Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 334: Chương 334
Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, được.
Nước bọt, nước mắt và m.á.u của nó có thể chữa lành vết thương.
Thỏ con lắc đầu nguầy nguậy, không đi không đi.
Chờ đến khi nó hóa thành hình người, sẽ lấy hình dáng đẹp nhất để báo đáp tướng quân…
Y ho càng ngày càng dữ, trong không gian tràn ngập mùi tanh của máu.
Kỳ tướng quân bất lực: “Nhuyễn Nhuyễn, hứa với ta, nhất định không được dùng năng lực trước mặt người ngoài.”
Chỉ khi nào hóa hình mới có thể cùng tướng quân… sinh con!
Kỳ tướng quân nhếch môi: "Đã sống sót thì đó là ý trời, đi đi."
Kỳ tướng quân cúi đầu: “Sao thế?”
Nhuyễn Nhuyễn nhất định sẽ đợi tướng quân thắng trận trở về.
Vèo! Một mũi tên trúng ngay chân nó, thỏ con thành thỏ què, chạy không nổi nữa.
Con người không đáng sợ, tướng quân sẽ không làm nó tổn thương.
Vết thương của tướng quân Kỳ dần dần khép lại, ngay cả những vết sẹo cũ cũng biến mất, trở lại như ban đầu.
Thỏ con thu tay chân lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt to tròn tràn đầy sự đề phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người gầy đen cúi chào: "Kỳ tướng quân, bọn thuộc hạ vừa phát hiện một con thỏ béo, muốn dâng tặng cho ngài."
Đêm nay tướng quân trầm lặng khác thường, chân mày phảng phất vẻ u sầu, chắc chắn là đang có tâm sự.
Tướng quân đừng sợ, còn có Nhuyễn Nhuyễn đây.
Thỏ con nằm lăn lộn trên giường.
Nó kéo một củ cà rốt từ trong ổ ra: “Gừ”
Thỏ con đau quá mà ngất đi.
Thấy thứ không nên thấy rồi, ngượng c.h.ế.t đi được.
Kỳ tướng quân xoa đầu nó: "Không đi, vậy thì ở lại cùng ta đánh trận này."
Nhuyễn Nhuyễn vỗ vỗ rơi tuyết trên tóc y: “Gừ gừ.”
“Khụ khụ…” Kỳ tướng quân bỗng nhiên ho khan, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Thỏ con rụt rè kêu lên một tiếng: "Cục cục." (đọc tại Qidian-VP.com)
Y đặt con thỏ xuống, chuẩn bị rời đi.
Nhưng… nó đã không đợi được, mãi mãi không thể đợi được vị tướng quân oai phong ấy.
Mẹ đã nói rồi, phải lấy thân báo đáp ân nhân cứu mạng.
Cuối cùng nó ngửi thấy hơi thở của tướng quân, còn có mùi m.á.u tanh đậm đặc.
Nhuyễn Nhuyễn bỏ lại những củ cà rốt yêu thích nhất, lao vào màn tuyết bay, tìm kiếm bóng dáng tướng quân.
Tại sao lại giấu nó?
Nhuyễn Nhuyễn phấn khởi giơ cao chân trước, hoan hô.
Bao giờ mình mới có thể hóa hình đây?
Đừng đi!
"Sống hay c.h.ế.t thì xem số phận của ngươi."
Sau đó lấy ra một lọ sứ nhỏ, đổ ra bột nâu.
Thỏ con run lên cầm cập.
Nhuyễn Nhuyễn biết rõ, vết thương nghiêm trọng thế này thì một tháng cũng chưa chắc lành.
Tộc thỏ tinh là những sinh vật rất giữ chữ tín.
Kỳ tướng quân vội ôm lấy con thỏ: “Nhuyễn Nhuyễn, ngươi sao vậy? Đừng dọa ta!”
Kỳ tướng quân gượng cười: “Không sao đâu, đại phu trong quân sẽ chữa khỏi cho ta.”
Y ngồi xuống giường, vẻ mặt u ám.
Thỏ con sợ hãi tột độ, nắm chặt củ cà rốt, nhảy lạch bạch chạy trốn.
Tìm rất lâu, rất lâu, bốn chân đều rách toạc, toàn thân lông bết lại thành băng giá.
Chương 334: Chương 334
Ta là yêu tinh đó nha, mẹ ta là yêu tinh, cha cũng là yêu tinh, chú là Đại vương trên núi, cực kỳ lợi hại.
Nó cố ý chọn củ cà rốt to và ngọt nhất để tướng quân ăn.
Chắc chắn đây là âm mưu của loài người.
Nó kéo áo giáp của tướng quân lên, trước mắt là một mảng m.á.u đỏ, bụng y được quấn nhiều lớp băng, m.á.u tươi vẫn không ngừng rỉ ra.
"Cũng thông minh đấy, còn biết trả lời." Kỳ tướng quân giữ lấy chân nó, rút phăng mũi tên ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thỏ con gật đầu lia lịa: "Cục cục..."
Kỳ tướng quân mang theo hơi lạnh bước vào, trên tóc vương vài bông tuyết, khi nhìn thấy con thỏ nằm trên giường, vẻ mặt y dịu đi đôi chút.
Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy có gì đó không ổn, nó nhe hai cái răng cửa to ra, liều mạng cắn lấy áo y.
“Nhuyễn Nhuyễn… đừng, đừng làm thế…”
Đừng hỏi vì sao nó không đi, vì nó muốn báo ân, chuyện đã hứa phải hoàn thành.
Nhưng tướng quân mỗi ngày đều phải ra trận, nếu lại bị thương thêm lần nữa, hậu quả khó mà lường trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hai ngưoi còn không mau đi luyện tập, lề mề đợi quân địch kéo tới à?!"
