Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109


Ông chủ Tiểu: "..." Ngày mai còn muốn gặp nữa à?

"Tặng chìa khoá là hình thức thôi, " Kỷ Phồn Âm buồn cười dùng móng tay sắc nhọn gảy nhẹ khóa cửa, "Đây là khóa mật mã kết hợp với vân tay, chỉ cần ghi vân tay vào là được."

"Thế nào, em muốn kể chuyện cho chị nghe trước khi đi ngủ sao?" Kỷ Phồn Âm mỉm cười hỏi.

Trần Vân Thịnh: "... Thật sao?"

Trước kia Kỷ Phồn Âm không cho Trần Vân Thịnh cơ hội, bây giờ thì cô có thể cho, chỉ vậy mà thôi.

Năm phút sau, vân tay đã thành công ghi vào bên trong mật mã khóa, Trần Vân Thịnh thử mở hai lần, nhấp miệng ngẩng đầu hỏi: "Vậy hôm nay em có thể đi vào uống chén trà hay không?"

Đầu bên kia điện thoại không ai lên tiếng.

Trần Vân Thịnh lập tức đặt máy tính trở lại bàn, hai tay cùng lúc đánh chữ trả lời lại: 【 bản quyền trong tay em, hoàn toàn không có vấn đề, em làm thành đĩa CD cho chị có được hay không? 】

"Không phải." Kỷ Phồn Âm phủ nhận.

Cấp trên nhanh chóng chọn ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh ông chủ Tiểu: "Trần Vân Thịnh? Cậu ấy là họ hàng của cô sao?"

...

Trần Vân Thịnh định gắn vào chùm chìa khóa của mình, nhưng gắn vào xong lại lấy ra, cuối cùng quyết định cuộn chìa khóa và dây thừng cẩn thận bỏ vào trong mặt sau của điện thoại, bên trong lớp vỏ, sau đó mang theo cả cái điện thoại cùng đi vào phòng tắm.

Ông chủ Tiểu xoa xoa khuôn mặt béo ú của mình: "... Tôi đã hiểu, vậy thực tập sinh này cô cứ mang đi đi. Cô muốn hỏi chuyện gì liên quan tới cậu ấy vậy?"

Kỷ Phồn Âm giữ yên nụ cười, dựng lại bảng tên trên bàn của đối phương cho ngay ngắn: "Nói tiếp chuyện của Trần Vân Thịnh đi. Gần hai tháng rồi, hẳn là có không ít chuyện để nói."

Làm việc trong ngành một thời gian dài, người quen biết sẽ nhiều lên, nhân mạch cũng sẽ rộng lên.

Kỷ Phồn Âm thực sự chỉ tò mò đặt một câu hỏi như vậy: "Thật sao, thu hút như thế nào?"

Trần Vân Thịnh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: "Có thể làm kịp."

Cho nên Kỷ Phồn Âm mới trực tiếp tới cửa xin người.

Bạn cùng phòng nuốt ngụm nước miếng gật đầu: "Thật đó."

"Kỳ thật không nên treo cái chìa khóa này lên trên cổ của em, học sinh tiểu học mới làm như vậy." Kỷ Phồn Âm thản nhiên nói, "Chị phải tìm mãi mới tìm được một sợi dây giống như vậy, bởi vì cái huy chương em tặng cho chị đã bị chị làm mất rồi, cho nên chị trả lại cho em một cái."

"Tôi muốn hỏi chuyện của Trần Vân Thịnh." Kỷ Phồn Âm ra hiệu anh ta ngồi xuống, "Có thể tận khả năng nói cho tôi biết càng nhiều càng tốt hay không?"

Kỷ Phồn Âm tựa lên trên ghế gật gật đầu: "Cậu ấy không có."

―― nghe nhạc đến mức cảm thấy buồn ngủ, là vì nó quá nhàm chán hay là vì cảm thấy thoải mái?

