Chủ Tịch, Phu Nhân Lại Bày Sạp Bói Rồi
Mộc Phủ Phong
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 353: Chương 353
Chương 353: Chương 353
“Khê Khê, ở đây.”
Không có ai, không có gì đáng sợ hết!
Phó Kinh Nghiêu nói từng chữ một, giọng khàn khàn không sao kìm nén, ánh mắt dâng tràn tình ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải như vậy.”
“Không không, em tự làm được.” Lâm Khê giật lấy bộ đồ, chạy vào phòng thay đồ đóng cửa lại.
“Anh, anh… Ưm…”
Tiểu Hỏa chỉ biết chịu trận, ôm đầu chạy loạn khắp nơi: “A a! Không chơi nữa!”
Anh giữ chặt lấy eo cô, kéo sát vào.
Dòng nước chảy nhẹ nhàng, cảm giác mệt mỏi giảm đi không ít.
Bên ngoài không có ai, Phó Kinh Nghiêu đã biến mất.
Lâm Khê khẽ ho một tiếng: “Cũng tạm thôi.”
Sự nóng bỏng truyền qua khắp người, Lâm Khê không biết nói gì. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp dâng lên làn sương mờ.
Cô mặc mát mẻ thế này, vậy mà anh lại đi thẳng vào hồ nước, biết vậy đã chẳng thay đồ làm gì.
Hồ nước nóng, sôi động và náo nhiệt.
Yêu là chuyện hai chiều, Lâm Khê không muốn thấy anh khó chịu, cô thử giúp anh, giọng nói run rẩy.
“Không mập, vừa vặn lắm.” Anh nhìn cô, ánh mắt càng sâu thẳm.
Lâm Khê định ngồi dậy thì bị một bàn tay lớn ôm ngang eo, cả người ngã vào vòng tay ấm áp.
Lâm Khê cúi đầu ngắm nghía: “Hình như em lại mập lên chút nữa.”
Nước suối thấm ướt lớp vải mỏng, làn da trắng như ngọc lấp ló dưới làn nước.
Nếu còn có thể nhịn được, thì anh đâu còn là đàn ông.
Lâm Khê nói năng lộn xộn: “Anh bỏ ra, em… cái đó…”
“Anh dạy em.”
“…”
Ở đây… Mấy tiểu tinh linh ở cách đó không xa.
Phó Kinh Nghiêu sẽ không lừa cô, cũng sẽ không bỏ cô mà đi một mình.
Anh ngồi trong hồ, nước suối ngập đến ngực, che đi những cảnh tượng phía dưới.
Phó Kinh Nghiêu chuyển chủ đề: “Khê Khê tối nay thật đẹp, bộ đồ này chọn không tệ chút nào.”
Cô sờ lên bộ đồ bơi mềm mịn, hít một hơi sâu, nhắm mắt mặc vào.
Từ khi kết hôn đến giờ, anh luôn tôn trọng ý kiến của cô, dù có ấm ức tự mình chịu đựng, nửa đêm một mình tắm nước lạnh.
Anh thở dài, làm ra vẻ mặt tội nghiệp: “Haizz… Khê Khê từng thấy thân thể anh, giờ không còn hứng thú nữa. Con người vốn dĩ thích cái mới, anh hiểu mà…”
Phó Kinh Nghiêu rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn dừng lại đợi câu trả lời của cô.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt bừng sáng: “Ý Khê Khê là đặc biệt hứng thú, thích thân thể của anh?”
Lâm Khê đứng bên hồ, cất giọng hỏi: “Sao anh tự chạy đến đây?”
Phó Kinh Nghiêu vươn thẳng lưng, nước ngập đến bụng.
Nếu cô nói không, chắc chắn anh sẽ buông ra.
Dạo này, anh chăm sóc cô rất tốt, chỗ nào cần đầy đặn đều đã đầy đặn.
Lâm Khê bỗng có linh cảm xấu, theo trực giác lập tức từ chối: “Không, không cần xem.”
“Giúp anh.”
Thêm một phần sẽ trở nên đầy đặn, bớt một phần sẽ quá gầy guộc.
Lâm Khê sững sờ, tim đập thình thịch.
Anh siết chặt lấy cô, d*c v*ng nhuốm lên gương mặt, đuôi mắt đỏ bừng.
Lâm Khê nắm chặt mảnh vải mỏng, trong lòng rối như tơ vò.
Đây chắc là nơi anh nói đến. Lâm Khê đẩy cửa bước vào.
Anh cười nhẹ: “Lên đó sợ dọa em, thế này là thấy rất rõ rồi.”
Cô tự tin cúi xuống, nhưng lập tức giật mình lùi lại liên tiếp.
Nước ấm vừa phải, nếu không sợ bị ngộp, nằm ngâm trong suối còn thoải mái hơn nằm giường, có thể ngủ một giấc đến tận chiều.
Phó Kinh Nghiêu nắm lấy ngón tay cô, từng chút một kéo xuống: “Thế này được không?”
???!
“Khê Khê, đi theo ánh đèn, anh đợi em ở đó.”
Cô vừa xoay người liền đụng phải n.g.ự.c anh, mũi chạm vào cằm anh.
Chỉ một ánh nhìn thôi đã khiến người ta say đắm.
“Không đứng gần sao nhìn rõ được?”
Phó Kinh Nghiêu thấy cô đứng ngẩn ra, chu đáo cầm lấy bộ đồ trong tay cô: “Nếu em không biết mặc, anh giúp em thay.”
