon cứ đến tìm cháu…”
Ông ta chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, biến mất ngay khỏi thế giới tươi đẹp này.
Quý Hành đặt cái đùi gà đã ăn dở xuống: “Đừng khóc, lấy đùi của anh nè.”
Thị trấn ấy vừa nhỏ lại vừa lớn, nhỏ đến mức các gia đình đều quen biết nhau, nhưng lớn đến mức nhiều người chưa từng rời khỏi nơi này.
Đau quá! Đau lắm!
Cậu bé trôi nổi giữa không trung, tận mắt nhìn thấy chị Nguyệt Nguyệt rút ống, thấy bố mẹ khóc mãi không ngừng.
“Chị Nguyệt Nguyệt, chị nhớ lời hứa của chúng ta đấy.”
Không ít người mua một miếng đậu mang về nhà, tiền trong thùng đỏ của mẹ ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt mẹ càng lúc càng rạng rỡ.
Nam Nam hiểu ra một điều, rằng câu rao đó có thể khiến mẹ vui. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu bé đã thử nhiều cách, cầu cứu chị Nguyệt Nguyệt, cầu cứu viện trưởng, nhưng tất cả đều không có kết quả.
Thậm chí chị Nguyệt Nguyệt còn vì đứa trẻ khác mà tát cậu bé một cái, đuổi cậu bé đi.
Chị Nguyệt Nguyệt nói cậu bé đã làm rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ thì sẽ sớm được ăn gà rán.
Năm cái đùi gà đủ kiểu chạm vào nhau, Hoa Nguyệt Nguyệt hô lớn.
Ông ta tay trái cầm lon nước ngọt, tay phải cầm hộp xương gà rán, môi bóng nhẫy lớp dầu, vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Nam Nam muốn nói nhưng không mở miệng được, cậu bé tự nhủ trong lòng, tin rằng chị Nguyệt Nguyệt thông minh sẽ nghe thấy.
Hoa Nguyệt Nguyệt che Nam Nam lại, gượng cười cứng nhắc: “Y tá trưởng đại nhân, chị nhìn nhầm rồi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt giơ cao đùi gà: “Nào! Cạn ly vì ngày mai tươi sáng.”
Lưng đau, chân đau, vai cũng đau!
Hoa Nguyệt Nguyệt vội lấy khăn giấy ra, rồi nhớ ra cậu bé là ma, lại âm thầm đặt xuống.
Cố gắng lên, không đau, không đau, Nam Nam không đau.
Bố cậu bé đi làm xa, mẹ cậu thì xay đậu làm đậu phụ, bán chút hàng ở thị trấn.
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Nam Nam, tỉnh lại đi, đừng quên lời hứa của chúng ta, hãy kiên trì sống tiếp, hy vọng nhất định sẽ đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam Nam lau nước mắt: “Em không khóc đâu, gà rán bay vào mắt thôi, ợ, hu hu.”
Năm năm tuổi, Nam Nam đã biết phụ mẹ bán đậu phụ, đứng trên ghế nhỏ, giọng non nớt rao hàng.
Sớm là bao lâu?
Tiền Phú Quý cầm cái đùi gà mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chị Nguyệt Nguyệt đưa ngón út ra: “Nam Nam, nhất định nhé?”
Nam Nam c*n m** d***: “Em muốn ăn gà rán.”
Nam Nam mè nheo đòi đi: “Con đau, con nhớ bố, con nhớ mẹ, con muốn về nhà, con không thích màu trắng.”
Đêm đến luôn nghe tiếng khóc nức nở: “Hu hu… Con ơi, con đi rồi mẹ biết phải làm sao đây? Hu hu…”
Tiền Phú Quý cảm thấy vô cùng sượng sùng.
Nam Nam không thích ở đây: “Mẹ ơi, con muốn đi.”
Từ khi vào căn phòng màu trắng, cậu bé chẳng được ăn thứ này, cũng chẳng được ăn thứ kia.
Nam Nam mỗi ngày đều mong chờ đến ngày mai, nhưng mãi vẫn chưa thấy điều mình tưởng tượng.
“A! Trời ơi!!” Hoa Nguyệt Nguyệt giật mình.
Tiếng chuông báo động của máy móc vang lên, Nam Nam nhắm mắt mãi mãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí náo nhiệt lan tỏa đến từng người, kể cả hai người đứng ngoài cửa.
Nam Nam ôm đùi gà, vừa cắn vừa nuốt, nước mắt lăn dài.
Chị Nguyệt Nguyệt không quên, nhưng cậu bé thì đợi không nổi nữa.
“Cạn ly vì ngày mai tươi sáng!!!”
Nam Nam là người đầu tiên hưởng ứng, giơ cao nửa cái đùi gà: “Cạn ly vì ngày mai tươi sáng!”
Từ góc nhìn của Lưu Mỹ Linh, một gã béo đang lén lút ăn đùi gà, ánh mắt d*m đ*ng, cử chỉ lố bịch, chỗ nào cũng có vẻ d*m đ*ng. Bà ấy thật sự muốn rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Nam Nam lườm một cái: “Không cần, em có mà.”
Đau quá! Con không muốn cái thân thể đau đớn này, con muốn một thân thể biết chạy, biết nhảy, biết ăn, biết ngủ.
Ga trải giường màu trắng, trần nhà màu trắng, tường cũng màu trắng, và cả gương mặt mẹ cũng tái nhợt.
Y tá trưởng Lưu Mỹ Linh đẩy cửa: “Hoa Nguyệt Nguyệt, cô lại làm cái trò gì trong văn phòng của tôi thế?!”
“Thanh Nghiên, cô nhìn cái đám người này xem!”
Chương 266: Chương 266
Mắt cậu bé sáng lên trông đợi: “Thành phố lớn có cầu trượt, có ngựa gỗ xoay tròn, có ông râu trắng bán gà rán ấy hả mẹ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ cúi đầu, khẽ đáp “Ừ”.
Một người phụ nữ dáng cao gầy đỡ lấy Lưu Mỹ Linh, nhẹ nhàng vỗ n.g.ự.c bà ấy: “Mỹ Linh, bình tĩnh hít thở nào.”
Cậu bé ôm lấy cái đùi gà, cắn thật nhanh, ăn hết mình, đến âm phủ sẽ không còn mà ăn nữa.
Lúc này, Tiền Phú Quý mặc áo ngắn tay kiểu ông già, quần thể thao, đi đôi dép tổ ong, tóc tai bù xù.
Nam Nam đau lòng, trốn vào căn phòng tối tăm, cho đến tối nay cậu bé mới gặp được một chị gái kỳ lạ.
Nơi này không còn tiếng khóc, rất yên tĩnh, nhưng gương mặt mẹ ngày càng tái xanh.
“Không sao, để tôi xử lý.” Trần Thanh Nghiên bình tĩnh, lướt mắt nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt dừng lại ở một khuôn mặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.