Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi
Môi Miếu Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
Trình Kim An: “Tôi đang ở bệnh viện.”
‘Blogger’ với ‘người nước ngoài’, phát âm cách nhau khá xa đấy.
Vẫn đang đọc comment, yêu cầu kết nối livestream từ Reese đã tới.
Điện thoại im lặng vài giây: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Giống hệt cái đêm năm xưa anh dẫn cô đi gặp bà nội lần đầu.
Cô chân thành cảm thán một câu:【Anh giỏi thật đấy.】
Cũng được.
“Lại muốn tới quán tôi quay à?”
Nhìn thấy ba chữ trên màn hình, Tiết Đường vô thức nín thở.
Anh đáp hờ hững: “Vậy chắc tôi nghe nhầm.”
“Tôi á?” Tiết Đường nói: “Tôi chỉ nói là bạn blogger thôi mà.”
Chương 22
Phải công nhận, ước mơ ấy thật sự khiến người ta động lòng.
Lúc Trình Kim An nói câu này, giọng anh hơi xa như để điện thoại lệch ra một chút, nhưng Tiết Đường vẫn nghe rõ ràng.
Cái này cũng đoán được hả…
Tiết Đường chú tâm lắng nghe âm thanh trong điện thoại. Hình như có gió thổi qua tán lá cây. (đọc tại Qidian-VP.com)
【Mấy chỗ này đều là của anh à?】
Cô nghĩ vài giây, rồi nghiêm túc mở lời: “Ừ, coi như là cảm ơn anh vậy.”
“Sao anh biết là người nước ngoài vậy?”
Cô ngồi ngẫm mấy phút mới soạn được một tin nhắn trả lời:
–
“Đây này, đến rồi.”
Trình Kim An nghĩ đúng là trùng hợp.
Câu hỏi sắc như dao.
“Được rồi, giờ chính thức vào nội dung hôm nay.”
Cô lưu về rồi chưa từng dùng lần nào.
【Ủa kỳ ghê, sao buổi livestream này khác khác vậy ta.】
Người nước ngoài?
Trình Kim An lắc đầu ngay tại chỗ, còn khẳng định chắc nịch: anh tuyệt đối sẽ không mở công ty, cùng lắm là mở vài cái tiệm, tất nhiên nếu làm được chuỗi thì càng tốt.
Vừa gặp Tiết Đường ở sân bay, cô ấy đã lao vào ôm một cái cực chặt.
Hay là dùng một lần nhỉ?
Gửi xong, Tiết Đường lại đọc lại lần nữa.
Quả nhiên.
Gọi điện luôn hả?
Cô ngồi thẳng lưng, chỉnh lại tư thế rồi mới bắt máy.
Không kiềm được tò mò, cô nhắn thêm một câu:
【Đây là tất cả quán anh có rồi à?】
Nói nghe nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng Tiết Đường vẫn nghe ra được sự lo lắng trong giọng anh. Cô dịu giọng an ủi: “Đừng lo quá, chỉ cần không phải bệnh nặng, nghỉ ngơi bồi dưỡng một thời gian là ổn.”
Đợi thêm một lúc nữa, điện thoại bỗng rung lên liên tục.
Rất nhanh thôi, cô có câu trả lời.
Trước kia hai người hợp tác nhiều, video chung hay livestream liên kết đều từng làm không ít, nên fan lâu năm của Tiết Đường ai cũng nhận ra cô ấy.
Livestream của Tiết Đường vốn có thời gian cố định, nếu có thay đổi thì cũng đều thông báo trước. Kiểu như hôm nay, đột ngột lên sóng thì thật sự chỉ có ở giai đoạn đầu mới xảy ra.
“Lại vào bệnh viện nữa à?”
Tiết Đường chán ghét cái kiểu linh cảm đúng của bản thân.
Cô chưa từng nghi ngờ khả năng Trình Kim An có thể biến giấc mơ ấy thành hiện thực.
“Trẻ con người nước ngoài?” Tiết Đường liếc mắt nhìn cô ấy, “Chắc chắn đấy chứ?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm.” Anh nói tiếp, “Lớn tuổi rồi, cơ thể yếu dần. Lặt vặt đau chỗ này chỗ kia, thi thoảng lại phát một đợt.”
Hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc lại chuyện chia tay.
Tưởng là anh đang gõ một tràng dài văn.
“Hello, mọi người, đã lâu không gặp!!”
“Không mà.” Trình Kim An đáp nhẹ tênh, “Không phải chính em nói à?”
Tiết Đường thật sự không hiểu nổi, sao lại có người thích gửi dấu “?” đến vậy.
Bình luận cũng nổ tung luôn, có người còn bảo cảm giác như ăn Tết sớm.
“Khách sáo thật đấy.” Giọng điệu không hẳn là lời khen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng được.
Tiết Đường vốn thấy không cần thiết lắm, nghĩ đã livestream thì chỉ cần dùng chung một tài khoản là được rồi. Nhưng Reese lại thấy cách liên kết thú vị hơn hẳn.
Trước đây đã có không ít người để lại bình luận dưới video hai người rằng chắc đã cạch mặt nhau rồi.
Có fan tinh mắt còn nhanh chóng nhận ra background phía sau Reese chính là phòng khách nhà Tiết Đường.
“Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ có tiếng thở nhẹ, rồi là tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
Tiết Đường chớp mắt, coi như khen mà nhận luôn cho tiện.
“Hy vọng là vậy.”
Nói rồi, kéo luôn cô đi ra ngoài.
Tiết Đường biết vụ này, Reese là kiểu rất thích chia sẻ cuộc sống. Gần như mỗi ngày đều phải post ít nhất một story, có khi còn up luôn mấy câu hỏi sai ngớ ngẩn mà học trò của cô ấy viết, caption kiểu gì cũng là: “Bé ngoại quốc vẫn cần tiến bộ thêm nha~”
Trình Kim An: 【Có cái tự mở, có cái tôi đầu tư.】
Lý do cũng rất thẳng thắn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thoại, Trình Kim An gửi đến một loạt định vị, tận sáu cái.
Cô thấy phía trên khung chat liên tục hiện lên dòng chữ: “Đối phương đang nhập…”, mỗi lần hiện ra lại kéo dài khá lâu.
Cho nên vừa mở livestream, cả quản trị viên cũng bị hù.
Vì thật sự đó đâu phải giấc mộng dễ thực hiện.
Màn hình điện thoại tối đen trở lại, vẫn không có động tĩnh.
Editor: Qin
Thứ Ba, Reese đáp xuống thành phố Lân.
【Vậy là sắp có video collab nữa rồi đúng hông?!】
Bên kia lại im lặng.
Tiết Đường hỏi tiếp: “Anh đoán à?”
Người như anh, dù thường ngày trông có vẻ không nghiêm túc, ham chơi, cho người ta cảm giác làm gì cũng chỉ duy trì được ba phút hứng thú, thế nhưng một khi đã gặp việc bản thân xác định là quan trọng, sự kiên nhẫn của anh có thể vượt xa tất cả mọi người.
Chương 22:Giỏi đến mức khiến em hối hận vì đã đá tôi à?
Quản trị viên “siêu A” Phi Phi: 【Ủa, tuần này có bonus gì hả chị?!】
Lại không lịch sự cho lắm. Dù sao hôm nay cũng là cô chủ động bắt chuyện mà.
Hôm nay trăng rất sáng, rất tròn.
Mỏi mệt vì gì?
Tối hôm đó theo đề nghị tha thiết của Reese, hai người bắt đầu livestream liên kết.
“Được rồi, lát tôi gửi địa điểm cho em, tự em chọn đi.”
Lúc này Trình Kim An đang đứng trong hành lang bệnh viện, ngẩng đầu nhìn trăng qua cửa sổ.
Cô nhớ lại hình như mình chưa từng nói là người nước ngoài?
“Anh đang ở ngoài à?” Cô hỏi.
Lý do rất đơn giản, chính là không muốn đi làm thuê cho người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả hai cao xấp xỉ nhau, đều tầm mét bảy mốt.
Tiết Đường nhấn mạnh: “Tôi không lấy tiền của anh.”
