Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi
Môi Miếu Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Thấy anh không muốn nói, Lâm Càn Phi cũng không gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Bạn thân của bạn gái tôi vừa về thành phố Lân, tối nay bọn tôi định đi ăn một bữa, đến chỗ tiệm lẩu nhà cậu ăn được không?”
“Có đi đâu đâu.” Trình Kim An lười biếng ngả người tựa lưng vào ghế.
Tiết Đường có ghé qua vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ dừng chân ngắn ngày, chẳng bao giờ có thời gian đi dạo tử tế.
Trước khi rời đi, Lâm Càn Phi chủ động nhắc đến chuyện căn nhà.
“Mày nhìn kìa.” Lý Cảnh Viên chỉ tay về phía chỗ ngồi chờ bên ngoài, “Còn mấy bàn đang xếp hàng đó.”
Chương 2: À tôi ấy à, đang đi dạo một chút thôi (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hử?” Giọng Trình Kim An khẽ nhướng lên, sắc mặt thì vẫn bình thường, “Ý gì đấy?”
“Cũng là anh ta à.” Tiết Đường gật đầu tỏ vẻ đã nắm được.
Ai dè chỉ tới để mượn vali.
Ra khỏi tiệm, Lâm Càn Phi nhìn anh một cái, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Này ông Trình, ông cố ý đúng không?”
Một bữa lẩu trôi qua, ấn tượng của Tiết Đường về anh ấy khá tốt, nói chuyện có duyên, biết chừng mực, là kiểu người chững chạc, đúng kiểu bổ khuyết cho tính cách của Lý Cảnh Viên.
“Đi thôi, anh ấy đang ở trong rồi.” Lý Cảnh Viên kéo Tiết Đường đi vào.
Lý Cảnh Viên mở định vị, tìm kiếm “Trung tâm thương mại LC”, rồi chỉ vào bản đồ, “Đến chỗ này đi, trung tâm thương mại mới khai trương tháng trước. Ở đó có một quán lẩu ngon lắm, là bạn đại học kiêm đối tác làm ăn của bạn trai tao mở. Nhưng cái ở đây là chi nhánh, mới khai trương vài ngày thôi, tao vẫn chưa có dịp đến ăn thử.”
–
Lâm Càn Phi dở khóc dở cười, “Vì sao?”
So với ảnh, người thật nhìn còn nhã nhặn hơn.
“À đúng rồi.” Trình Kim An đột nhiên hỏi, “Bạn gái ông biết tên đầy đủ của tôi không?”
“Ờ.” Trình Kim An thẳng thừng thừa nhận, “Cũng lanh đó chứ.”
–
Cô ngồi ở ghế phụ lái, “Mình đi đâu đây?”
“Quán Nồng Cay Gợi Vị.”
“Hiểu rồi.” Tiết Đường gật đầu, kết luận: “Chỉ bỏ tiền, không nhúng tay.”
Lý Cảnh Viên vốn không giỏi làm nhiều việc cùng lúc. Đoạn đường từ trong khu dân cư đi ra khá đông người và xe điện, mãi đến khi lên được đoạn đường lớn thoáng đãng hơn, cô nàng mới tiếp tục nói: “Công ty truyền thông đó ban đầu do ba người cùng hùn vốn mở ra. Nhưng giờ bạn trai tao nói thật thì cũng chẳng còn coi là đối tác nữa, gọi là nhà đầu tư thì đúng hơn.”
Lâm Càn Phi bắt đầu giải thích: “Bạn thân bạn gái tôi vừa từ ngoài tỉnh trở về, tính mua nhà ở thành phố Lân. Bạn gái tôi mới nhờ tôi để ý giúp mấy căn, cậu thì đúng lúc lại định bán nhà.” Anh ấy buông hai tay ra, “Không phải quá hợp lý à? Một người muốn mua, một người muốn bán, tiện dịp gặp nhau bàn chuyện luôn.”
