Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15


Tiết Đường cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Lý Cảnh Viên hạ thấp giọng xuống, “Đường, mày biết sáng nay tao đi đâu không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô mở khung chat.

“Đâu có muộn gì đâu.” Tiết Đường thành thật nói: “Chứ mày mà đến sớm hơn nữa thì tao còn chưa dậy nữa ấy.”

Trong phòng bệnh có sưởi, Hạ Lâm Ngọc đã cởi áo khoác từ sớm. Gần trưa, bà lại mặc áo vào.

Nghỉ ngơi một đêm, Tiết Đường rõ ràng thấy khỏe hơn rất nhiều. Bên cạnh không có ai cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.

“Ăn gì vậy ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)


Lý Cảnh Viên nháy mắt với cô: “Về mày đó.”

Lý Cảnh Viên cũng bình tĩnh lại, đem lời Tiết Đường nghiền ngẫm lại trong đầu một lượt.

Chìa khóa nhà? Phản ứng đầu tiên của Tiết Đường là nghĩ đến nhà ở Khê Nam. Nhưng ngẫm lại, chìa khóa đó sớm đã vô dụng rồi. Năm xưa mẹ cô giận quá, đổi luôn cả ổ khóa. Tới giờ vẫn chưa đưa cô cái mới.

Tiết Đường ngoan ngoãn chầm chậm trèo xuống giường.

Đúng như dự đoán.

Tiết Đường khẽ mím môi, bật ra một câu: “Chính là người sáng nay mày vừa gặp đấy.”

Mời ăn sáng. Cách mời độc đáo ghê.

Tối qua cô đã có thể xuống giường rất bình thường rồi, chỉ là sợ kéo căng vết mổ nên mới cẩn thận hơn chút.

Cô nàng cố gắng nhớ lại. Không sai mà. Thật sự là chưa gặp bao giờ.

Sáng nay vừa gặp…

“Tiểu phẫu cũng là phẫu thuật đó!” Lý Cảnh Viên ngó cô kỹ càng, thấy thật sự không có gì đáng lo thì mới yên tâm ngồi xuống.

Đồ đạc lỉnh kỉnh, bà vừa ra khỏi khu thì lập tức gọi xe.

Im lặng ba giây. Tiết Đường chỉ nói ba chữ: “Có thể lắm.”

Cô nàng kể lại từ đầu tới cuối chuyện bữa ăn sáng vừa nãy.

Lúc đó cô còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của bà Hạ hiện ra trước mắt.

Thì ra là còn đang nghĩ về chuyện đó.

“Rồi á hả.” Lý Cảnh Viên cười cười với cô, “Tao thấy ảnh có cảm tình với mày đấy.”

Lý Cảnh Viên thật sự mù tịt.

Tiết Đường chớp chớp mắt: “Rồi… tỉnh rồi ạ.”

Tiết Đường mím môi, chậm rãi nói: “Tao có một người bạn trai cũ.”

Khi xe dừng, bà phải bưng đồ xuống hai lượt.

Lý Cảnh Viên ừ một tiếng thật dài: “Sáng nay ảnh mời tao với A Phi đi ăn sáng đó.”

“Không có chìa, là khóa mật mã.”

“Có đúng không? Rõ rành rành luôn, cứ hỏi thăm mày suốt.” Lý Cảnh Viên thao thao bất tuyệt: “Thật ra anh bạn này của A Phi này cũng ổn ghê, đẹp trai nè, lại có sự nghiệp riêng. Đường, mày nghĩ xem thử được không? Hay ít nhất cũng tìm hiểu trước đi.”

“Đi rửa mặt đi.”

“Ừ.” Tiết Đường nhân tiện kể luôn cả “sự kiện đôi đũa bỏ trốn” xảy ra hôm đó.

Khoảng thời gian cô ăn nhiều nhất chính là tháng ôn thi vào cấp ba.

Tiết Đường vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, một mùi thơm nức mũi liền xộc thẳng vào khứu giác. Bàn ăn nhỏ đã được dựng lên, hộp giữ nhiệt cũng đã mở nắp.