!!!
Cô tin tưởng anh.
Anh khẽ th* d*c, khóe môi nở nụ cười không rõ ý tứ, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ.
Anh bảo cô thay bộ đồ kỳ lạ này vào, thế mà lại lẻn đi đâu mất.
“Anh không mặc áo sao?!”
Ánh nến mờ mờ chiếu lên dáng người thướt tha của cô, bộ đồ bơi màu hồng phớt tôn lên làn da trắng ngần, vài sợi dây mảnh uốn lượn khéo léo, phác họa những đường nét tuyệt đẹp.
“Khê Khê, anh có việc.”
Eo có chút nhột, Lâm Khê chạm lên n.g.ự.c anh, chạm phải mảng cơ bắp lớn, cô giật mình quay đi.
Bộ đồ tôn lên vòng eo thon, đôi chân dài, từng đường cong quyến rũ.
Ánh đèn trong phòng tập trung vào một mảnh giấy ghi chú, vài dòng chữ nhỏ hiện lên rõ ràng.
Phó Kinh Nghiêu nheo mắt, hầu kết khẽ động, không kìm được mà muốn khám phá nhiều hơn.
Phía trước là một cánh cửa lớn mang phong vị cổ xưa, hai bên treo mấy chiếc đèn, ánh sáng lung linh như bầu trời sao.
Lâm Khê đã vào quỷ vực, đánh lệ quỷ, bắt phục thi, cô không sợ gì cả.
Anh đang cố gắng kìm nén.
Dường như anh nhìn ra ý cô, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ bông đùa: “Khê Khê muốn xem anh mặc gì không?”
Lâm Khê vội vã phủ nhận: “Không phải em có ý đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Khê bất đắc dĩ mở mắt: “Giờ nhìn được chưa?”
Tiểu Thủy b.ắ.n ra một cột nước khổng lồ: “Không phải em nói là được, chúng ta tiếp tục chơi!”
Đùa à, trên đời này chẳng có thứ gì dọa được cô.
Khoan đã! Cô đâu có ý đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Khê bất đắc dĩ, gật đầu đại: “Ừ ừ.”
C·h·ế·t tiệt, anh thật sự không mặc gì, không một mảnh che thân, cứ thế bày ra trước mặt cô.
Lâm Khê không hiểu, nhưng vẫn lần theo ánh sáng mà đi.
Mảnh vải trông thì ít đến đáng thương, nhưng chỗ cần che thì che hết, chỗ cần hở cũng hở cả.
Anh biết thời gian và địa điểm không thích hợp, nhưng thật sự không thể chịu đựng thêm.
Phó Kinh Nghiêu lại đang bày trò gì đây?
“Không sao.”
Khê Khê đang mặc bộ đồ anh tự tay chọn lựa, từng bước đi về phía anh, còn hấp dẫn hơn cả khi không mặc gì.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, không thể thấy rõ dưới nước, nhưng chỉ cần nhìn n.g.ự.c là biết, Phó Kinh Nghiêu tuyệt đối không mặc áo.
Phòng thay đồ không có gương, không nhìn thấy toàn thân, Lâm Khê đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lông mi Lâm Khê khẽ rung, trong lòng bỗng dâng lên chút thương xót.
Tiểu Thổ nằm trên phao cứu sinh đếm: “Một con vịt, hai con vịt, ba con vịt…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Kinh Nghiêu cầm lấy tay cô, ánh mắt thâm tình luyến tiếc: “Lỗi của anh, tối nay em cứ phạt anh thế nào cũng được.”
Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy, Khê Khê ngã vào lòng anh.
“Khê Khê, em có sao không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dòng nước phun vọt lên cao rồi đổ xuống, làm tan tác cả đàn vịt vàng nhỏ.
Cô nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng không để ý đến người đàn ông bên cạnh.
Chắc anh có mặc quần, anh không quá đáng đến mức đó đâu.
Lâm Khê lẩm bẩm vài câu, rồi hiên ngang bước ra.
Không chua, không mặn, còn có chút ngọt, hương vị cũng khá ổn.
Đã sống hai mươi năm, cô chưa từng mặc ít đồ như thế này.
“Em… em không biết…”
Cô trượt chân rơi xuống nước, uống liền mấy ngụm suối.
Anh kề sát bên cô, Lâm Khê cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của anh, hình ảnh ban nãy hiện lên trong đầu, tai lập tức đỏ ửng.
Nụ hôn dồn dập, kiềm chế rơi xuống cổ, Lâm Khê cắn chặt môi, trong lòng run rẩy.
“Đứng gần quá rồi.”
“Anh… Tránh ra.”
Lâm Khê hoài nghi anh cố tình làm vậy, bực mình nói: “Anh lên trên đứng sẽ thấy rõ hơn.”
Anh khẽ bóp eo cô, giọng pha chút oán trách: “Khê Khê, nói là sẽ nhìn anh, sao lại ngủ mất rồi?”
Không được, tuyệt đối không được!
Ngoài vài sợi dây, chỉ che được vài chỗ quan trọng, còn che chắn được gì nữa đâu?
Hồi mới cưới, Khê Khê gầy đến mức khiến người ta thương xót.
Lời nói nghe thật kỳ lạ, khiến Lâm Khê cảm thấy toàn thân không thoải mái: “Chuyện nhỏ thôi, mau ngâm xong rồi mau đi về.”
Ở bể bên cạnh, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đang chơi trận chiến nước, em ném một vốc, tôi hắt một vốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.