Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 268: Chương 268
Tiền Phú Quý ngượng ngùng, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
Lâm Khê vẫy tay đáp lại: “Chào cô, tôi và Phú Quý không có bất kỳ quan hệ nào cả, xin hãy xem tôi như không khí, cứ tiếp tục đi.”
Lâm Khê nhìn thấy nhưng không ra tay, sau này Tiền Phú Quý sẽ biết ơn vì lần này bị thương.
Hai tiếng gọi vang lên cùng lúc.
Nụ cười trên mặt Hoa Nguyệt Nguyệt lập tức tắt ngấm.
Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc đùi gà cuối cùng, vừa ăn vừa hóng chuyện.
Những quyển vở bài tập đó vẫn được bảo quản cẩn thận ở nhà.
Ánh mắt của Phú Quý dính chặt vào cô, như chuột thấy gạo. Hai người này có quan hệ gì đây?
Nam Nam trốn trong góc, tiếp tục ăn đùi gà.
Tiền Phú Quý không ngờ rằng sau hơn mười năm, hai người lại gặp lại nhau trong một tình cảnh như thế này.
Ông ta vốn nặng 180 cân, ngày ngày ở Thần Toán Đường ăn dưa, vừa ăn vặt vừa nghe chuyện thiên hạ, vài tháng đã tăng thêm ba mươi cân, bụng phình ra như mang phao cứu sinh.
Nam Nam sắp phải đi đầu thai ở địa phủ, chị Thanh Nghiên lại không cần cô ấy nữa, từ nay cô ấy chỉ còn một mình cô đơn.
Hoa Nguyệt Nguyệt vội lấy lại tinh thần, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải: “Chị Thanh Nghiên, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt đứng một bên, giận dỗi.
Hoa Nguyệt Nguyệt chọc vào vai ông ta: “Đại sư Mập, đừng có mà giả vờ ngây ngô…”
Đau quá!!!
Thật muốn khóc, hồi trước không nên hứa hươu hứa vượn, tự dưng mất toi số tiền mua một chiếc xe.
Chương 268: Chương 268
Mùi gà rán thơm phức lan khắp phòng, Lưu Mỹ Linh nhíu mày, nổi cả gân xanh: “Hoa Nguyệt Nguyệt! Cô làm tốt lắm!”
Quý Hành hóa nỗi buồn thành cơn thèm ăn, bắt đầu ngoạm đùi gà.
Phú Quý, cố lên.
Thần Tài chính là kim chủ.
Trong tích tắc, Tiền Phú Quý bật lên sức mạnh cánh tay phi thường, dùng một tay ôm lấy Trần Thanh Nghiên, đảo ngược vị trí của hai người.
Tiền Phú Quý sửa lại cách nói: “Cô ấy là kim chủ của tôi.”
Cô chạy đi lấy chổi trong phòng kho.
Trần Thanh Nghiên ngã xuống bụng mập của ông ta mà không hề hấn gì.
Lâm Khê hờ hững nói: “Tiểu Hành Tử, cậu đừng vui mừng sớm, mau mau tích cóp tiền mà mua xe đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Phú Quý thu người lại, cố gắng làm mình nhỏ bé để giảm bớt sự chú ý.
Tiền Phú Quý bật thốt lên: “Đại sư!”
Tiền Phú Quý buột miệng: “Cô ấy là chủ của mấy quả dưa.”
Trần Thanh Nghiên đưa tay đỡ ông ta, nhưng vì ông ta quá nặng, bà ấy đỡ không nổi, cả hai cùng ngã xuống sàn.
Trời ạ, ông ta đang nói cái gì thế này? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại sư là Thần Tài.
Đợi đến lúc cậu ta kết hôn, sẽ bắt Phú Quý tặng lại một chiếc xe.
Cô ấy đã vô tình dẫn sói vào nhà, thật là bất cẩn.
Trong không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, vào lúc quan trọng như thế này, trong đầu ông ta chỉ nghĩ đến người đại sư vạn năng.
Trần Thanh Nghiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cảm ơn cậu đã khen, cậu cũng dễ thương như trước.”
Tiền Phú Quý cười gượng hai tiếng: “Ha ha, lâu rồi không gặp, cậu chắc cười tôi lắm… Ăn gì chưa, nếu chưa ăn thì ăn chút gì đó đi… Ấy, hôm nay trời đẹp nhỉ.”
Lưu Mỹ Linh vừa tức vừa buồn cười, đứng nhìn cô dọn dẹp.
Ông ta bị mất thăng bằng, ngã nhào, lộn ba vòng rồi đập mạnh vào tường.
Hoa Nguyệt Nguyệt cầm chổi, thầm vui trong bụng.
Không biết phải nói gì, Tiền Phú Quý chỉ đành cười gượng liên tục: “Ha ha ha, cảm ơn, xin lỗi, ha ha ha.”
“Không sao thật, thật sự không sao.” Tiền Phú Quý chống tay cố gắng đứng dậy.
“Bạn học.” Trần Thanh Nghiên vỗ nhẹ vào đầu cô ấy: “Đừng có hóng hớt, lo mà dọn dẹp bàn đi.”
Hoa Nguyệt Nguyệt cầm chổi chạy tới: “Chị Thanh Nghiên, buông ra đi, đừng để bị ông mập đè bẹp!!”
Trần Thanh Nghiên ngơ ngác: “Hả?”
Cô chỉ muốn yên tĩnh ngồi ăn dưa, không muốn bị cuốn vào câu chuyện này.
Phú Quý đúng là có số hưởng, không chỉ sở hữu cả một khu phố và mười căn nhà, mà còn có cô vợ là bác sĩ xinh đẹp.