Lúc anh nói những lời đó, Tiết Đường cũng nghe thấy.
Hai cô gái cao ráo xinh đẹp đứng ở sân bay vốn đã rất nổi bật, lại thêm một người là người nước ngoài, càng khiến người qua đường không thể không liếc nhìn.
Dù gì cũng không còn ở chung một thành phố, Tiết Đường cũng ít livestream hơn trước, Reese thì đã rất lâu không xuất hiện trong nội dung của cô.
【Chọn giao thừa đi chị, tụi em còn có thể cùng chị thức đêm đón năm mới đó!】
Trình Kim An chính là kiểu đó.
Rõ ràng là nói rất rõ ràng rồi.
Quản trị viên Lê Tử: 【Bất ngờ thế?! Em còn đang đánh răng! Chờ em một phút đi s·ú·c miệng cái!!】
“Rất nhiều thứ.” Tiết Đường nói từng cái một, “Cảm ơn anh đã bán căn nhà đó cho tôi với giá thấp, còn cả chuyện anh giúp mẹ tôi trước cổng bệnh viện nữa.”
Cô nhấn gửi.
Không trả lời?
“Bạn người nước ngoài của em khi nào đến?”
Cô hỏi: “Sao lại nhập viện vậy? Có nghiêm trọng không?”
Phải trả lời thế nào đây? Tiết Đường suy nghĩ, cô lướt qua hết thảy các khả năng có thể xảy ra trong đầu. Dù là trả lời “phải” hay “không”, thì dường như đều là rơi vào bẫy anh bày sẵn.
Bất đắc dĩ vì điều gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Đường cũng cười, nhìn dòng comment không ngừng lướt qua màn hình rồi thuận miệng đáp: “Cụ thể là quán nào thì không tiết lộ đâu nha~ Chắc là ăn một bữa Trung, sau đó là trà chiều gì đó thôi.”
Cuối cùng chỉ gửi lại một cái icon giơ ngón cái, biểu tượng có sẵn của WeChat.
Thấy điệu bộ cô ấy, Tiết Đường bật cười, cũng đùa lại: “Còn cậu sao phát âm tiếng Trung chuẩn thế? Về nước rồi mà chẳng lùi đi tẹo nào.”
【Gì đó gì đó? Hôm nay còn có nội dung chính nữa hả?!】
【Khi nào có thêm livestream vậy chị Đường? Giao thừa hay mùng Một?】
Thế là một người ở phòng khách, một người ngồi trong thư phòng, mỗi người một góc cùng phát trực tiếp.
Tiết Đường mở bộ sưu tập sticker, chẳng cần tìm, vừa nhìn đã thấy ngay.
Lại một loạt bình luận cuốn theo.
Coi như là khen ngợi đi.
Nhưng hôm nay, màn “comeback” này lập tức đập tan mọi lời đồn.
Dù biết trước Reese rất nhiệt tình, Tiết Đường vẫn bị đâm lùi về sau một bước.
Sau khi gửi thành công, Tiết Đường cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đang khó xử thì trong đầu Tiết Đường bất chợt hiện lên một tấm ảnh, là ảnh meme đầu gấu gấu trúc với dòng chữ “Không đến mức ấy đâu~ Không đến mức ấy đâu~”, do Lý Cảnh Viên gửi.
Vừa nói xong câu đó, Tiết Đường rõ ràng cảm nhận được Trình Kim An hơi khựng lại.
Tiết Đường gật đầu: “Okie nha, vậy giao thừa livestream thêm một buổi.”
Tiết Đường cũng không nói nữa, vì nói thêm cũng không cãi lại anh.
Dù vậy, chuyện anh có thể hoàn thành giấc mơ đã từng nói ra từ năm 17 tuổi vào năm 26 tuổi, Tiết Đường vẫn mang trong lòng chút nể phục sâu sắc.
Hồi đó có người hỏi anh sau này có định mở công ty riêng không.
Giọng điệu nghe qua thì vẫn giống mọi lần, có phần lười nhác, có chút bất cần. Nhưng Tiết Đường lại nghe ra được một chút khác biệt: mỏi mệt, và cả bất đắc dĩ.