Kỷ Phồn Âm mỉm cười nhìn về phía vị cấp trên có nét mặt vô cùng phong phú kia: "Chào anh."

Người đối diện trên bàn làm việc thở dài một hơi: "Cậu ấy tới vào hai tháng trước, sơ yếu lý lịch rất đơn giản, nhìn không khác gì một sinh viên bình thường, yêu cầu của bọn tôi với thực tập sinh cũng không cao, nên để cậu ấy bắt đầu đi làm. Biểu hiện của cậu ấy thực sự là tốt vượt qua cả sức tưởng tượng của tôi―― cô biết đấy, bình thường cho dù là thiên tài cũng sẽ thiếu đi kinh nghiệm, trên người vẫn sẽ có cảm giác khá là ngây ngô, có đúng không?"

Lúc Trần Vân Thịnh trở về, bạn cùng phòng đang cắn cái nĩa dùng một lần, bưng bát mì rời khỏi phòng bếp, buồn bã ỉu xìu chào cậu một tiếng: "Hello."

...

Mặc dù Trần Vân Thịnh là người có trình độ thấp nhất ở đây, nhưng nếu như dùng lý lịch của cậu từ một thế giới khác sang đây thì một công ty như này sẽ không thể mời nổi cậu.

Khi phần mềm tự động phát sang đoạn nhạc thứ hai, Trần Vân Thịnh mới hắng giọng một cái, giống như là một học sinh đang bị kiểm tra tò mò hỏi: "Thế nào?"

Cậu mang theo một chút tâm lý khoe khoang mở thư mục lưu file nhạc ra, con chuột cuộn lên cuộn xuống trong danh sách có một đống các tệp tin, muốn tìm ra một tùy chọn có thể nói là tốt nhất vào lúc này.

Dù có nhìn người khác chia chia hợp hợp yêu hận tình cừu nhiều đến đâu thì c*̃ng không có nghĩa là chính cậu cũng có thể thu hoạch được độ thuần thục từ đó.

"... Trước khi trả lời câu hỏi này, đại thần, cậu nói cho tôi nghe xem cậu đã cho cô ấy nghe bản nhạc nào?"

―― cậu là kiểu người sắp xếp giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi vô cùng lành mạnh, là một cán bộ lão thành luôn được mọi người khen ngợi, đến giờ nhắm mắt chỉ cần mấy phút là có thể ngủ được.

Cấp trên: "... Có phải vừa nãy cậu đã cười hay không?"

Giọng nói của cô nghe có chút uể oải, giống như là đang nhắm mắt lại nói chuyện vậy, làm lỗ tai Trần Vân Thịnh có hơi nóng lên.

Cấp trên nghe xong liền bình thường trở lại: "Thật sao? Vậy cậu là kiểu người, khi mà đột nhiên linh cảm bạo rạp thì sáng tác sẽ phun ra giống như vòi nước, có đúng hay không?"

Một lát sau, trong điện thoại mới truyền ra một tiếng "ừ" của Kỷ Phồn Âm.

Hai người c*̀ng thuê phòng với nhau một quãng thời gian, một người sợ xã hội một người lạnh nhạt, cho nên ở chung với nhau hòa hợp đến mức quỷ dị.

Trần Vân Thịnh vừa mới cầm điện thoại di động của mình và máy tính lên, nghe vậy vô thức dùng đốt ngón tay cọ vào mặt sau chiếc điện thoại: "Ừm."

Kỷ Phồn Âm chỉ chỉ lên đ.ỉnh đầu cậu.

Sau đó cậu trực tiếp nhấn vào nút xóa bỏ.

"Không có tin tức tốt gì đâu, bát tự chỉ hơi cong lên thôi." Trần Vân Thịnh lạnh nhạt chặt đứt tò mò của đối phương, "Tôi đi tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm."

Chờ Trần Vân Thịnh đi ra khỏi phòng tắm nằm dài trên giường, cả người đã thanh tỉnh vô cùng, không hề buồn ngủ chút nào.