Lý Cảnh Viên lắc đầu, “Không thân lắm, tao mới gặp có hai lần, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu.” Như thể đoán được Tiết Đường đang nghĩ gì, cô nàng cười nói thêm: “Đường này, mày đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Tao thấy thế này, mình đang muốn mua nhà, mà gặp được căn hợp thì cứ đi xem, thấy không phù hợp thì thôi, cũng chẳng có gì phải ngại ngần cả.”
Đầu dây bên kia lại nói thêm câu gì đó.
“…Đi dạo?” Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia tỏ ra cạn lời, “Kéo một cái vali trống ra ngoài đi dạo? Không phải chứ ông bạn, sở thích này cũng dị ghê.”
“Ừm.” Trình Kim An xoay xoay chiếc vali trong tay, vẻ mặt hời hợt, “Cái sự độc lạ của tôi, giờ cậu mới biết à?”
Lão Lâm: Trình à, ông diễn sâu quá.
Cuối cùng thì vẫn ký được hợp đồng.
Trong đầu anh vẫn còn vương hình ảnh người vừa nãy nhìn thấy.
“Ừm.” Trình Kim An uống thêm một ngụm nữa ngay trước mặt anh ấy, “Lấy độc trị độc mà.”
Công ty bọn họ dạo này vẫn có nhận làm dịch vụ đại diện vận hành cho một số cửa hàng thật. Nhưng mấy dạng hợp đồng kiểu này đã sớm giao hẳn cho team phía dưới xử lý, làm gì còn đến lượt hai người họ tự đi tiếp khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù gì Lâm Càn Phi cũng là bạn học của chủ nhà, Tiết Đường lúc đầu còn lo nếu anh ấy có mặt, cô sẽ không dám nói thẳng, không tiện thể hiện thái độ. Giờ anh ấy không đi, trái lại còn khiến cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Lâm Càn Phi tự thấy mình đúng là nghĩ nhiều.
Một cái tên thôi, mà ông cũng làm như quý lắm ấy.
Trình Kim An cúi xuống nhìn điện thoại, im lặng khá lâu. Đang lúc Lâm Càn Phi tưởng anh đồng ý rồi, thì giây sau anh đã đứng dậy, ra dáng chuẩn bị đi.
Mật mã cửa nhà đã được Lâm Càn Phi gửi từ trước, Lý Cảnh Viên bấm mã rồi mở cửa bước vào.
Editor: Qin (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không tốt.” Trình Kim An dứt khoát, khỏi cần suy nghĩ, “Ông lắm lời lắm, đứng đó lải nhải sẽ khiến người ta tưởng tôi rất sốt ruột bán nhà ấy.”
–
Trong bụng Tiết Đường khẽ bật cười, thôi rồi, giá chắc không ép xuống được đâu.
Nghe thế nào cũng thấy không đứng đắn cho lắm.
“Cố tình kéo tôi đến đây.”
“À, tôi á, đang đi dạo ấy mà.”
Thật ra Tiết Đường không thích nhờ vả người quen, nhờ người quen với cô là chuyện rất áp lực. Làm được thì không sao, nhưng lỡ làm không xong còn dễ mất lòng nhau. Nhưng nghe Lý Cảnh Viên nói vậy, cô cũng mỉm cười gật đầu.
“Để sau đi, hôm nay dạ dày tôi khó chịu, không ăn lẩu nổi.”
Anh Trình: Hiểu gì mà hiểu, im đi!
Trình Kim An nhàn nhạt liếc anh ấy, “Hai cô kia đi xem nhà, ông theo làm gì?”
Chỉ có điều, cái tên quán…
Trình Kim An hờ hững ngước mắt lên, giọng thờ ơ: “Được thôi, các cậu cứ đi, tôi bao.”
Lâm Càn Phi còn tưởng người này đột nhiên đổi tính, chịu chủ động đến công ty họp hành gì đấy.
Cho đến khi theo Trình Kim An đến một tiệm bánh thủ công ở tầng hầm B1 của trung tâm LC, bắt đầu bàn chuyện kế hoạch vận hành với chủ tiệm, anh ấy mới hiểu: mình đúng là không nghĩ nhiều đâu.