Làm chủ công ty thì phải làm gương, cho dù không có việc cũng phải lết đến công ty mỗi ngày. Nhưng mở tiệm thì khác, mỗi tiệm đều có quản lý riêng, anh với tư cách là ông chủ đứng sau, thỉnh thoảng ghé qua là được rồi.
Reese tràn đầy năng lượng chào hỏi mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lâu quá không gặp rồi.” Reese vừa nhìn cô vừa như đánh giá, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Sao cậu lại càng ngày càng xinh thế hả?”
Tưởng là cái group chat nào đó chưa tắt chế độ “Không làm phiền”, ai ngờ khi mở ra lại là một cuộc gọi thoại.
Tiết Đường sốc luôn, nhưng vẫn lướt từ trên xuống xem một lượt tên các quán. Ngoài quán lẩu, còn có cả tiệm bánh ngọt và quán cà phê nữa.
【Thế nào? Giỏi tới mức khiến em hối hận vì đã đá tôi à?】
Tiết Đường liền hỏi tiếp: “Không phải đang ở nhà sao?”
“Lần này là bà nội tôi nhập viện.”
“Giao thừa hả?” Tiết Đường hỏi lại, “Không ảnh hưởng đến việc ăn cơm đoàn viên của mọi người chứ?”
Trình Kim An: 【Không, còn vài chỗ không phù hợp để tụi em đi quay.】
【Có một người bạn blogger của tôi tuần sau sẽ đến thành phố Lân chơi, tụi tôi chắc sẽ quay vài video đi chơi bên ngoài. Tôi nghĩ nếu anh còn quán nào khác thì tụi tôi có thể tới đó quay.】
Trong trí nhớ, hồi cấp ba Trình Kim An từng nói ước mơ sau này là làm ông chủ.
Nhưng đời luôn có những kiểu người không thích tiếp lời.
Lại là im lặng.
“Dĩ nhiên là không thể lùi rồi.” Nhắc đến chuyện này, Reese càng thêm tự tin, “Lúc về nước tớ còn làm gia sư nữa đấy, chuyên dạy trẻ con người nước ngoài học tiếng Trung.”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia. Tiết Đường bất giác đưa tay gãi gãi tai, thấy hơi ngứa.
Reese là người rất nhiều muối, livestream với cô ấy, Tiết Đường chẳng cần lo lắng việc thiếu chủ đề hay sợ bị ngượng ngùng gì hết.
Tiết Đường im lặng.
Không hiểu sao, Tiết Đường cứ có cảm giác chắc là chưa hết đâu.
Tiết Đường bị mấy comment chọc cười, nhìn màn hình nói: “Ăn Tết sớm thì cũng không cần vậy đâu nha, lúc Tết đến vẫn có thể bonus mà.”
“Tuần sau hả?” Tự hỏi tự trả lời: “Được thôi.” Trình Kim An nói: “Tụi em muốn đến thì cứ đến, nhưng tôi không trả tiền đâu nhé.”
Nhưng lần này, Trình Kim An trả lời chậm hơn hẳn.
Tự chọn? Tiết Đường hơi tò mò với ba chữ này. Rốt cuộc là có bao nhiêu chỗ để cô phải “chọn”?
【Không đâu không đâu!】
Reese nhanh chóng nhìn thấy dòng bình luận này, cười gian: “Đó là điều chắc chắn nha! Đường Đường đã hứa dẫn tớ đi ăn khắp thành phố Lân rồi~”
Cô nói: “Phải khách sáo chứ, không thể để anh lỗ được, tôi sẽ cố giúp anh kéo thêm chút khách tới.”
【Đi đâu vậy? Đi đâu vậy? Người bản địa muốn tình cờ gặp cái nè!!】
【Aaaaa tôi sống lại rồi!!!】
“Chắc chắn chứ sao không?” Reese không cảm thấy gì sai hết, “Trung Quốc là quê hương thứ hai của tớ mà~”
Trình Kim An khẽ “ừ” một tiếng: “Đang đứng bên cửa sổ.”
Vì ảnh ít, mà cái muốn dùng lại cực kỳ nổi bật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.