Lý Cảnh Viên chỉ xin nghỉ nửa ngày, trước một giờ phải rời đi.

Đúng là kỳ quặc thật.

Lý Cảnh Viên ngây người nhìn Tiết Đường, vài giây sau, hai mắt lập tức mở to.

Hạ Lâm Ngọc liếc mắt về phía cửa nhà vệ sinh: “Đứng ngơ ra làm gì đấy, để nguội rồi lại bắt mẹ hâm lại.”

Tốt nhất là đừng nói nữa.

“Không phải anh ta định trả thù đấy chứ?! Định moi thông tin từ tao?” Lý Cảnh Viên bức xúc đứng bật dậy, “Một người đàn ông trưởng thành mà hành xử như vậy á? Yêu đương xong rồi thì chia tay, có gì to tát đâu?!”

“…Giờ này mới nói thèm canh, còn kịp làm à?” Hạ Lâm Ngọc vừa càu nhàu vừa đi ra ngoài, trước khi rời khỏi phòng bệnh còn bỏ lại một câu: “Tối ăn.”

Lúc cúi xuống chuẩn bị bưng lượt tiếp theo, một cái bóng bất ngờ che khuất tầm nhìn của bà.

Lý Cảnh Viên tính kể lại chuyện ban nãy cho Tiết Đường nghe. Dù gì thì nhìn từ phản ứng của Trình Kim An, rõ ràng là anh rất có hứng thú với Tiết Đường.

Tiết Đường hơi do dự. Muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, cố tỏ ra như không biết gì mà hỏi: “Mẹ đến nhà con làm gì thế ạ?”

Tiết Đường thành thật lắc đầu: “Không hiểu lắm.”

Lý Cảnh Viên đảo trắng mắt.

“Hồi đó ai là người chủ động chia tay?” Lý Cảnh Viên hỏi.

Tiết Đường ngơ ngẩn mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Không phải đang nằm mơ.

Cô nàng lại hạ giọng lẩm bẩm: “Sao mấy chuyện ly kỳ thế này lại đụng nhau cái rụp vậy trời.”

Nào ngờ sáng sớm ngày thứ ba, bà Hạ đến viện.

Tiết Đường cạn lời, đành nói: “Về con sẽ đổi.”

“Thật ra tao đến sớm hơn được nữa đấy.” Đột nhiên Lý Cảnh Viên nhìn cô, nói một câu như thế.

… Làm sao mà quên được chứ.

Thật sự không đến mức đó. Hơn nữa, dựa theo những gì cô nàng nghe được từ Lâm Càn Phi suốt một năm qua về Trình Kim An… (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn cái dáng vẻ kịch kịch như thể đang đóng phim của đối phương, Tiết Đường không nhịn được bật cười.

Tiết Đường không hiểu ý cô nàng. Chín giờ hơn rồi mà, còn sớm chán?

Trước lúc đi, cô nàng còn đợi Tiết Đường ăn xong cháo gà.

“6 số 8, rồi nhấn phím #.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiết Đường ngậm bàn chải, buông tay phải ra, bắt đầu gõ chữ bằng một tay.

Tiết Đường chợt nhớ tới lời Hạ Khâm nói mấy hôm trước. Chắc lần này lại bị mẹ mắng một trận nữa rồi.

“Tao vẫn không hiểu nổi.”

Cô bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng từ tốn.

Cô nàng nuốt nước bọt, xác nhận lại lần nữa: “Ý mày là… bạn thân của bạn trai tao, chủ cũ của căn nhà mày mua… chính là bạn trai cũ của mày?”

【Mẹ định đến luôn từ đêm qua, may mà muộn quá nnênanh cản được.】

Lý Cảnh Viên đến nơi thì thấy cô đang tựa lưng vào gối, cầm điện thoại lướt chơi.

“Con có chìa khóa nhà không?”

Từ khi làm blogger toàn thời gian, gần như cô không còn dậy sớm nữa. Đi kèm theo đó là cũng chẳng bao giờ ngủ sớm.

“Thế mẹ đến bằng gì?”

Lý Cảnh Viên nuốt nước bọt, đánh giá khách quan: “Hai người chắc kiểu duyên nợ chưa dứt.”

