Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 316: Chương 316
Trong mắt các ông bà, cô gái nhỏ này không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu chuyện, không ngần ngại trò chuyện cùng nhóm các cụ già, nụ cười thân thiện và dễ mến.
Tiền Phú Quý không hiểu gì cả: “Mọi người cười cái gì?”
Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn nhóm người tóc đã bạc trắng, hơi ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Khê liếc nhìn ông ta: “Sức khỏe thế nào rồi?”
Nhưng mà, Tiền Phú Quý của họ cũng không tệ, có nhiều ưu điểm, ví dụ như... thừa kế mười căn nhà, chẳng thiếu tiền tiêu.
Cô ấy xoay người và chạm mặt Lâm Khê, mắt sáng lên: “Ôi! Đại sư, lâu lắm không gặp, em nhớ chị c.h.ế.t mất.”
“Phú Quý, khi nào thì xuất viện? Tôi làm món chân giò kho tàu cho anh ăn.”
Không xuất viện nhanh, e là các ông bà cụ sẽ vào viện xem trò.
Tiền Phú Quý liền ngồi phịch xuống, thân hình mập mạp rung lên: “Hai người đừng cãi nữa, tôi ngồi thì được chứ gì.”
Tiền Phú Quý thấy vô cùng khó xử, đại sư vốn lạnh lùng cũng đến, sao ai cũng hỏi câu này?
Tiền Phú Quý nhìn bó hoa còn đắm đuối hơn nhìn cô gái đẹp.
Trong bệnh viện thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, tâm lý của Hoa Nguyệt Nguyệt rất vững vàng.
Bác gái Hà dậm chân, bà ấy đang hỗ trợ cho Tiền Phú Quý, mà ông ta lại phá hỏng hình tượng của mình.
Bác gái Hà mỉm cười đầy ẩn ý: “Phú Quý, cố lên nhé.”
Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã lo.
Bạn của đại sư béo thật đặc biệt, tôn trọng và thấu hiểu.
Các ông bà cụ nhìn nhau, chỉ nghe giọng cũng biết là một mỹ nữ, Tiền Phú Quý thật có phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ lại đổ bệnh, chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, số phận thật thảm thương.
“Cô gái xinh đẹp, tôi là bạn thân của bà nội Phú Quý, nhìn nó lớn lên từ nhỏ, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Tiền Phú Quý bật dậy, nhún nhảy mấy cái trên giường: “Mọi người xem, tôi thực sự không sao mà.”
Lâm Khê lắc đầu, đưa tay đỡ lấy thân hình mập mạp, giọng nói tràn đầy chê trách: “Người lớn rồi mà không biết cẩn thận, làm gì vậy?”
Cô ấy đâu có quan hệ gì với Tiền Phú Quý, chỉ là đến đây giúp chị Thanh Nghiên mang hoa đến thôi, bác gái này có ý gì thế?
Bác gái Hà lắc lư đầu, lùi vào một góc.
Tiền Phú Quý đáp cho có: “Cảm ơn cô, tôi biết rồi, chiều tôi xuất viện.”
Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, ông ta giật mình, chân bước hụt, cả người ngã nhào ra ngoài.
Hoa hướng dương mang ý nghĩa của tình yêu thầm lặng.
Bà ấy và bà nội của Tiền Phú Quý từng là bạn thân, ngày nào cũng ngồi chơi mạt chược với nhau, đánh đâu thắng đó, kiếm được khối tiền.
Lâm Khê đáp nhẹ: “Ừm, dạo này thế nào?”
Tiền Phú Quý gượng cười: “Ha ha, hôm nay xuất viện, lập tức về nhà ngay, mai làm việc luôn.”
Các ông bà cụ nhiệt tình quá mức, những việc như bê bô bê chậu thì hơi nhạy cảm, tuyệt đối không được.
Họ lùi vào góc, im lặng chờ đợi để “hóng hớt”.
Chương 316: Chương 316
Trên bàn sạch sẽ, hoa quả được bày biện ngay ngắn, một bó hướng dương vươn mình tỏa hương.
C·h·ế·t tiệt! Xong rồi!!
Hoa Nguyệt Nguyệt chua cả lòng nhưng đành chịu.
Cộp cộp cộp!!
Tiền Phú Quý lập tức bị vây kín trong biển hoa, hương thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi khiến ông ta hắt xì một cái: “Cảm ơn mọi người, ha ha ha.”
“Đúng đúng, tôi chẳng có việc gì làm, chăm sóc anh là vừa, Phú Quý mau khỏe lại nhé.”
Các ông bà cụ đồng thanh nói lớn: “Chào cô gái xinh đẹp, chúng tôi là bạn của Phú Quý.”
Cô ấy mỉm cười: “Chào mọi người ạ.”
“Khụ khụ khụ!!!” Tiền Phú Quý lập tức ngắt lời: “Không, không cần đâu.”
Bác gái Hà quan sát kỹ sắc mặt ông ta, thấy ông ta không sao thì thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Phú Quý có bí mật gì đây~
Hoa Nguyệt Nguyệt mặt ngơ ngác: “À... dạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ấy cố nén tò mò, cười hiền từ: “Phú Quý à, cậu xuất viện thì để chúng tôi giúp dọn đồ, mỗi người cầm một món là xong ngay thôi.”