"Mau đi luyện tập!"
Không ngờ, nó lại ở lại tới nửa năm.
Nhuyễn Nhuyễn không phục: “Gừ gừ!”
Nhuyễn Nhuyễn vội vàng tìm vết thương, ở bụng!
Một cái bóng phủ xuống đỉnh đầu: "Vậy là sống rồi."
Mỗi ngày, Thỏ con đều nằm ngủ bên cạnh tướng quân, còn ấm áp hơn cả hang thỏ.
Kỳ tướng quân nghiêm túc giảng giải: “Nhuyễn Nhuyễn là con thỏ đặc biệt, nếu để người khác biết năng lực của ngươi, e rằng sẽ rước lấy họa sát thân.”
Thỏ con run lên bần bật, kiểu người như thế này chỉ một miếng là có thể nuốt chửng nó.
Nhuyễn Nhuyễn đỏ bừng vành tai, lập tức lùi về phía sau.
Người đàn ông nhấc chân nó lên: "Bị thương rồi à?"
Nhuyễn Nhuyễn ngượng ngùng cười, hai bên má hồng rực lên, cái đuôi ngắn khẽ rung động.
À, đúng rồi, giờ đây nó đã có một cái tên người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, giơ cái chân ngắn của mình lên ra dấu, càng lúc càng sốt ruột.
Nhuyễn Nhuyễn đỏ mặt đồng ý.
Kỳ tướng quân ôm nó vào lòng: “Ta hiểu ngươi muốn nói gì rồi. Chúng ta sẽ không sao đâu. Trận này nhất định thắng, đợi đến xuân sang năm, ta sẽ đưa ngươi đi ăn cà rốt tươi.”
"Tuân lệnh!!"
Thời tiết chuyển từ nóng sang lạnh, thỏ con vẫn ở lại trong doanh trại.
Nhuyễn Nhuyễn nhảy lên bụng y, vừa khóc vừa l.i.ế.m vết thương.
Chỉ động nhẹ là cả người ê ẩm.
Đột nhiên, nó xịt một ngụm m.á.u mũi, tứ chi mềm nhũn ngã xuống giường.
Ở chung lâu ngày, Kỳ tướng quân đã hiểu được tiếng của nó: “Nhuyễn Nhuyễn giữ lại mà ăn, ta ăn rồi.”
Kỳ tướng quân bất đắc dĩ ngồi lại xuống giường, sợ làm nó bị thương: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng quậy nữa, ta… khụ khụ khụ!”
Không còn là một con Thỏ trắng bình thường nữa, mà là Nhuyễn Nhuyễn duy nhất trên đời.
Người ấy mặc giáp cứng cáp, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu hun hút, trông chẳng khác nào sói xám.
Đáng ghét quá! Không biến hình được thì không thể nói tiếng người.
Aiya, ngượng c.h.ế.t đi được.
Hai người gầy đen rời đi, lại xuất hiện một người cao lớn.
Người này mặt mày hung dữ, lại càng đáng sợ khi cười.
Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt đáp lại: “Gừ gừ…”
Nhuyễn Nhuyễn bật khóc: “Hức hức…”
Bụng phẳng lì, không một chút mỡ thừa, cơ bụng săn chắc toát lên vẻ mạnh mẽ, đẹp đẽ của sức mạnh nguyên thủy.
Nó tạm thời không muốn về nhà.
“Cũng không được l.i.ế.m vết thương của người khác.”
Không sao đâu, chỉ dùng sức hơi nhiều, nghỉ vài tháng là ổn.
Nó là thỏ lớn rồi, biết tự lo cho mình.
Mẹ đã dạy nó, giờ tướng quân cũng dạy nó.
Y xoa đầu nó như thường lệ: “Nhuyễn Nhuyễn, ăn no chưa?”
Nhuyễn Nhuyễn hôn lên lòng bàn tay y, âm thầm thề trong lòng.
Chỉ cần không g.i.ế.c thỏ thì cái gì cũng được, chịu nhẫn nhục qua vài ngày, rồi về nhà tìm mẫu thân.
Lần này, Nhuyễn Nhuyễn bộc phát sức mạnh thực sự của yêu tinh, kiên quyết ghì chặt y lại, hoàn thành việc chữa trị.
Đừng g.i.ế.c ta, đừng biến ta thành thỏ nướng!!
Thực ra, tướng quân đối xử với nó quá tốt, không chỉ có vô số cà rốt mà còn có cả chiếc giường ấm áp.
Ngay lúc ấy, một giọng nói khác lại vang lên.
Nó nhất định không thể mất tướng quân!!
Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nó muốn cứu tướng quân.
Tại sao lại không nói cho nó biết?
Khi tỉnh lại, nó đã ở trong một cái trướng, chân sau được quấn thành một khối.
Nhớ lời mẫu thân dặn, đúng là không nên lén ra khỏi hang thỏ, lần này coi như hết đời rồi.
Mùa đông này đặc biệt lạnh, tuyết rơi suốt bảy ngày bảy đêm chưa ngừng, tuyết trên đường đã dày hơn thân hình Nhuyễn Nhuyễn bốn, năm lần.
Hai người loài người gầy đen vây quanh: "He he, xem ngươi chạy đi đâu, con thỏ này bộ lông không tệ, lột da nó làm áo đông thôi."
Kỳ tướng quân ánh mắt đầy xót xa: “Sau này đừng làm vậy nữa, cũng đừng để lộ năng lực của ngươi trước mặt người khác.”
Kỳ tướng quân đưa cho nó một túi cà rốt lớn: “Nhuyễn Nhuyễn, ở lại đây đừng ra ngoài, ngoan ngoãn chờ ta khải hoàn trở về.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.