Lý Cảnh Viên mặc kệ, vẫn giữ tông giọng thì thầm, “Thì đang tạo không khí nói chuyện bí mật ấy mà.”

Tiết Đường suốt cả quá trình không nói gì, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của mẹ mình. Cho đến khi bà đeo túi đi đến trước mặt, cô mới ngẩng đầu lên.

Thời điểm đó chỉ mới nửa năm sau khi ba cô qua đời, tinh thần của cô rất tệ.

Tiết Đường: 【Đã đột kích tới bệnh viện rồi.】

Editor: Qin

“…”

Miệng thì nói khó nghe, nhưng động tác đưa muỗng, đưa khăn giấy lại không thiếu cái nào.

“Mày không ăn thật à?” Tiết Đường hỏi.

“Tao không sao đâu, chỉ là tiểu phẫu thôi mà.”

Hai ngày nằm viện, lịch sinh hoạt của Tiết Đường cũng thay đổi khá nhiều. Trước đó cô không phải kiểu sinh hoạt loạn xạ, ngược lại còn rất đều đặn, nhưng là loại đều đặn không mấy lành mạnh.

Lý Cảnh Viên lắc đầu, “Nhờ ơn bạn trai cũ của mày đấy, sáng ăn no quá trời.”

Trong ấn tượng của cô nàng thì chưa từng gặp người bạn trai cũ mà Tiết Đường vẫn nói tới kia. Hay là trí nhớ cô nàng có vấn đề rồi?

Lý Cảnh Viên nghiêng đầu, nói: “Mày còn nhớ người bán nhà cho mày không?”

“Bạn trai cũ gì kỳ cục vậy?”

Lúc bà Hạ rời khỏi nhà Tiết Đường đã hơn mười hai rưỡi.

Hạ Lâm Ngọc lạnh nhạt cất lời: “Tỉnh chưa?”

Sau khi s·ú·c miệng, rửa mặt xong, bên phía Hạ Khâm vẫn chưa trả lời lại. Có lẽ anh ấy đã bắt đầu bận rộn ở đơn vị rồi.

Tiết Đường kéo cổ tay cô nàng, dùng chút lực ấn cô nàng ngồi xuống lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tao biết mà.” Lý Cảnh Viên không hiểu sao tự dưng nhắc đến bạn trai cũ, “Nhưng thì liên quan gì đến chuyện này?”

Áp lực học hành thì lớn, mà giấc ngủ lại không ngon.

“Không sao đâu ạ.” Tiết Đường đã đứng thẳng dậy.

Tiết Đường gợi ý: “Mày gặp qua rồi.”

“Giờ nào rồi mà không ăn trưa? Con không ăn thì mẹ cũng phải ăn chứ.”

Đừng nói là tỉnh… hồn vía suýt bay luôn thì có.

Nhân lúc bà Hạ quay đi, Tiết Đường nhanh chóng cầm điện thoại ở đầu giường, mang theo vào nhà vệ sinh.

Sau khi Lý Cảnh Viên rời đi, cô nàng sợ Tiết Đường buồn chán nên còn online tán gẫu thêm một hồi lâu. Cho đến khi Tiết Đường bắt đầu thấy buồn ngủ, nằm xuống nghỉ trưa.

“Sao vậy?” Lý Cảnh Viên cuối cùng cũng nhận ra vẻ khác lạ của cô.

Hạ Lâm Ngọc vừa nghe đến dãy mật mã đó liền cau mày.

Thấy động tác cô hơi vụng về, Hạ Lâm Ngọc cau mày: “Không sao chứ?”

“Ăn rồi.”

Lúc rời nhà vội quá, bà còn chẳng buồn kiểm tra trong túi có gì, chỉ biết là nặng c·h·ế·t đi được.

Buổi sáng, Triệu Hoan vẫn làm ra vẻ định ở lại thêm. Tiết Đường thì không muốn vì mình mà làm lỡ công việc của người ta, phải khuyên mãi mới tiễn được cô ấy đi làm.

Tiết Đường định phản bác, mà nghĩ hoài chẳng ra nổi điểm nào để phản bác. Những chuyện này trùng vào nhau thiệt sự rất khó tin.