Tiền Phú Quý hai tay nhận lấy bó hoa hướng dương, cười như thể không cần giữ hình tượng: “Cảm ơn, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hoa.”
Tiền Phú Quý vội nói: “Phú Quý sắp xuất viện rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Mà cô gái đẹp gặp đại sư lại tỏ ra nhiệt tình hơn cả.
Những ông bà cụ còn lại cũng lui lại, trao nhau ánh mắt hiểu ý, nở nụ cười đầy bí ẩn, có chút kỳ quái.
Bác gái Hà chắp nối lại vài chi tiết nhỏ, lập tức hiểu ra nguyên nhân Tiền Phú Quý nằm viện nửa tháng nay.
Dạo này, ngày nào chị Thanh Nghiên cũng đến thăm lão đại sư mập, còn bắt cô ấy mang hoa, mang cơm, mang nước.
Những ánh mắt mạnh mẽ đổ dồn vào cô ấy, Hoa Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn những người trong phòng bệnh: “Mọi người là…?”
Hoa Nguyệt Nguyệt giơ bó hoa lên: “Cháu đến tặng hoa, xong sẽ rời đi ngay, các bác cứ trò chuyện.”
Tiền Phú Quý thản nhiên: “Không sao, cô ấy một lát là đi thôi.”
Tình yêu thầm lặng từ hai phía, lâu ngày gặp lại… lần này đúng là “quả dưa” to thật.
“Phú Quý thế nào rồi? Có cần người chăm sóc không?”
Hai người cứ lúng túng đẩy qua đẩy lại, cái ghế bị kéo lê trên sàn, phát ra tiếng kêu cót két.
Lâm Khê tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Ông cũng ngồi đi.”
Cô gái đến thì nên tỏ ra chăm chỉ một chút chứ, Tiền Phú Quý đang làm cái quái gì vậy.
Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Tạm biệt, không hẹn gặp lại.”
“Tôi cũng vậy, gọi cơm nhấn chuông, bê bô bê chậu…”
Hoa Nguyệt Nguyệt chống nạnh: “Cảm ơn tôi đi.”
“Em kể chị nghe, sau khi đưa Nam Nam đi rồi…” Hoa Nguyệt Nguyệt giữ lấy tay cô, vẻ mặt đầy kích động.
Trên tay cô ấy cầm một bó hoa hướng dương, cánh hoa vàng rực nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn, tôn lên vẻ hoạt bát của cô ấy.
Không sai, chính là cô ấy, người mà Tiền Phú Quý thầm thương.
“Không phiền, tôi rảnh mà.” Mắt bác gái Hà đảo một vòng: “Nào, ăn trái cây đi, ơ ~ đây là gì đây?”
Hoa Nguyệt Nguyệt liếc mắt.
“Phú Quý, anh tỉnh chưa?”
Tiền Phú Quý đứng thẳng người, chân tay không biết để đâu cho đúng: “Đại sư, buổi chiều tốt lành, ha ha ha.”
Các ông bà cụ chen đẩy Quý Hành ra, mỗi người hỏi một câu.
Chỉ còn một khả năng duy nhất, là bà ấy đã nhầm.
Hoa Nguyệt Nguyệt đặt bó hoa hướng dương xuống: “Giữ lấy hoa của ông đi, đừng lảng vảng ở bệnh viện nữa.”
“Không không không, tôi đi.”
Tiền Phú Quý lắc đầu: “Không cần phiền mọi người đâu.”
Bác gái Hà lại ngửi thấy mùi có gì đó không ổn.
“Phú Quý, Phú Quý…”
Cửa phòng khẽ mở, một cô gái bước vào, dáng người nhẹ nhàng, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Bác gái Hà đại diện tiến tới, nụ cười tràn ngập niềm vui như thể bản thân vừa có được thanh xuân lần thứ hai.
Tiền Phú Quý ngơ ngác: “Hả?!!”
“Dạ được.” Tiền Phú Quý ngồi xuống, dáng vẻ thấp thỏm không yên: “Các ông bà cụ ơi, mọi người định khi nào về vậy?”
Bác gái Hà giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, thái độ vô cùng nhiệt tình: “Không không không, chúng tôi sẽ đi ngay, cháu ngồi xuống, ngồi xuống đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Các ông bà cụ lập tức xác định.
Hoa Nguyệt Nguyệt từ chối: “Không không không, bác ngồi đi, cháu đi đây.”
“Không không không, cháu đi, à không, tôi đi.”
Quý Hành tiếp lời: “Đúng đấy, lớn rồi mà.”
Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, lẻ loi một mình, không vợ, không con, chỉ có cái chăn lạnh lẽo.
Giọng nữ trong trẻo, tựa như làn gió sông Giang Nam lướt qua mặt nước, khẽ gợn lên từng đợt sóng.
Tiếc rằng, bà nội của Tiền Phú Quý đã theo ông nội đi mất rồi.
Nghĩ đến đây, mắt bác gái Hà đỏ hoe: “Phú Quý à, hàng xóm láng giềng nhìn con lớn lên, có chuyện gì nhất định phải nói với chúng ta, đừng khách sáo.”
Bác gái Hà ra sức nháy mắt: “Có cô gái ở đây, cháu ngồi làm gì, đứng dậy mau!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không không không…”
Bác gái Hà đánh hơi thấy điều bất thường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.