Lâm Khê lạnh nhạt nói: “Hết rồi, phần đó là tính thêm phí.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên kia, Trần Thanh Nghiên lên tiếng chào trước: “Phú Quý, lâu rồi không gặp.”
Quý Hành dựng tai hóng hớt.
Quý Hành nhe răng lập tức cụp lại: “Đại sư, ý của chị là Phú Quý sắp kết hôn sao?!”
“Phú Quý!”
Trần Thanh Nghiên khẽ nhíu mày: “Cậu cứ nằm yên đó, tôi đi lấy giường đẩy, đưa cậu đi kiểm tra xương.”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhận lỗi ngay: “Y tá trưởng đại nhân, là lỗi của em, chị đừng nhìn nữa, không thấy thì sẽ yên tâm hơn, bọn em sẽ dọn sạch ngay đây.”
“Ha ha ha.” Quý Hành không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nam Nam kéo nhẹ vạt áo của cô ấy, hạ giọng nói: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị còn có em mà.”
Tiền Phú Quý cắn chặt môi dưới, muốn khóc nhưng không dám khóc, cố gắng chớp mắt để ngăn dòng nước mắt vừa trào ra.
Vừa mới đứng lên lại ngã nhào một lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Hành nghe thấy câu nói đó, cười phá lên.
Lâm Khê vừa ăn xong một chiếc đùi gà, nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự.
Phú Quý đã bị đại sư đích thân cho ra rìa, từ nay cậu ta mới là đệ tử đầu tiên dưới trướng đại sư.
Hoa Nguyệt Nguyệt chống nạnh trợn mắt.
Không có Hoa Nguyệt Nguyệt chắn giữa, Tiền Phú Quý và Trần Thanh Nghiên lại đối diện nhau, không khí càng thêm ngượng ngùng.
Cánh tay trái bị gãy xương, eo bị trật.
Hoa Nguyệt Nguyệt càng buồn hơn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chưa kịp phản ứng.
Có đại sư thì nhất định sẽ có chuyện để hóng.
Ông ta hít một hơi sâu: “Tôi… tôi không sao.”
Xong rồi, lần này mất mặt quá.
Càng căng thẳng, người ta càng dễ nói năng lung tung. Tiền Phú Quý cố gắng chữa cháy: “Bạn học Trần, cậu chẳng thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như ngày nào, ha ha ha.”
Đại sư đã giúp làm nổi tiếng cả khu phố đồ cổ, mặt bằng và nhà đều đã cho thuê hết, ví của ông ta dày thêm một khoản không nhỏ.
Quý Hành truy hỏi: “Còn gì nữa?”
“Chị Thanh Nghiên!”
Tiền Phú Quý đứng dậy lùi lại: “Dọn dẹp, tôi đi giúp… Ái da!!”
Tiền Phú Quý đập mạnh đầu xuống nền gạch cứng, đầu óc choáng váng, mặt tái nhợt.
Hai mắt Tiền Phú Quý rưng rưng: “Đại sư, cứu tôi với.”
Lâm Khê tiếp tục ăn đùi gà, giả vờ như không nhìn thấy, nhắn nhủ: Lúc mấu chốt đừng có mà nhát gan.
Đúng là gã đàn ông nông cạn, chắc chắn là bị vẻ đẹp của chị Thanh Nghiên thu hút rồi.
Trần Thanh Nghiên ngồi xuống kiểm tra: “Phú Quý, cậu có sao không?”
Quý Hành nhìn Tiền Phú Quý và Trần Thanh Nghiên, nước mắt ghen tị chảy dài nơi khóe mắt.
Trần Thanh Nghiên ngắt lời cô ấy: “Thân thể là do bố mẹ ban cho, gọi người khác là ‘đại sư Mập’ là không lễ phép.”
Nhưng lần này, ông ta lại là nhân vật bị người ta bàn tán.
Đã mua rồi thì cứ ăn thôi, không ăn thì phí lắm.
Trần Thanh Nghiên nhíu mày: “Phú Quý, cô ấy là bạn của cậu sao?”
Tiền Phú Quý cảm thấy đời mình vô vọng, thà c.h.ế.t đi còn hơn.
Tiền Phú Quý nằm bẹp dưới đất trong tư thế cực kỳ vặn vẹo, nhắm mắt giả c·h·ế·t.
Ngày xưa béo dễ thương, chứ bây giờ mập thế này thì chẳng dễ thương chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thanh Nghiên nhìn theo ánh mắt ông ta, thấy một cô gái rất xinh đẹp, tuổi còn trẻ.
Lâm Khê liếc cậu ta một cái: “Cậu còn trẻ.”
Tiền Phú Quý nhìn về phía đại sư cầu cứu.
Trần Thanh Nghiên xinh đẹp và mạnh mẽ, còn ông ta thì từ một cậu bé mập đã biến thành một người đàn ông mập, vẫn vô dụng như xưa.
Trần Thanh Nghiên vẫn không hiểu, mỉm cười khẽ gật đầu chào: “Chào cô.”
Khoảnh khắc đó, ông ta vô cùng biết ơn lớp mỡ dày của mình đã giúp Trần Thanh Nghiên tránh khỏi chấn thương.
Quý Hành huých người bên cạnh: “Đại sư, chị nhìn em đi, em em…”
Lâm Khê gật đầu: “Cậu cũng cố gắng nhé.”
Chị Thanh Nghiên không còn thương cô ấy nữa rồi, đại sư Mập này đúng là một đối thủ đáng gờm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.