Đối phương thở dài ra một hơi, cảm thấy khá là may, còn cảm khái: "Cũng may, tôi cảm thấy việc chính xác nhất mình làm được đến giờ chính là không thích cô."

Cậu không nhìn ánh mắt khát vọng của bạn cùng phòng nữa, trực tiếp trở về gian phòng của mình.

Cho dù có rất nhiều người yêu thích bản OST này, thì cũng chưa chắc là Kỷ Phồn Âm sẽ thích nó.

"A, đúng vậy, nếu như thuận lợi thì ngày mai sẽ giao luôn, bên A thanh toán, hạng mục sẽ hoàn thành." Ông chủ Tiểu dừng một chút, "Trần Vân Thịnh là chủ lực của hạng mục lần này."

Trần Vân Thịnh cũng gật đầu với cậu ta.

"Cho nên em cũng phải cảm tạ chị vì đã mang em đến với công việc này." Trần Vân Thịnh nhẹ nhàng đặt chiếc điện thoại di động đang mở loa ngoài cách chiếc máy tính đang phát nhạc không xa, "Nếu không em sẽ không biết rằng trên thế giới này còn có một công việc khiến cho em yêu thích như vậy."

Trần Vân Thịnh nhấn vào nút tiếp tục phát sóng, rồi lâm vào trầm tư.

Cô nói tối hôm qua ngủ rất ngon, hỏi cậu là có thể gửi album nhạc này qua cho cô để cô nghe trước khi đi ngủ hay không.

"Cái gì làm sao?"

"... Tôi có thể mạn phép hỏi, quan hệ giữa hai người là như thế nào hay không? Chỉ là để chơi đùa hay là... ?"

Trần Vân Thịnh nhớ ra.

Cậu trả lời xong, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ nên dùng loại đĩa nghe nhạc nào gửi cho Kỷ Phồn Âm nhỉ.

"Anh ta mới là cấp trên của Trần Vân Thịnh, anh ta biết nhiều hơn tôi." Ông chủ Tiểu đùn đẩy trách nhiệm vô cùng hợp tình hợp lý.

Cũng không phải lần đầu tiên trong đời cô cho ai đó cơ hội, chỉ là cuối cùng không ai có thể giữ lại được.

Mặc dù có mã khóa vân tay, chìa khoá chỉ là cái biểu tượng...

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, lúc Kỷ Phồn Âm rời khỏi nhà, Trần Vân Thịnh vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt.

Trần Vân Thịnh lập tức cúi đầu, đeo cái chìa khóa kia lên cổ: "Vậy em sẽ tiếp tục mang theo nó."

Trần Vân Thịnh mất hơn mười mấy giây đồng hồ để khiến cho mình bình tĩnh lại, sau đó xoa xoa hai má đứng lên vặn chìa khoá, cạch cạch vài tiếng, ổ khóa lập tức được mở ra.

"Đúng, cậu ấy không có. Ví dụ như là, lúc nói chuyện không bao giờ vội vàng, một chữ một từ đều phát âm ra rất rõ ràng... Không biết có nên nói là do giáo dưỡng quá tốt hay không, tôi chỉ cảm giác cậu ấy có vẻ từng trải qua những việc không giống với người thường, tóm lại là khí chất của cậu ấy rất đặc biệt. Lại thêm gương mặt kia nữa, rất là thu hút, nhưng lại khiến cho người ta không dám thổ lộ."

Một số tình cảm sẽ tan rã, nhưng một số sẽ không phai nhòa.

Sau đó Kỷ Phồn Âm ở bên trong giữ cửa kéo ra.

Hơn nữa trước khi mà một mối quan hệ còn chưa được xác nhận thì ai có thể dự liệu được về sau nó sẽ là cái dạng gì?