“Liên quan đến anh ta à?” Tiết Đường hỏi.

Lý Cảnh Viên quay sang Tiết Đường: “Đường, là người yêu cũ của anh ta, mày có hiểu nổi ý đồ của anh ta không?”

Bắt gặp ánh mắt cô nàng, Tiết Đường vẫn gật đầu một cái.

Kể xong, cằm của Lý Cảnh Viên suýt nữa chạm xuống mép giường bệnh. Tiết Đường giơ tay đỡ cằm cô nàng lên.

Tiết Đường ăn từng thìa nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, mẹ ăn sáng chưa ạ?”

Tiết Đường ngẩng đầu, khó hiểu: “Tao?”

Tiết Đường: “… Tao.”

Thần sắc có chút kỳ quái.

Mẹ cô nấu ăn rất ngon, đặc biệt là các món hầm, canh. Mỗi lần được ăn canh mẹ nấu, cô đều ăn tận hai bát to.

Thật ra có liên quan đấy.

“Dạ… vâng.”

Lý Cảnh Viên thở dài một tiếng, “Sao trùng hợp dữ vậy chứ? Đường, mày phát hiện ra khi nào? Hôm đến lấy đồ hả?”

Vốn dĩ đồ bà mang theo đã nhiều rồi, kết quả vì một cú điện thoại của Tiết Đường lại đèo thêm cái túi nữa.

“Khi nào vậy? Mày nhớ nhầm rồi hả?”

Tay trái lướt mở màn hình điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn WeChat của Hạ Khâm.

“Sao tự dưng nói nhỏ vậy?” Tiết Đường bật cười, “Trong phòng có ai khác đâu?”

Lý Cảnh Viên nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, nhìn lâu đến mức Tiết Đường bắt đầu nghi ngờ không biết cô nàng có phải đang giận vì chuyện này cô chưa nói sớm hay không.

“Mật mã gì mà ngu thế, sợ người ta không vào nổi chắc?”

“Đường Đường đáng thương của tao khổ quá rồi.”

Thực ra không cần xem cũng đoán được, chắc chắn là do Hạ Khâm lộ ra sơ hở.

Tiết Đường nhìn cô nàng: “Rồi sao nữa?”

Trong hai ngày ở viện, ngược lại giờ giấc của cô trở nên quy củ hơn hẳn.

Hạ Khâm: 【Tối qua mẹ hỏi về em, anh cũng không nói gì, nhưng không biết mẹ nhận ra bằng cách nào, không giấu nổi nữa.】

Chương 15

“Không đâu.” Giọng Tiết Đường chắc nịch, “Anh ấy không phải người xấu, chắc chỉ là rảnh quá thôi.”

Hạ Lâm Ngọc lúc ấy cũng chưa nguôi đau buồn, nhưng vì chăm con gái, bà phải gắng gượng tinh thần, mỗi ngày đều dành hàng giờ trong bếp chỉ để đảm bảo cô không thiếu dinh dưỡng.

Chương 15: Bạn trai cũ gì kỳ cục vậy?

Cuối cùng cô nàng ngẩng đầu nhìn lại.

“Mật mã là gì?”

Vậy chắc là đang hỏi căn nhà hiện tại.

“Không, vậy anh ta định làm gì?” Lý Cảnh Viên hoàn toàn rối trí, “Lúc tao nhắc đến mày, anh ta làm như không quen biết gì cả, còn đòi xem ảnh mày.”

“Bánh bao mua ở đầu ngõ.”

“Đi nhờ xe đồng phạm của con.”

“Chuyện gì cơ?” Có lẽ cũng bị bầu không khí kéo theo, giọng Tiết Đường cũng tự động nhỏ đi vài phần, “Về chuyện gì vậy?”

Ba chữ “rảnh quá mức” này, quả thực rất sát thực tế.

Tiết Đường chẳng hề thấy phiền, ngược lại còn nói: “Mẹ, con thèm canh mẹ nấu rồi.”

Cô nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn nằm thêm hai hôm nữa là có thể xuất viện.

Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu qua lại không đầu không cuối.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15