Anh ấy đứng dậy, liếc nhìn thủ phạm đang ngồi uống cà phê bên cạnh, hỏi: “Cuối cùng cậu đã đi đâu thế?”
Đây là lần đầu tiên Tiết Đường gặp Lâm Càn Phi ngoài đời, trước đó chỉ mới thấy qua ảnh.
Nghe vậy, Trình Kim An im lặng mấy giây, rồi thốt ra một câu: “Đang trên đường rồi còn gì, không thật thì là gì?”
“Cậu đi cùng luôn không?” Lâm Càn Phi nói, “Dù sao cũng là chỗ của cậu.”
Lý Cảnh Viên đề nghị đợi cô tan làm ngày mai rồi cùng đi xem nhà, nhưng Tiết Đường cảm thấy xem nhà thì nên đi ban ngày mới tiện để quan sát ánh sáng trong nhà.
“Đúng thật.” Tiết Đường tối qua đã tra sơ giá nhà ở đây, trong lòng đã có khái niệm.
“Dạ dày khó chịu?” Lâm Càn Phi ngạc nhiên nhìn ly cà phê trong tay anh, “Dạ dày khó chịu mà còn uống cà phê?”
Trong thang máy, Lý Cảnh Viên còn đang thèm thuồng cái vườn nhỏ tầng một, cứ lặp đi lặp lại rằng nếu là tầng một thì càng tuyệt.
Lâm Càn Phi như nghe được chuyện cười lớn nhất năm, chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Trình Kim An, “Tôi nhiều lời? Ông chắc lời tôi nhiều hơn ông?”
Cô nhìn ra khung cảnh lạ lẫm bên ngoài cửa xe, trong lòng lại thấy bình yên đến lạ.
Thế là Tiết Đường bị Lý Cảnh Viên dắt thẳng đến tầng bốn của trung tâm thương mại LC.
Lúc Tiết Đường và mấy người kia rời khỏi nhà Lý Cảnh Viên thì trời đã tối mịt.
Họ đến khá muộn, tầng hầm B1 đã hết chỗ đậu xe, phải vòng xuống B2, đi lòng vòng hai vòng mới tìm được một chỗ trống. Xuống xe, Lý Cảnh Viên khoác tay Tiết Đường, vui vẻ nói: “Đi thôi, bạn trai tao đang đợi sẵn trong quán rồi.”
Ban đầu cô định chiều mai đi một mình, nhưng Lý Cảnh Viên không chịu, nhất quyết đòi đi cùng. Cô cũng không phản đối, thế là hai người hẹn nhau chiều thứ Bảy tuần này sẽ đi xem.
Lúc đó anh ấy đang bận chuẩn bị cho cuộc họp chiều, cũng không hỏi nhiều, tưởng anh cần dùng vali để đựng gì đó, còn đặc biệt giúp dọn sạch đồ bên trong cho.
Lâm Càn Phi đang sắp xếp quần áo lại vào vali.
Đối với cô, đi xem nhà chẳng khác gì quá trình “soi ra điểm không hài lòng”. Nếu “không hài lòng” rất ít, hoặc “hài lòng” chiếm ưu thế tuyệt đối, thì căn nhà ấy mới đạt tiêu chuẩn trong mắt cô.
Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, hai người đậu xe xong rồi men theo chỉ dẫn trong khu để tìm đến tòa 17. Đến gần mới phát hiện, đây lại là căn đỉnh nhất khu.
Tiết Đường ngồi xe Lý Cảnh Viên, đến trước cổng khu nhà Vân Đỉnh Loan.
“Đúng thế.” Lý Cảnh Viên vỗ nhẹ vô lăng, lại nói thêm: “Cái người mà tao nói với mày hôm qua, đang rao bán nhà ấy, cũng là anh ta đó.”
“À đúng rồi.” Lâm Càn Phi chợt nhớ ra chuyện căn nhà, “Thật ra làm quen cũng được.”