Vừa mới thay sang dép lê, Trần Vân Thịnh không tự chủ được sờ sờ lên khóe miệng của mình một cái, nơi đó cũng không có mất khống chế nhếch lên, quả nhiên khuôn mặt của cậu chỉ mất cân đối khi ở trước mặt Kỷ Phồn Âm mà thôi.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Em có thể vào làm một bữa cơm."

Trần Vân Thịnh thở dài một cái, về tới căn phòng mà trước đó cậu đã thuê cùng với một người nữa.

"Đổi thế giới rồi mà em vẫn không có ý định đổi công việc sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi.

Lúc để điện thoại di động xuống, Trần Vân Thịnh phát hiện cấp trên đang dùng vẻ mặt kính sợ nhìn chằm chằm vào cậu, chữ tò mò trên mặt viết to đùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu từ trước đến nay không thích nói chuyện, bạn cùng phòng cũng đã quen với việc đó, cho nên vẫn như thường lệ đi về phía phòng ngủ của mình, nhưng cậu ta đột nhiên lại ngừng lại, rút cái nĩa bên trong miệng ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía cửa: "Thịnh, cậu làm sao vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Vân Thịnh bấm chọn tất cả văn kiện: "Tôi có linh cảm mới, phải làm lại."

"... Không sánh bằng cô, nhất định là không sánh bằng cô được. Tôi có thể lại mạo muội hỏi thêm một câu, chuyện của cô và vị này, hiện tại đã có bao nhiêu người biết rồi hay không?"

Cô còn chưa lên tiếng, Trần Vân Thịnh đã giải thích: "Chìa khoá không quá thuận tay."

Trần Vân Thịnh nói xong, điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Kỷ Phồn Âm.

"Tôi chỉ biết là cậu học âm nhạc, nhưng từ trước đến nay tôi cũng chỉ thấy cậu viết nhạc, đó gió chưa từng nghe cậu ngâm nga ca khúc nào!" Bạn cùng phòng bưng mì tôm, tay run nhè nhẹ, "Có phải cậu trúng tà rồi hay không?"

Lúc cậu gửi thư đến studio của Kỷ Phồn Âm, c*̃ng có vẽ một cái hình trừu tượng như huy chương làm ám hiệu.

Trần Vân Thịnh bật máy tính lên, hơi nhíu mày nói: "Giấc mơ xa xôi."

Nhưng lúc này mọi thứ như bị đảo lộn lên hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu vốn cho rằng khi ở trước mặt Kỷ Phồn Âm cậu sẽ trở nên thành thục, tỉnh táo hơn so với lúc trước nhưng vừa đến trước mặt cô, cậu dường như lại biến trở về cậu thanh niên tay chân luống cuống như trước.

Trần Vân Thịnh nắm tay: Từ lúc tốt nghiệp lớp nấu ăn đến giờ cậu vẫn không hề từ bỏ việc nấu cơm, đây thật sự là một quyết định quá chính xác.

"Em thích công việc này, sẽ không cảm thấy nhàm chán đâu. Hơn nữa ở thế giới khác nhau thì sẽ có phim khác, nội dung công việc sẽ luôn luôn mới mẻ." Trần Vân Thịnh nói, rốt cuộc cũng tìm được đống nhạc phim giúp cậu dành được vô số giải thưởng, nhận được vô số khen ngợi.

Cho nên chỉ trong hai tháng thực tập ngắn ngủi, Trần Vân Thịnh đã trở thành trụ cột ở nơi này.

"Tôi muốn nghe xem chuyện của cậu ấy, " Kỷ Phồn Âm xoay tròn chiếc ghế khoảng nửa vòng, tự mình ngồi lên, cười với đối phương một tiếng, "Cậu ấy không thích nói về nó lắm."

"Sao, làm sao vậy?" Cấp trên không tự giác nuốt nước miếng một cái, "Tiến độ gặp vấn đề gì sao?"

Cậu cầm máy tính lên, làm ngơ trước loạt ánh mắt khao khát của tất cả mọi người chung quanh, lạnh nhạt nói: "Đúng, tôi có người mình thích rồi, như vậy thì làm sao?"

Ông chủ Tiểu hắng giọng: "Mau nói đi."

Trần Vân Thịnh cũng không nhớ mình đã ngâm nga ca khúc nào, đúng như đối phương nói, đây cũng không phải là thói quen của cậu.

Cấp trên không còn kiềm chế được nét mặt nữa: "Chào…chào cô."

Mười giây đồng hồ sau, Kỷ Phồn Âm gọi điện thoại tới.

Trần Vân Thịnh c*̃ng từng hoài nghi với chính mình như thế.

Trần Vân Thịnh ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy một cái camera giám sát 360 độ: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Trần Vân Thịnh rời đi, những người trong khu văn phòng lập tức nhảy lên, kịch liệt thảo luận chuyện vừa diễn ra, giống như đột nhiên phát hiện ra một ruộng dưa vậy.

Giờ ăn trưa giống như là một cuộc tra tấn, lúc rời khỏi tiệm cơm, ngoại trừ Kỷ Phồn Âm ra thì hai người còn lại đều cảm thấy thân thể và đại não như đều bị móc sạch.

Cậu hít sâu một hơi, có chút thấp thỏm bấm đúp để mở tập tin nhạc ra.

Cấp trên che mặt mình thét lên: "Trần Vân Thịnh! ! ! Cái này ngày mai sẽ phải giao rồi đó! ! !"

Sau lưng cô, một người đang ngập ngừng hỏi: "Kỷ lão sư, cô muốn vị thực tập sinh mà chúng tôi dự định ký hợp đồng dài hạn kia sao? Mặc dù với tư chất của cậu ấy thì việc được người ta nhận về cũng không quá là kỳ quái, nhưng cô có thể tùy tiện bảo trợ lý gọi điện thoại cho tôi mà, không cần phải tự mình đến đây."

"Vậy nghĩa là em thật sự rất yêu thích công việc này, " Kỷ Phồn Âm dừng một chút, bật cười trong tiếng âm nhạc, "Chị cũng thế."

Anh ta quan sát biểu hiện của Kỷ Phồn Âm một lát, không cần cô hỏi đã thành thật bàn giao địa chỉ và thời gian của bữa tiệc ăn mừng đó.

Mấy thứ viết trên giấy nếu không được thực hành thì cuối cùng cũng chỉ là lý thuyết.

Có được câu trả lời mình muốn, Kỷ Phồn Âm phất phất tay: "Ngày mai gặp."

Cấp trên nhẹ nhàng thở ra: "Vậy đó không phải là vấn đề nữa rồi! Bài hát đó mục đích không phải là giúp cho người ta yên giấc hay sao."

Không thể không nói, trên mặt một vài người có cơ bắp thực sự linh hoạt hơn những người khác.

Kỷ Phồn Âm nâng cằm lên: "Vấn đề này anh phải hỏi cậu ấy. Với tôi mà nói, cậu ấy chính là người cầm chìa khoá nhà tôi."

Nhưng cậu tiến vào công việc phối nhạc phim này là bởi vì Kỷ Phồn Âm, kỹ năng nấu nướng tốt nhất trong đời mà cậu học được cũng là vì Kỷ Phồn Âm, kết quả dù cho Kỷ Phồn Âm đã rời đi, cậu vẫn còn sống ở một nơi mà đâu đâu cũng có sự hiện diện của cô ấy.

Cậu cũng đã từng đi cà nhắc đeo huy chương quán quân lên trên cổ của cô như vậy.

Trần Vân Thịnh: "... ..."

Chung quanh thì là một đám người đang giả vờ chuyên tâm làm việc nhưng thực chất là đang ăn vặt, hoặc là đang nghiêng người sang, ghé lỗ tai về phía của cậu để hóng hớt.

"Em có thể chơi nhạc cho chị trước khi đi ngủ." Trần Vân Thịnh bật dậy, nhanh chóng lao tới bên cạnh bàn sách của mình, “Sau khi chị đi, em không hề thay đổi công việc, em còn viết nhạc phim cho rất nhiều bộ phim, có một vài bộ hiện tại còn được làm lại trong máy tính của em."