Trình Kim An căn bản chẳng nghe, thuận miệng đáp đại: “Sắp về rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành phố Lân mấy năm gần đây phát triển rất nhanh.
Nhìn thiết kế và trang trí hoành tráng của cổng vào, Lý Cảnh Viên không nhịn được cảm thán: “Khu này nhìn xịn quá ha, chắc không rẻ đâu.”
Trưa nay, anh ấy vừa đi công tác về thì Trình Kim An đã xuất hiện ở công ty.
–
“Chỉ vì cái đó?” Anh ấy khó hiểu, “Ông là chủ nhà không ra mặt, tôi đi thay ông chẳng phải tốt à?”
Chương 2
Lâm Càn Phi nhếch môi cười khẩy: “Được rồi, Trình tổng, nhà là của ông, ông tự lo vậy.”
Ý ngoài lời chính là: chắc chắn ngon.
Vốn dĩ anh ấy định đi cùng, nhưng đột ngột có lịch gặp khách hàng, đành phải tăng ca.
Nhà ở đây đều cao năm tầng, căn mà hai người họ định xem là tầng trên cùng.
Quán lẩu rất dễ tìm, vừa ra khỏi thang máy khách là thấy ngay.
Trình Kim An ngồi thẳng dậy, cười cười với anh ấy, “Thôi đi, đó là bạn thân của bạn gái cậu, tôi có quen đâu, đi theo cũng kỳ.”
Vân Đỉnh Loan là khu nhà kiểu biệt thự thấp tầng, đương nhiên giá phải cao hơn nhiều so với mấy khu chung cư cao tầng. Giá mấy căn rao bán trong khu đều nhỉnh hơn mức kỳ vọng ban đầu của cô, nhưng nếu mọi thứ khiến cô hài lòng thì cũng không phải là không thể cân nhắc.
Bên kia, trong lúc hai cô gái đang vào xem nhà, thì Lâm Càn Phi và Trình Kim An cũng lên đường đi gặp khách hàng.
“Cái đó không quan trọng.” Trình Kim An nói: “Chuyện bán nhà là chuyện có duyên thì thành, mình đừng can thiệp nhiều, cứ để các cô ấy tự quyết.”
Ờ cũng phải.
Cô quay sang hỏi: “Mày thân với người đó không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Đường chẳng có ý kiến gì, chỉ hơi tò mò vì ba chữ “đối tác làm ăn”, “Quán lẩu đó cũng có phần của bạn trai mày à?”
Biết tin anh ấy không đến, thật ra Tiết Đường thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Trình Kim An cụp xuống, rơi vào chiếc vali đen trong tay.
Cô nói: “Cứ vào xem thử đã.”
Lâm Càn Phi: …
“Không biết, chỉ biết tôi gọi ông là lão Trình thôi.”
“Không không.” Lý Cảnh Viên giải thích: “Họ cùng hợp tác mở công ty truyền thông chứ không phải quán lẩu.”
“Thật sự là đi gặp khách hả?” Ngồi trên xe của Trình Kim An, Lâm Càn Phi vẫn cảm thấy mọi chuyện quá ảo. Không ngờ có một ngày, chính “ông chủ Trình” lại chủ động rủ mình đi gặp khách.
Có điều, Trình Kim An chắc chắn có vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói:
Chậc, sao ngoài đời nhìn còn gầy hơn trong video nữa.
“À đúng rồi, nếu cô ấy muốn xem nhà, tôi gửi mật khẩu cho cậu, các người tự đến xem đi.” Nói xong, anh sải bước rời khỏi văn phòng.
Nhận được ánh mắt ám chỉ cháy rực từ phía Lý Cảnh Viên, Tiết Đường cũng không từ chối nữa, nói cảm ơn xong thì đồng ý luôn.
“Thế thì tốt.” Trình Kim An cười rạng rỡ, “Đừng đến lúc nhà chưa bán được mà thông tin cá nhân của tôi lại bị lộ hết cho người mua rồi.”
“Gì cơ?” Trình Kim An hỏi lại.
Chiều hai ngày sau, đúng hai giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.