Bất luận cậu ở một thế giới khác sống bao lâu, học được bao nhiêu kiến thức và kỹ năng chuyên nghiệp mà người trưởng thành đều có, thì ở khoản yêu đương cậu vẫn luôn chỉ là một người mới vừa nhập môn.

Kỷ Phồn Âm dựa vào cánh cửa cách đó hơn mười mét, thu hết mọi tình tiết vào trong đáy mắt.

Nhưng biểu tượng còn chưa đủ sao?

Bạn cùng phòng nhìn cậu một hồi, giống như h.am m.uốn buôn chuyện đột nhiên đã lấn át lên sợ hãi và cảm giác thèm ăn, bưng bát mì tôm tiến lại gần nháy mắt ra hiệu: "Thịnh, có tin tức tốt gì à? Có phải là đã thoát đơn rồi không? Nói một chút nghe xem nào."

"Tôi ngâm nga cái gì?"

Kỷ Phồn Âm đếm: "Tính cả anh, hết thảy là bốn người." Mặc dù không biết Thẩm Thích có phải người hay không, nhưng tạm thời cứ tính cả vào đã.

Bạn cùng phòng là một bậc thầy về CG, công việc không cần gặp người cũng không cần xã giao, toàn bộ quá trình đều tiến hành ở trên mạng, là một công việc vô cùng thích hợp với người hướng nội.

Trần Vân Thịnh sững sờ, di chuyển con chuột tạm dừng bản nhạc, cúi người tới gần điện thoại: "Chị?"

Ví dụ như tổng giám đốc công ty mà Trần Vân Thịnh tùy ý chọn trúng này, đã từng nhận được sự trợ giúp của Kỷ Phồn Âm, hai người vẫn duy trì một mối quan hệ không tệ.

"Cứ nói hết đi, " Kỷ Phồn Âm giang tay ra, "Tôi muốn nghe hết. Để báo đáp lại, tôi mời anh ăn cơm trưa."

"..." Trần Vân Thịnh không đáp lại, cậu nhìn chằm chằm vào đoạn âm thanh còn đang làm dở dang trên máy tính rồi lâm vào trầm mặc.

Lúc lên xe, Kỷ Phồn Âm mới nhớ tới tờ lịch đặt trên bàn của ông chủ Tiểu, bèn hỏi: "Đúng rồi, tối ngày mai có phải mấy người có tổ chức tiệc ăn mừng hay không?"

Trần Vân Thịnh lộn mấy vòng trên giường, đập gối đầu hai lần, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Kỷ Phồn Âm: 【 Chị đã ngủ chưa? 】

"Tôi vốn luôn cười mà." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc ăn cơm trưa, ông chủ Tiểu không thể không gọi cấp trên trực tiếp quản lý Trần Vân Thịnh đến.

Trần Vân Thịnh nhanh chóng bấm nhận rồi áp vào bên tai.

"Đừng có ngừng, tiếp tục phát đi." Cô mơ hồ nói, mỗi chữ nói ra nghe khá là xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là buồn ngủ.

Thẩm Thích cảm thấy cậu và Kỷ Phồn Âm quen biết nhau chỉ trong thời gian ngắn, nên tình cảm c*̃ng sẽ tự nhiên mà dễ dàng biến mất.

Bạn cùng phòng nơm nớp lo sợ bước lùi vào trong phòng, bắt chước giai điệu mà Trần Vân Thịnh đã vô thức hát lên: "Tôi mặc dù không quá là am hiểu nhưng tôi cảm thấy bản nhạc này nghe giống như một bài hát kết hôn ấy..."

Cấp trên nhìn ông chủ Tiểu, lại nhìn Kỷ Phồn Âm, nét mặt càng ngày càng kinh dị.

Chương 109

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109